Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày
Đại Tiểu Thư Sợ...
2024-11-21 20:11:46
Đại phu của Sùng Nhân Hầu phủ được chuẩn bị chủ yếu là để trị bệnh cho Ninh Giảo Nguyệt, mỗi khi cô bé phát bệnh đều là đại phu này đảm trách chữa trị.
Vị lão đại phu này, trong kinh thành cũng có chút danh tiếng.
Sùng Nhân hầu phủ phải bỏ ra một cái giá cao mới có thể thỉnh được ông ngồi chữa trị thường xuyên tại phủ.
Lão đại phu vừa đến thấy tình hình bệnh nhân như vậy cũng không nói nhiều, lập tức tiến hành điều trị.
Sau một hồi chữa trị, trên trán ông ta đã lấm tấm mồ hôi.
“Hàn chứng của đại tiểu thư theo tuổi tác ngày càng lớn, lại càng thêm nghiêm trọng, hôm nay may mà phu nhân đã kịp thời dẫn hàn huyết ra trước, nếu không có lẽ ngũ tạng lục phủ của đại tiểu thư cũng bị tổn thương vì hàn khí rồi…”
Mọi người nghe xong đều không khỏi hít một hơi lạnh.
Trong ánh mắt nhìn về phía Thịnh Mịch Mịch đã bắt đầu toát lên một chút cảm kích.
Tiểu Quả Tử tự hào ưỡn thẳng ngực.
Nàng ấy đã nói rồi mà, tiểu thư nhà nàng lợi hại, bệnh của tam thiếu gia cũng là do tiểu thư chữa trị, còn đám thú nhỏ trong phủ chẳng ai quản kia nữa…
Thịnh Mịch Mịch khiêm tốn đáp: "Ta chỉ là biết chút kỹ thuật châm cứu thôi…”
Phủ y liền hỏi: "Phu nhân đã biết y thuật, vậy tôn sư là ai?”
“Ta không thuộc môn phái nào cả, bình thường chỉ ở nhà tự đọc sách y dược rồi lấy mấy con thú nhỏ ra luyện tập.” Lời lẽ vẫn khiêm cung.
Đời trước nàng dù sao cũng xuất thân từ một gia đình trung y đã suy tàn, khi xuyên không thành thứ nữ của Thịnh gia, mỗi ngày đều luyện Bát Đoạn Cẩm sau đó nghiên cứu dược lý.
Phủ y nghe nàng nói không có sư thừa cũng không hỏi thêm nữa, nghĩ rằng có lẽ việc châm cứu dẫn hàn huyết này chỉ là may mắn mà đúng bệnh.
Ngược lại, Ninh Diệu Dương nghe Thịnh Mịch Mịch nói rằng lấy thú nhỏ ra luyện tay liền tức giận muốn mắng người.
Ninh Giảo Nguyệt được chữa trị kịp thời, nhiệt độ trên người cũng dần dần ấm lại.
Trong phòng đã đốt mấy bồn than tinh, đại phu còn khuyên bọn hạ nhân tắm nước nóng cho cô bé.
Đến khi trời tảng sáng, bệnh nhân mới hoàn toàn bình phục, đại phu mới về nghỉ ngơi.
Thịnh Mịch Mịch tiễn lão đại phu ra ngoài.
Cuối cùng cũng hỏi thăm rõ bệnh tình của Ninh Giảo Nguyệt.
“Đại tiểu thư mắc bệnh từ khi còn trong bụng mẹ, mỗi năm đến mùa đông khi tuyết rơi đều phát bệnh, chẳng ngờ rằng nay mùa xuân cũng phát tác…”
“Có lẽ là do đêm nay mưa giông, khí trời ẩm thấp mà ra, cứ thế này mãi, lão phu e rằng về sau chẳng thể làm gì được nữa…”
Thịnh Mịch Mịch trong lòng đã hiểu rõ.
Bệnh từ khi còn trong bụng mẹ có lẽ là một loại hàn độc.
Thông thường hàn độc từ khi còn trong thai không nặng như thế, chắc hẳn trong chuyện này còn có khúc chiết.
May mắn là Ninh Diệu Dương không di truyền căn bệnh này.
Đó cũng coi như trong cái rủi có cái may.
“Lão tiên sinh, vậy hàn độc này không thể trị dứt sao?”
“Lão phu bấy nhiêu năm qua đã tra khắp y thư điển cố vẫn không tìm được manh mối, thật là xấu hổ, Hầu phủ cũng đã mời danh y khắp nơi đến xem nhưng đều không có kết quả, cứ thế này, đại tiểu thư e rằng khó mà sống nổi đến năm cập kê…” Lão đại phu thở dài.
Thịnh Mịch Mịch ngầm siết chặt tay.
Được thôi, nàng vốn thích nghiên cứu các bệnh nan y khó chữa.
Nàng từng nghĩ đến việc mở y quán để chữa bệnh cứu người kiếm tiền, nhưng triều Đại Dụ không cho phép nữ nhân xuất đầu lộ diện, nàng trong hậu viện của Thịnh gia, đến ra ngoài cũng khó, huống hồ chi là mở y quán.
Hiện giờ đã gả vào Hầu phủ có thể tự do ra vào, nhưng vì có thu nhập ổn định, lại thêm thân phận không thích hợp mở y quán.
Hơn nữa, y quán kinh thành nhiều như cỏ dại, nàng thân là nữ lang trung, liệu có ai đến tìm? Chưa kể còn không biết sẽ phải chịu bao nhiêu lời dèm pha, chưa chắc đã kiếm được tiền.
Nàng trước mắt cứ ẩn nhẫn đợi thời.
Chờ sau này hòa ly rồi không còn điều gì vướng bận, lúc đó có thể tính sau.
“Giảo Nguyệt của chúng ta có phúc lớn mệnh lớn, tất sẽ sống lâu trăm tuổi! Biết đâu ngày nào đó bệnh sẽ khỏi hẳn.”
“Cầu mong là như vậy!”
Vị lão đại phu này, trong kinh thành cũng có chút danh tiếng.
Sùng Nhân hầu phủ phải bỏ ra một cái giá cao mới có thể thỉnh được ông ngồi chữa trị thường xuyên tại phủ.
Lão đại phu vừa đến thấy tình hình bệnh nhân như vậy cũng không nói nhiều, lập tức tiến hành điều trị.
Sau một hồi chữa trị, trên trán ông ta đã lấm tấm mồ hôi.
“Hàn chứng của đại tiểu thư theo tuổi tác ngày càng lớn, lại càng thêm nghiêm trọng, hôm nay may mà phu nhân đã kịp thời dẫn hàn huyết ra trước, nếu không có lẽ ngũ tạng lục phủ của đại tiểu thư cũng bị tổn thương vì hàn khí rồi…”
Mọi người nghe xong đều không khỏi hít một hơi lạnh.
Trong ánh mắt nhìn về phía Thịnh Mịch Mịch đã bắt đầu toát lên một chút cảm kích.
Tiểu Quả Tử tự hào ưỡn thẳng ngực.
Nàng ấy đã nói rồi mà, tiểu thư nhà nàng lợi hại, bệnh của tam thiếu gia cũng là do tiểu thư chữa trị, còn đám thú nhỏ trong phủ chẳng ai quản kia nữa…
Thịnh Mịch Mịch khiêm tốn đáp: "Ta chỉ là biết chút kỹ thuật châm cứu thôi…”
Phủ y liền hỏi: "Phu nhân đã biết y thuật, vậy tôn sư là ai?”
“Ta không thuộc môn phái nào cả, bình thường chỉ ở nhà tự đọc sách y dược rồi lấy mấy con thú nhỏ ra luyện tập.” Lời lẽ vẫn khiêm cung.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đời trước nàng dù sao cũng xuất thân từ một gia đình trung y đã suy tàn, khi xuyên không thành thứ nữ của Thịnh gia, mỗi ngày đều luyện Bát Đoạn Cẩm sau đó nghiên cứu dược lý.
Phủ y nghe nàng nói không có sư thừa cũng không hỏi thêm nữa, nghĩ rằng có lẽ việc châm cứu dẫn hàn huyết này chỉ là may mắn mà đúng bệnh.
Ngược lại, Ninh Diệu Dương nghe Thịnh Mịch Mịch nói rằng lấy thú nhỏ ra luyện tay liền tức giận muốn mắng người.
Ninh Giảo Nguyệt được chữa trị kịp thời, nhiệt độ trên người cũng dần dần ấm lại.
Trong phòng đã đốt mấy bồn than tinh, đại phu còn khuyên bọn hạ nhân tắm nước nóng cho cô bé.
Đến khi trời tảng sáng, bệnh nhân mới hoàn toàn bình phục, đại phu mới về nghỉ ngơi.
Thịnh Mịch Mịch tiễn lão đại phu ra ngoài.
Cuối cùng cũng hỏi thăm rõ bệnh tình của Ninh Giảo Nguyệt.
“Đại tiểu thư mắc bệnh từ khi còn trong bụng mẹ, mỗi năm đến mùa đông khi tuyết rơi đều phát bệnh, chẳng ngờ rằng nay mùa xuân cũng phát tác…”
“Có lẽ là do đêm nay mưa giông, khí trời ẩm thấp mà ra, cứ thế này mãi, lão phu e rằng về sau chẳng thể làm gì được nữa…”
Thịnh Mịch Mịch trong lòng đã hiểu rõ.
Bệnh từ khi còn trong bụng mẹ có lẽ là một loại hàn độc.
Thông thường hàn độc từ khi còn trong thai không nặng như thế, chắc hẳn trong chuyện này còn có khúc chiết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
May mắn là Ninh Diệu Dương không di truyền căn bệnh này.
Đó cũng coi như trong cái rủi có cái may.
“Lão tiên sinh, vậy hàn độc này không thể trị dứt sao?”
“Lão phu bấy nhiêu năm qua đã tra khắp y thư điển cố vẫn không tìm được manh mối, thật là xấu hổ, Hầu phủ cũng đã mời danh y khắp nơi đến xem nhưng đều không có kết quả, cứ thế này, đại tiểu thư e rằng khó mà sống nổi đến năm cập kê…” Lão đại phu thở dài.
Thịnh Mịch Mịch ngầm siết chặt tay.
Được thôi, nàng vốn thích nghiên cứu các bệnh nan y khó chữa.
Nàng từng nghĩ đến việc mở y quán để chữa bệnh cứu người kiếm tiền, nhưng triều Đại Dụ không cho phép nữ nhân xuất đầu lộ diện, nàng trong hậu viện của Thịnh gia, đến ra ngoài cũng khó, huống hồ chi là mở y quán.
Hiện giờ đã gả vào Hầu phủ có thể tự do ra vào, nhưng vì có thu nhập ổn định, lại thêm thân phận không thích hợp mở y quán.
Hơn nữa, y quán kinh thành nhiều như cỏ dại, nàng thân là nữ lang trung, liệu có ai đến tìm? Chưa kể còn không biết sẽ phải chịu bao nhiêu lời dèm pha, chưa chắc đã kiếm được tiền.
Nàng trước mắt cứ ẩn nhẫn đợi thời.
Chờ sau này hòa ly rồi không còn điều gì vướng bận, lúc đó có thể tính sau.
“Giảo Nguyệt của chúng ta có phúc lớn mệnh lớn, tất sẽ sống lâu trăm tuổi! Biết đâu ngày nào đó bệnh sẽ khỏi hẳn.”
“Cầu mong là như vậy!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro