Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày
Tấm Lòng Là Thậ...
2024-11-21 20:11:46
Bên trái lẫn bên phải mông Ninh Diệu Dương đều đã chịu đủ mười thước, đau rát đến không thể chịu nổi.
Thịnh Mịch Mịch thu gia quy sách lại, mọi người tưởng rằng sự việc đến đây đã kết thúc.
Ai ngờ chuyện ngoài dự liệu xảy ra: "Tổ tông Ninh gia trên cao, hài tử phạm lỗi cũng là do thê tử Thịnh Mịch Mịch dạy con không nghiêm, tự chịu mười thước!"
Mọi người… đều sững sờ.
Thịnh Mịch Mịch trao thước cho đại nha hoàn Bát Nương do lão phu nhân để lại.
Bát Nương do dự một lúc.
Theo như lời Thịnh Mịch Mịch dặn, Bát Nương phải đánh thật mạnh, đánh đúng mười roi lên người Thịnh Mịch Mịch.
Ninh Diệu Dương bỗng không còn mắng chửi như trước nữa.
Ánh mắt Ninh Giảo Nguyệt từ vẻ lạnh lùng dần chuyển sang phức tạp khi nhìn Thịnh Mịch Mịch.
…
Chuyện gia pháp cuối cùng cũng hoàn tất.
Thịnh Mịch Mịch được Tiểu Quả Tử dìu về Hồi Tĩnh Đường.
Cố ý đi thật chậm, bước chân từng bước nặng nề.
Để mọi người đều nghĩ rằng nàng đau đớn không thể chịu nổi.
Thật ra nàng đã luyện Bát Đoạn Cẩm nhiều năm, trong cơ thể đã có nội lực, khi bị đánh bằng thước, nàng dùng nội lực để đỡ và giảm bớt sức mạnh của thước, mông nàng thậm chí không sưng chút nào.
Đây chính là một chiêu khổ nhục kế.
Dạy dỗ đứa trẻ bướng bỉnh này, lý lẽ cần phải nói, đánh thì vẫn phải đánh, nhưng không chỉ dừng lại ở đó, nếu không, chúng không chắc sẽ khắc sâu mà còn dễ phản kháng, đôi lúc cần phải có chiến thuật.
Dùng những điều mà chúng không thể ngờ tới để chấn động chúng.
Cùng chịu đòn, cùng chịu phạt.
Chuyện này truyền đến tai lão Hầu gia và lão phu nhân, e rằng họ sẽ khen nàng là một nàng dâu có trách nhiệm, biết gánh vác, thuyết phục người bằng lý, lấy thân làm gương.
Nói chung, diễn thì vẫn phải diễn.
Từ xưa đến nay chân tình khó giữ, chỉ có kế sách mới khiến lòng người nể phục.
Giữa đường, khi không có ai, Thịnh Mịch Mịch khẽ hỏi: "Tiểu Quả Tử, tên thư sinh kia theo dõi đến đâu rồi?"
Tiểu Quả Tử hạ thấp giọng trả lời: "Phu nhân, đã theo dõi xong, nô tỳ có nghe ngóng được hắn họ Cơ, tên Trường Sinh, là người tỉnh ngoài vào kinh ứng thí, rất túng thiếu, hiện đang ở trong phòng chứa củi của Nghênh Khách Lâu kiếm sống nhờ chép sách và vẽ tranh thuê…"
…
Hồi Tuyết Lâu.
Đại phu trong phủ vừa bôi dầu hồng hoa lên mông Ninh Diệu Dương rồi rời đi.
Đại nha hoàn Bát Nương nghe tiếng kêu la thảm thiết trong phòng bèn khẽ hỏi đại phu về tình hình.
Đại phu đáp: "Phu nhân không ra tay nặng, không để lại thương tích, bôi dầu hồng hoa xong sáng mai sẽ lại chạy nhảy như thường."
Bát Nương thở phào nhẹ nhõm, lấy thêm vài loại thuốc tốt để trị thương rồi đem đến cho phu nhân.
Trong phòng.
Ninh Giảo Nguyệt lạnh lùng nói: "Được rồi, ca ca, đừng rên rỉ nữa, người ta đã đi xa rồi."
Cô bé nhìn thấy đại phu đã bôi thuốc cho ca ca mình.
Mông chỉ hơi đỏ lên một chút, vết sưng không nghiêm trọng lắm.
Ninh Diệu Dương đáp: "Sao mà không rên chứ? May cho ca ca muội có sức khỏe tốt, bằng không hôm nay ta đã bị đánh chết rồi."
Tiểu cô nương nhướng mày, hoàn toàn không tin.
"Ca, Bát Nương đánh phu nhân không có nương tay đâu."
Ninh Diệu Dương lập tức hớn hở: "Thế thì đáng đời! Ai bảo nàng ta dám dạy dỗ trưởng tôn của Hầu phủ! Nàng ta tự chuốc khổ vào mình thôi, lần sau hãy lấy gia pháp nhất định cũng phải đánh cả nàng ta, ta xem ai có thể chịu đựng được lâu hơn…"
Cậu chưa nói hết câu đã thấy ánh mắt không đồng tình của muội muội.
Cậu bỗng chốc như quả bóng bị xì hơi.
Hai người họ là song sinh, dung mạo giống nhau y đúc, nhưng Ninh Diệu Dương mang vẻ anh tuấn rực rỡ như mặt trời chói chang.
Còn Ninh Giảo Nguyệt lại thanh tao, kiêu sa như một tiểu công chúa cao quý, bất khả xâm phạm.
Cùng một đôi mắt nhưng một người chất chứa ánh nắng, còn một người ẩn chứa ánh trăng lạnh lẽo.
Ninh Giảo Nguyệt lên tiếng: "Ca, ông bà đã không cần chúng ta nữa, họ đã vội vã chạy đến Dương Châu trong đêm. Chúng ta có lẽ nên tự suy nghĩ lại, xem thường ngày mình đã thực sự sai ở đâu, kế mẫu mới vào phủ ngày đầu tiên đã chịu đòn cùng chúng ta đều là vì muốn dạy dỗ chúng ta, không nói chuyện khác, nhưng tấm lòng của nàng ấy là thật."
Ninh Giảo Nguyệt tâm trạng phức tạp, cô bé biết kế mẫu này đang dùng thủ đoạn.
Nhưng những thủ đoạn này lại làm cho cô bé cảm thấy áy náy trong lòng.
Thịnh Mịch Mịch thu gia quy sách lại, mọi người tưởng rằng sự việc đến đây đã kết thúc.
Ai ngờ chuyện ngoài dự liệu xảy ra: "Tổ tông Ninh gia trên cao, hài tử phạm lỗi cũng là do thê tử Thịnh Mịch Mịch dạy con không nghiêm, tự chịu mười thước!"
Mọi người… đều sững sờ.
Thịnh Mịch Mịch trao thước cho đại nha hoàn Bát Nương do lão phu nhân để lại.
Bát Nương do dự một lúc.
Theo như lời Thịnh Mịch Mịch dặn, Bát Nương phải đánh thật mạnh, đánh đúng mười roi lên người Thịnh Mịch Mịch.
Ninh Diệu Dương bỗng không còn mắng chửi như trước nữa.
Ánh mắt Ninh Giảo Nguyệt từ vẻ lạnh lùng dần chuyển sang phức tạp khi nhìn Thịnh Mịch Mịch.
…
Chuyện gia pháp cuối cùng cũng hoàn tất.
Thịnh Mịch Mịch được Tiểu Quả Tử dìu về Hồi Tĩnh Đường.
Cố ý đi thật chậm, bước chân từng bước nặng nề.
Để mọi người đều nghĩ rằng nàng đau đớn không thể chịu nổi.
Thật ra nàng đã luyện Bát Đoạn Cẩm nhiều năm, trong cơ thể đã có nội lực, khi bị đánh bằng thước, nàng dùng nội lực để đỡ và giảm bớt sức mạnh của thước, mông nàng thậm chí không sưng chút nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây chính là một chiêu khổ nhục kế.
Dạy dỗ đứa trẻ bướng bỉnh này, lý lẽ cần phải nói, đánh thì vẫn phải đánh, nhưng không chỉ dừng lại ở đó, nếu không, chúng không chắc sẽ khắc sâu mà còn dễ phản kháng, đôi lúc cần phải có chiến thuật.
Dùng những điều mà chúng không thể ngờ tới để chấn động chúng.
Cùng chịu đòn, cùng chịu phạt.
Chuyện này truyền đến tai lão Hầu gia và lão phu nhân, e rằng họ sẽ khen nàng là một nàng dâu có trách nhiệm, biết gánh vác, thuyết phục người bằng lý, lấy thân làm gương.
Nói chung, diễn thì vẫn phải diễn.
Từ xưa đến nay chân tình khó giữ, chỉ có kế sách mới khiến lòng người nể phục.
Giữa đường, khi không có ai, Thịnh Mịch Mịch khẽ hỏi: "Tiểu Quả Tử, tên thư sinh kia theo dõi đến đâu rồi?"
Tiểu Quả Tử hạ thấp giọng trả lời: "Phu nhân, đã theo dõi xong, nô tỳ có nghe ngóng được hắn họ Cơ, tên Trường Sinh, là người tỉnh ngoài vào kinh ứng thí, rất túng thiếu, hiện đang ở trong phòng chứa củi của Nghênh Khách Lâu kiếm sống nhờ chép sách và vẽ tranh thuê…"
…
Hồi Tuyết Lâu.
Đại phu trong phủ vừa bôi dầu hồng hoa lên mông Ninh Diệu Dương rồi rời đi.
Đại nha hoàn Bát Nương nghe tiếng kêu la thảm thiết trong phòng bèn khẽ hỏi đại phu về tình hình.
Đại phu đáp: "Phu nhân không ra tay nặng, không để lại thương tích, bôi dầu hồng hoa xong sáng mai sẽ lại chạy nhảy như thường."
Bát Nương thở phào nhẹ nhõm, lấy thêm vài loại thuốc tốt để trị thương rồi đem đến cho phu nhân.
Trong phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Giảo Nguyệt lạnh lùng nói: "Được rồi, ca ca, đừng rên rỉ nữa, người ta đã đi xa rồi."
Cô bé nhìn thấy đại phu đã bôi thuốc cho ca ca mình.
Mông chỉ hơi đỏ lên một chút, vết sưng không nghiêm trọng lắm.
Ninh Diệu Dương đáp: "Sao mà không rên chứ? May cho ca ca muội có sức khỏe tốt, bằng không hôm nay ta đã bị đánh chết rồi."
Tiểu cô nương nhướng mày, hoàn toàn không tin.
"Ca, Bát Nương đánh phu nhân không có nương tay đâu."
Ninh Diệu Dương lập tức hớn hở: "Thế thì đáng đời! Ai bảo nàng ta dám dạy dỗ trưởng tôn của Hầu phủ! Nàng ta tự chuốc khổ vào mình thôi, lần sau hãy lấy gia pháp nhất định cũng phải đánh cả nàng ta, ta xem ai có thể chịu đựng được lâu hơn…"
Cậu chưa nói hết câu đã thấy ánh mắt không đồng tình của muội muội.
Cậu bỗng chốc như quả bóng bị xì hơi.
Hai người họ là song sinh, dung mạo giống nhau y đúc, nhưng Ninh Diệu Dương mang vẻ anh tuấn rực rỡ như mặt trời chói chang.
Còn Ninh Giảo Nguyệt lại thanh tao, kiêu sa như một tiểu công chúa cao quý, bất khả xâm phạm.
Cùng một đôi mắt nhưng một người chất chứa ánh nắng, còn một người ẩn chứa ánh trăng lạnh lẽo.
Ninh Giảo Nguyệt lên tiếng: "Ca, ông bà đã không cần chúng ta nữa, họ đã vội vã chạy đến Dương Châu trong đêm. Chúng ta có lẽ nên tự suy nghĩ lại, xem thường ngày mình đã thực sự sai ở đâu, kế mẫu mới vào phủ ngày đầu tiên đã chịu đòn cùng chúng ta đều là vì muốn dạy dỗ chúng ta, không nói chuyện khác, nhưng tấm lòng của nàng ấy là thật."
Ninh Giảo Nguyệt tâm trạng phức tạp, cô bé biết kế mẫu này đang dùng thủ đoạn.
Nhưng những thủ đoạn này lại làm cho cô bé cảm thấy áy náy trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro