Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày
Mượn Đại Tướng...
2024-11-21 20:11:46
Ninh Diệu Dương quả nhiên lại bị chọc giận lần nữa.
Hai mắt cậu trợn tròn, giận dữ nói: "Phì! Tiểu gia ta sẽ tự mình đến khố phòng mà lấy lại đồ của ta, xem ai dám cản ta!"
Thịnh Mịch Mịch lại trêu tức nói: "Đúng vậy, ngươi tự mình đi mà mang về, không ai dám ngăn ngươi đâu, nhưng mà chìa khóa khố phòng lại nằm trong tay ta! Ngươi không có chìa khóa thì làm sao mà lấy được?"
"Độc ác kế mẫu! Ngươi đừng quá đáng quá!" Ninh Diệu Dương trừng mắt, lửa giận bừng bừng.
Thịnh Mịch Mịch thấy đã đến lúc nên thu tay, bởi nàng còn muốn mượn đồ của tiểu tử này: "Ngươi đừng nóng giận, ta cũng chỉ là nhận lời phó thác của tổ phụ và tổ mẫu ngươi nên mới phải quản giáo các ngươi, nếu không, ta chỉ là một kế mẫu gả vào đây, việc gì cũng không cần lo, chẳng biết sẽ nhàn hạ biết bao. Ngươi tưởng ta muốn quản chuyện ngươi đánh phu tử, quản ngươi trốn học, quản ngươi đi đánh bạc chọi dế sao…"
"Ai cần ngươi quản! Hừ! Chó bắt chuột lo chuyện không đâu." Ninh Diệu Dương giận dữ bớt đi đôi chút.
"Ngươi đừng nói như vậy, không hay, làm gì có chuyện đích trưởng tôn của Hầu gia lại tự ví mình là chuột?" Thịnh Mịch Mịch lại không nhịn được mà buông lời trêu chọc.
Bây giờ nàng cũng không hiểu tại sao mình lại mắc phải chứng tật cứ thích chọc giận tiểu tử thối này, có lẽ là do nàng vẫn còn ghi hận. Ngày đầu tiên thành thân, cậu đã rải đậu ra khắp nơi, cướp ngọc bội của nàng, chặn đường tài của nàng…
Ninh Diệu Dương tức đến đỏ mặt tía tai: "Độc ác kế mẫu! Ngươi thật là chó!"
"Được rồi, ta chẳng có rảnh rỗi để tranh cãi với ngươi, Ninh Diệu Dương, trong tay ngươi còn con dế nào không?"
Đêm qua, nàng cùng với Tiểu Quả Tử hao tâm tổn trí mà bắt được con dế đó, sau đó bận bịu một hồi, khi trở lại Hồi Tĩnh Đường thì phát hiện cái túi không được buộc chặt và con dế đã chạy mất.
Ninh Diệu Dương liền nói ngay: "Không có, ta không còn con dế nào cả!"
"Xét theo việc ta đã cứu muội muội của ngươi, ngươi cho ta mượn một con dùng tạm đi."
Ninh Diệu Dương vẫn không chịu: "Không cho mượn, không có, chuyện ngươi cứu muội muội của ta đã tương đương với việc ngươi dọn sạch đồ quý giá của ta rồi."
"Đừng như vậy, Ninh Diệu Dương, cho ta mượn con dế dùng một chút, lát nữa ta sẽ có một điều bất ngờ dành cho ngươi."
"Bất ngờ? Ngươi có phải là muốn bóp chết Đại Kim Cương Tướng Quân của ta không?"
"Không thể nào, ta không làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy đâu."
Ninh Diệu Dương phì một tiếng vào nàng, một nữ nhân độc ác như thế này, nếu nàng không làm được thì ai làm được?
Nhưng cậu nghĩ ngợi một chút, cuối cùng cũng từ chỗ giấu dưới giường lấy ra con dế cuối cùng còn sót lại.
Cậu đau lòng nói: "Cho ngươi, lần sau nếu muội muội của ta lại phát hàn chứng, ngươi phải cứu muội ấy thêm một lần nữa."
Đây tuyệt đối là như ném bánh bao thịt cho chó, có đi mà không trở lại.
"Không thành vấn đề! Nhất định không thành vấn đề!" Thịnh Mịch Mịch cười tươi rói, nhận lấy rồi quay người đi.
Ninh Diệu Dương tưởng rằng Thịnh Mịch Mịch muốn lấy Đại Tướng Quân của cậu đi sẽ đạp chết ngay trước mặt cậu để đe dọa cậu, không ngờ, Thịnh Mịch Mịch cầm lấy rồi rời đi mà không quay đầu lại.
Chẳng lẽ, nữ nhân này bỗng nhiên có lòng từ bi của Bồ Tát, muốn thả Đại Tướng Quân đi sao? Cậu không tự chủ mà bước đến bên cửa sổ, lén nhìn.
Kết quả, Thịnh Mịch Mịch chẳng thèm quay đầu, thản nhiên rời khỏi Hồi Tuyết Lâu, trên mặt còn mang theo nụ cười kỳ lạ đầy đắc ý.
Điều này khiến cho cậu sinh lòng tò mò, liền bảo với tiểu tùy tùng: "Ngươi đi theo dõi nàng xem nàng cầm Đại Tướng Quân của ta làm gì… Lanh lẹ lên!"
"Dạ!"
Chẳng bao lâu, tiểu tùy tùng đã chạy nhanh trở lại, hai chân chạy đến xoắn cả lại: "Đại thiếu gia, phu nhân đã ra khỏi phủ, nàng ấy… nàng ấy đổi sang một bộ nam trang, còn bôi nhọ nồi đen lên mặt…"
"Cái gì?" Ninh Diệu Dương trợn to mắt ngạc nhiên.
Hai mắt cậu trợn tròn, giận dữ nói: "Phì! Tiểu gia ta sẽ tự mình đến khố phòng mà lấy lại đồ của ta, xem ai dám cản ta!"
Thịnh Mịch Mịch lại trêu tức nói: "Đúng vậy, ngươi tự mình đi mà mang về, không ai dám ngăn ngươi đâu, nhưng mà chìa khóa khố phòng lại nằm trong tay ta! Ngươi không có chìa khóa thì làm sao mà lấy được?"
"Độc ác kế mẫu! Ngươi đừng quá đáng quá!" Ninh Diệu Dương trừng mắt, lửa giận bừng bừng.
Thịnh Mịch Mịch thấy đã đến lúc nên thu tay, bởi nàng còn muốn mượn đồ của tiểu tử này: "Ngươi đừng nóng giận, ta cũng chỉ là nhận lời phó thác của tổ phụ và tổ mẫu ngươi nên mới phải quản giáo các ngươi, nếu không, ta chỉ là một kế mẫu gả vào đây, việc gì cũng không cần lo, chẳng biết sẽ nhàn hạ biết bao. Ngươi tưởng ta muốn quản chuyện ngươi đánh phu tử, quản ngươi trốn học, quản ngươi đi đánh bạc chọi dế sao…"
"Ai cần ngươi quản! Hừ! Chó bắt chuột lo chuyện không đâu." Ninh Diệu Dương giận dữ bớt đi đôi chút.
"Ngươi đừng nói như vậy, không hay, làm gì có chuyện đích trưởng tôn của Hầu gia lại tự ví mình là chuột?" Thịnh Mịch Mịch lại không nhịn được mà buông lời trêu chọc.
Bây giờ nàng cũng không hiểu tại sao mình lại mắc phải chứng tật cứ thích chọc giận tiểu tử thối này, có lẽ là do nàng vẫn còn ghi hận. Ngày đầu tiên thành thân, cậu đã rải đậu ra khắp nơi, cướp ngọc bội của nàng, chặn đường tài của nàng…
Ninh Diệu Dương tức đến đỏ mặt tía tai: "Độc ác kế mẫu! Ngươi thật là chó!"
"Được rồi, ta chẳng có rảnh rỗi để tranh cãi với ngươi, Ninh Diệu Dương, trong tay ngươi còn con dế nào không?"
Đêm qua, nàng cùng với Tiểu Quả Tử hao tâm tổn trí mà bắt được con dế đó, sau đó bận bịu một hồi, khi trở lại Hồi Tĩnh Đường thì phát hiện cái túi không được buộc chặt và con dế đã chạy mất.
Ninh Diệu Dương liền nói ngay: "Không có, ta không còn con dế nào cả!"
"Xét theo việc ta đã cứu muội muội của ngươi, ngươi cho ta mượn một con dùng tạm đi."
Ninh Diệu Dương vẫn không chịu: "Không cho mượn, không có, chuyện ngươi cứu muội muội của ta đã tương đương với việc ngươi dọn sạch đồ quý giá của ta rồi."
"Đừng như vậy, Ninh Diệu Dương, cho ta mượn con dế dùng một chút, lát nữa ta sẽ có một điều bất ngờ dành cho ngươi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bất ngờ? Ngươi có phải là muốn bóp chết Đại Kim Cương Tướng Quân của ta không?"
"Không thể nào, ta không làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy đâu."
Ninh Diệu Dương phì một tiếng vào nàng, một nữ nhân độc ác như thế này, nếu nàng không làm được thì ai làm được?
Nhưng cậu nghĩ ngợi một chút, cuối cùng cũng từ chỗ giấu dưới giường lấy ra con dế cuối cùng còn sót lại.
Cậu đau lòng nói: "Cho ngươi, lần sau nếu muội muội của ta lại phát hàn chứng, ngươi phải cứu muội ấy thêm một lần nữa."
Đây tuyệt đối là như ném bánh bao thịt cho chó, có đi mà không trở lại.
"Không thành vấn đề! Nhất định không thành vấn đề!" Thịnh Mịch Mịch cười tươi rói, nhận lấy rồi quay người đi.
Ninh Diệu Dương tưởng rằng Thịnh Mịch Mịch muốn lấy Đại Tướng Quân của cậu đi sẽ đạp chết ngay trước mặt cậu để đe dọa cậu, không ngờ, Thịnh Mịch Mịch cầm lấy rồi rời đi mà không quay đầu lại.
Chẳng lẽ, nữ nhân này bỗng nhiên có lòng từ bi của Bồ Tát, muốn thả Đại Tướng Quân đi sao? Cậu không tự chủ mà bước đến bên cửa sổ, lén nhìn.
Kết quả, Thịnh Mịch Mịch chẳng thèm quay đầu, thản nhiên rời khỏi Hồi Tuyết Lâu, trên mặt còn mang theo nụ cười kỳ lạ đầy đắc ý.
Điều này khiến cho cậu sinh lòng tò mò, liền bảo với tiểu tùy tùng: "Ngươi đi theo dõi nàng xem nàng cầm Đại Tướng Quân của ta làm gì… Lanh lẹ lên!"
"Dạ!"
Chẳng bao lâu, tiểu tùy tùng đã chạy nhanh trở lại, hai chân chạy đến xoắn cả lại: "Đại thiếu gia, phu nhân đã ra khỏi phủ, nàng ấy… nàng ấy đổi sang một bộ nam trang, còn bôi nhọ nồi đen lên mặt…"
"Cái gì?" Ninh Diệu Dương trợn to mắt ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro