Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày
Ngươi Dẫn Ta Tớ...
2024-11-21 20:11:46
Lúc này, người trong Nghênh Khách Lâu đang rì rầm bàn tán.
Thịnh Mịch Mịch chặn một tiểu nhị lại hỏi: "Tiểu nhị, Ám Vệ Tư đến lục soát tửu lầu của các ngươi là vì chuyện gì?"
Tiểu nhị đáp: "Không rõ lắm, quan gia nói là kiểm tra thường lệ, chỉ vào dạo quanh thôi."
Thịnh Mịch Mịch lấy ra một miếng bạc nhỏ đưa cho hắn ta.
Một ánh mắt đầy ẩn ý, ngươi hiểu chứ!
Tiểu nhị nhìn quanh, hạ giọng nói: "Gần đây kinh thành có người lưu thông tiền giả, Ám Vệ Tư đã lục soát tủ tiền của chưởng quầy chúng ta nhưng không tìm thấy gì nên rời đi rồi, tiểu nhân đoán rằng có lẽ là vì chuyện này..."
Thịnh Mịch Mịch "ồ" lên một tiếng.
Những việc quốc gia đại sự này vốn không phải là chuyện mà một phụ nhân trong nội trạch như nàng cần phải bận tâm, biết ít nghe ít mới là điều tốt lành.
"Được rồi, chúng ta là dân thường hèn mọn, không cần để ý đến những chuyện đó, chúng ta là đến để tìm người, có phải trong phòng củi ở hậu viện của các ngươi đang có một thư sinh họ Cơ trú ngụ không?"
Tiểu nhị nghe không còn nhắc đến chuyện của Ám Vệ Tư nữa thì liền lớn giọng hơn.
"Đúng vậy, công tử! Cái vị thư sinh họ Cơ này nghèo khó vô cùng, mỗi tháng chưởng quỹ của chúng ta chỉ thu hai lượng bạc tiền trọ, còn cung cấp cơm cho hắn, thế mà thường xuyên không đủ tiền để trả.
Chưởng quỹ nói, nếu hắn còn không lấy ra được tiền thì sẽ đuổi hắn đi.
Nói ra cũng lạ, hôm nay có một vị tiểu thư nhà giàu đến tận nơi chỉ đích danh muốn giúp đỡ thư sinh họ Cơ này, muốn trả tiền trọ cho hắn, còn muốn cho hắn bạc để chuẩn bị khoa cử..."
Thịnh Mịch Mịch nghe đến đó thì càng thấy thú vị: "Rồi sau đó thì sao?"
Sao mà giống như câu chuyện trong những cuốn thoại bản, tiểu thư nhà giàu gặp phải thư sinh nghèo khó thế.
"Thư sinh họ Cơ một mực cứng đầu, nói rằng quân tử không nhận của bố thí, từ chối sự giúp đỡ của vị tiểu thư kia, vị tiểu thư đó thất vọng mà rời đi.
Chưởng quỹ bảo đầu óc cái tên thư sinh này có vấn đề, có người quyền quý muốn giúp đỡ là một chuyện tốt mà người bình thường còn nằm mơ cũng không có được, vậy mà hắn lại từ chối! Mắng hắn là giả bộ thanh cao, tự cho mình là hơn người, nếu mấy ngày nữa còn không trả nổi tiền trọ thì sẽ đuổi đi ngay lập tức!"
Tiểu nhị kể chuyện hết sức sinh động.
Ninh Diệu Dương đứng bên nghe mà không nói gì, nhìn thấy kế mẫu của mình khi thì bỏ bạc ra hỏi thăm chuyện Ám Vệ Tư, khi thì lại thăm dò về thư sinh, không hiểu nàng đang làm gì.
Thịnh Mịch Mịch có chút hứng thú lại hỏi thêm: "Không biết vị tiểu thư đó là ai? Vì sao lại muốn giúp đỡ hắn?"
"Tiểu thư tự xưng là đại tiểu thư đích xuất của Thịnh Hàn Lâm phủ..."
Sắc mặt Thịnh Mịch Mịch vốn đang hào hứng nghe chuyện dần trở nên nghiêm trọng.
Thịnh Lạc Nhi?
Sau khi trọng sinh, nàng ta lại đi trợ giúp một thư sinh nghèo sao?
Chẳng lẽ thư sinh này trong tương lai sẽ trở thành người có công danh phú quý?
Nếu không thì tại sao tiểu thư đích xuất của một gia đình quyền quý trong triều lại đến giúp đỡ hắn?
Một hồi suy nghĩ, trong lòng Thịnh Mịch Mịch càng thêm quyết tâm.
Phải mời bằng được người này làm gia sư cho Ninh Diệu Dương!
Khoa cử ba năm một lần, rất nhiều cử nhân thường đến kinh thành trước một hai năm chuẩn bị để đến lúc đó không làm lỡ kỳ thi.
Năm sau chính là năm đại khảo rồi.
Mười phần có đến tám chín phần chắc là người này sẽ đỗ Trạng nguyên đầu xuân năm sau.
Dù không đỗ Trạng nguyên cũng là một trong ba người đầu bảng ở điện thí.
Sau khi Thịnh Mịch Mịch hỏi thăm xong vị trí phòng củi ở hậu viện liền dẫn Ninh Diệu Dương tìm đến.
Ninh Diệu Dương nghe đến đây, trong lòng đã dần hiểu ra được phần nào.
Cậu đột nhiên cười lạnh: "Thảo nào nàng ta không muốn gả cho cha ta, thì ra là có quan hệ với thư sinh nghèo này, ta khinh! Không biết liêm sỉ... Kế mẫu ác độc, ta biết người dẫn ta đến đây là có ý đồ gì rồi, ngươi đưa ta đến để bắt gian phải không?"
"Ta bắt gian cái đầu ngươi đấy!"
Thịnh Mịch Mịch gõ vào đầu cậu nhưng thằng tiểu tử ranh ma này đã tránh được.
Nàng còn chưa kịp bổ sung thêm lời răn dạy thì Ninh Diệu Dương đã nhao nhao lên khiến cho hình ảnh kẻ đứng đầu lại sắp bị tên nhóc khốn kiếp này cướp mất.
Tên nhóc này, tương lai nhất định có tiền đồ!
Rất nhanh, bọn họ đã đến phòng củi tìm được thư sinh họ Cơ.
Thịnh Mịch Mịch chặn một tiểu nhị lại hỏi: "Tiểu nhị, Ám Vệ Tư đến lục soát tửu lầu của các ngươi là vì chuyện gì?"
Tiểu nhị đáp: "Không rõ lắm, quan gia nói là kiểm tra thường lệ, chỉ vào dạo quanh thôi."
Thịnh Mịch Mịch lấy ra một miếng bạc nhỏ đưa cho hắn ta.
Một ánh mắt đầy ẩn ý, ngươi hiểu chứ!
Tiểu nhị nhìn quanh, hạ giọng nói: "Gần đây kinh thành có người lưu thông tiền giả, Ám Vệ Tư đã lục soát tủ tiền của chưởng quầy chúng ta nhưng không tìm thấy gì nên rời đi rồi, tiểu nhân đoán rằng có lẽ là vì chuyện này..."
Thịnh Mịch Mịch "ồ" lên một tiếng.
Những việc quốc gia đại sự này vốn không phải là chuyện mà một phụ nhân trong nội trạch như nàng cần phải bận tâm, biết ít nghe ít mới là điều tốt lành.
"Được rồi, chúng ta là dân thường hèn mọn, không cần để ý đến những chuyện đó, chúng ta là đến để tìm người, có phải trong phòng củi ở hậu viện của các ngươi đang có một thư sinh họ Cơ trú ngụ không?"
Tiểu nhị nghe không còn nhắc đến chuyện của Ám Vệ Tư nữa thì liền lớn giọng hơn.
"Đúng vậy, công tử! Cái vị thư sinh họ Cơ này nghèo khó vô cùng, mỗi tháng chưởng quỹ của chúng ta chỉ thu hai lượng bạc tiền trọ, còn cung cấp cơm cho hắn, thế mà thường xuyên không đủ tiền để trả.
Chưởng quỹ nói, nếu hắn còn không lấy ra được tiền thì sẽ đuổi hắn đi.
Nói ra cũng lạ, hôm nay có một vị tiểu thư nhà giàu đến tận nơi chỉ đích danh muốn giúp đỡ thư sinh họ Cơ này, muốn trả tiền trọ cho hắn, còn muốn cho hắn bạc để chuẩn bị khoa cử..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Mịch Mịch nghe đến đó thì càng thấy thú vị: "Rồi sau đó thì sao?"
Sao mà giống như câu chuyện trong những cuốn thoại bản, tiểu thư nhà giàu gặp phải thư sinh nghèo khó thế.
"Thư sinh họ Cơ một mực cứng đầu, nói rằng quân tử không nhận của bố thí, từ chối sự giúp đỡ của vị tiểu thư kia, vị tiểu thư đó thất vọng mà rời đi.
Chưởng quỹ bảo đầu óc cái tên thư sinh này có vấn đề, có người quyền quý muốn giúp đỡ là một chuyện tốt mà người bình thường còn nằm mơ cũng không có được, vậy mà hắn lại từ chối! Mắng hắn là giả bộ thanh cao, tự cho mình là hơn người, nếu mấy ngày nữa còn không trả nổi tiền trọ thì sẽ đuổi đi ngay lập tức!"
Tiểu nhị kể chuyện hết sức sinh động.
Ninh Diệu Dương đứng bên nghe mà không nói gì, nhìn thấy kế mẫu của mình khi thì bỏ bạc ra hỏi thăm chuyện Ám Vệ Tư, khi thì lại thăm dò về thư sinh, không hiểu nàng đang làm gì.
Thịnh Mịch Mịch có chút hứng thú lại hỏi thêm: "Không biết vị tiểu thư đó là ai? Vì sao lại muốn giúp đỡ hắn?"
"Tiểu thư tự xưng là đại tiểu thư đích xuất của Thịnh Hàn Lâm phủ..."
Sắc mặt Thịnh Mịch Mịch vốn đang hào hứng nghe chuyện dần trở nên nghiêm trọng.
Thịnh Lạc Nhi?
Sau khi trọng sinh, nàng ta lại đi trợ giúp một thư sinh nghèo sao?
Chẳng lẽ thư sinh này trong tương lai sẽ trở thành người có công danh phú quý?
Nếu không thì tại sao tiểu thư đích xuất của một gia đình quyền quý trong triều lại đến giúp đỡ hắn?
Một hồi suy nghĩ, trong lòng Thịnh Mịch Mịch càng thêm quyết tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phải mời bằng được người này làm gia sư cho Ninh Diệu Dương!
Khoa cử ba năm một lần, rất nhiều cử nhân thường đến kinh thành trước một hai năm chuẩn bị để đến lúc đó không làm lỡ kỳ thi.
Năm sau chính là năm đại khảo rồi.
Mười phần có đến tám chín phần chắc là người này sẽ đỗ Trạng nguyên đầu xuân năm sau.
Dù không đỗ Trạng nguyên cũng là một trong ba người đầu bảng ở điện thí.
Sau khi Thịnh Mịch Mịch hỏi thăm xong vị trí phòng củi ở hậu viện liền dẫn Ninh Diệu Dương tìm đến.
Ninh Diệu Dương nghe đến đây, trong lòng đã dần hiểu ra được phần nào.
Cậu đột nhiên cười lạnh: "Thảo nào nàng ta không muốn gả cho cha ta, thì ra là có quan hệ với thư sinh nghèo này, ta khinh! Không biết liêm sỉ... Kế mẫu ác độc, ta biết người dẫn ta đến đây là có ý đồ gì rồi, ngươi đưa ta đến để bắt gian phải không?"
"Ta bắt gian cái đầu ngươi đấy!"
Thịnh Mịch Mịch gõ vào đầu cậu nhưng thằng tiểu tử ranh ma này đã tránh được.
Nàng còn chưa kịp bổ sung thêm lời răn dạy thì Ninh Diệu Dương đã nhao nhao lên khiến cho hình ảnh kẻ đứng đầu lại sắp bị tên nhóc khốn kiếp này cướp mất.
Tên nhóc này, tương lai nhất định có tiền đồ!
Rất nhanh, bọn họ đã đến phòng củi tìm được thư sinh họ Cơ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro