Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày
Tỷ Tỷ Đến Rồi
2024-11-21 20:11:46
“...Chia làm hai phần, một phần mang đến Thịnh phủ, phần còn lại mang về Hầu phủ…”
Mang về Hầu phủ?
Mang về Hầu phủ để làm gì?
Quả nhiên là muốn đầu độc bọn họ?
Không được, từ nay ăn uống phải thử độc bằng ngân châm.
Cậu vội vàng lên xe nói với muội muội.
“Muội muội, nàng ta có phải đã mua loại độc dược đắt tiền nào đó muốn hạ độc chúng ta không? Người ta nói rằng kế mẫu độc ác không ưa nhìn thấy con riêng của phu quân thường đều làm như vậy mà…”
Ninh Giảo Nguyệt mím môi khẽ đáp: "Chắc không phải đâu, nếu là mua độc dược thì ít nhất cũng phải lén lút không để người khác thấy chứ? Đằng này còn có Bát Nương và Ổn Nương đi cùng…”
“Cũng đúng.” Cho dù có là kế mẫu độc ác thì cũng không thể nào ngang nhiên đến vậy.
Ninh Giảo Nguyệt lại nói thêm: "Nếu nàng ta đã có thể châm cứu cho muội, có lẽ cũng biết chút y thuật, nếu biết y thuật thì mua chút dược liệu cũng là chuyện dễ hiểu.”
“Thôi được, dù sao cũng không thể khinh suất.”
Hai đứa nhỏ thì thầm bàn bạc xong, Thịnh Mịch Mịch liền lên xe.
Hai đứa lập tức tản ra như thể chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Khi xe ngựa sắp đến Thịnh Hàn Lâm phủ, Thịnh Mịch Mịch bảo dừng xe lại.
“Tiểu Quả Tử, đi đến cổng sau.”
“Vâng, phu nhân.”
Hai đứa nhỏ nhìn nhau đầy nghi hoặc.
Ninh Diệu Dương đập tay xuống bàn, giận dữ nói: "Kế mẫu độc ác, ngươi có ý gì đây? Ngươi muốn dẫn bọn ta đi cửa sau sao? Chúng ta là đích trưởng tôn và đích trưởng tôn nữ của Sùng Nhân hầu phủ! Sao có thể đi cửa sau Thịnh gia ngươi?”
“Không có ý bảo các ngươi đi vào cùng ta, ta vào cửa sau có chút việc, các ngươi cùng nha hoàn, ma ma cứ đến cổng trước mà đợi ta.” Thịnh Mịch Mịch vừa dứt lời liền xuống xe ở cổng sau.
Nàng dặn dò đám nha hoàn và hạ nhân đến cổng trước chờ, sau đó thấy không có ai ở cổng sau, nàng liền chỉ dẫn nha hoàn thân cận Tiểu Quả Tử theo vào trong.
Tiểu Quả Tử còn mang theo gói dược liệu quý.
Thấy bóng dáng Thịnh Mịch Mịch và nha hoàn thân cận khuất đi, Ninh Diệu Dương nắm chặt tay đầy kích động.
“Muội muội, chúng ta đi xem thử, nàng ta không đi đường hoàng mà lại đi cửa sau, chắc chắn là đang làm chuyện mờ ám!”
Cái cảm giác hưng phấn không rõ lý do lại trào dâng.
Bảo cậu đi cửa sau khác nào xem thường cậu, nàng không cho cậu đi theo thì cậu lại càng muốn theo.
Ninh Giảo Nguyệt cũng thấy hiếu kỳ.
Kế mẫu này từ đầu đến cuối luôn làm việc không theo lẽ thường, chẳng đoán được bước tiếp theo của nàng sẽ là gì.
Hồi môn thì hồi môn, cớ sao lại làm bộ làm tịch mà đi cửa sau?
“Ừ, đi xem thử.”
Hai đứa nhỏ nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa, lẳng lặng theo vào.
Sau khi vào đến Thịnh phủ, quả nhiên thấy Thịnh Mịch Mịch có vẻ lén lút, hai đứa nhỏ càng thêm hưng phấn.
Kế mẫu nhất định có chuyện không thể công khai, bọn họ phải bắt tại trận.
...
Người hầu trong Thịnh phủ có lẽ đều đã đến tiền viện để xem náo nhiệt cả.
Vậy nên, nơi hậu viện này vắng vẻ không bóng người.
Thịnh Mịch Mịch lẳng lặng tiến đến trước một căn viện cũ nát, cánh cổng viện khoá bằng một cái khoá lớn.
Nàng rút ra từ tay áo một chiếc chìa khoá cũ kỹ, tra vào rồi xoay một cái.
Cạch, cánh cửa mở ra.
Thịnh Mịch Mịch và Tiểu Quả Tử nhanh chóng lẻn vào.
Trong tiểu viện này chỉ có hai gian phòng, cỏ dại mọc um tùm, cảnh vật đổ nát, mái ngói lủng lỗ mà không ai chăm nom.
“An Tri? An Tri?” Thịnh Mịch Mịch vào viện, khẽ gọi.
Từ bên trong phát ra tiếng động lạ loạt soạt.
Một thiếu niên gầy yếu, tóc tai bù xù, đờ đẫn từ trong phòng loạng choạng bước ra.
Miệng lẩm bẩm vài câu ai nghe cũng không hiểu.
Ánh mắt thẫn thờ, khoé miệng nước dãi chảy dài.
“An Tri! Tỷ tỷ về rồi!” Thịnh Mịch Mịch thấy cậu, giọng nói càng thêm dịu dàng.
Thiếu niên này tên Thịnh An Tri, cũng là do Triệu Di Nương sinh ra.
Nhỏ hơn Thịnh Mịch Mịch sáu tuổi, năm nay mười một, là thứ tử xếp thứ tư của Thịnh phủ, còn gọi là Tứ thiếu gia.
Thịnh Hàn Lâm phủ nhân khẩu đông đúc, có bốn nam bốn nữ, Thịnh phu nhân sinh ra trưởng tử và trưởng nữ, còn lại đều là thứ nữ, thứ tử.
Thịnh Mịch Mịch là nhị tiểu thư dòng thứ.
Người cùng mẹ sinh ra với nàng chính là Tứ thiếu gia Thịnh An Tri.
Mang về Hầu phủ?
Mang về Hầu phủ để làm gì?
Quả nhiên là muốn đầu độc bọn họ?
Không được, từ nay ăn uống phải thử độc bằng ngân châm.
Cậu vội vàng lên xe nói với muội muội.
“Muội muội, nàng ta có phải đã mua loại độc dược đắt tiền nào đó muốn hạ độc chúng ta không? Người ta nói rằng kế mẫu độc ác không ưa nhìn thấy con riêng của phu quân thường đều làm như vậy mà…”
Ninh Giảo Nguyệt mím môi khẽ đáp: "Chắc không phải đâu, nếu là mua độc dược thì ít nhất cũng phải lén lút không để người khác thấy chứ? Đằng này còn có Bát Nương và Ổn Nương đi cùng…”
“Cũng đúng.” Cho dù có là kế mẫu độc ác thì cũng không thể nào ngang nhiên đến vậy.
Ninh Giảo Nguyệt lại nói thêm: "Nếu nàng ta đã có thể châm cứu cho muội, có lẽ cũng biết chút y thuật, nếu biết y thuật thì mua chút dược liệu cũng là chuyện dễ hiểu.”
“Thôi được, dù sao cũng không thể khinh suất.”
Hai đứa nhỏ thì thầm bàn bạc xong, Thịnh Mịch Mịch liền lên xe.
Hai đứa lập tức tản ra như thể chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Khi xe ngựa sắp đến Thịnh Hàn Lâm phủ, Thịnh Mịch Mịch bảo dừng xe lại.
“Tiểu Quả Tử, đi đến cổng sau.”
“Vâng, phu nhân.”
Hai đứa nhỏ nhìn nhau đầy nghi hoặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Diệu Dương đập tay xuống bàn, giận dữ nói: "Kế mẫu độc ác, ngươi có ý gì đây? Ngươi muốn dẫn bọn ta đi cửa sau sao? Chúng ta là đích trưởng tôn và đích trưởng tôn nữ của Sùng Nhân hầu phủ! Sao có thể đi cửa sau Thịnh gia ngươi?”
“Không có ý bảo các ngươi đi vào cùng ta, ta vào cửa sau có chút việc, các ngươi cùng nha hoàn, ma ma cứ đến cổng trước mà đợi ta.” Thịnh Mịch Mịch vừa dứt lời liền xuống xe ở cổng sau.
Nàng dặn dò đám nha hoàn và hạ nhân đến cổng trước chờ, sau đó thấy không có ai ở cổng sau, nàng liền chỉ dẫn nha hoàn thân cận Tiểu Quả Tử theo vào trong.
Tiểu Quả Tử còn mang theo gói dược liệu quý.
Thấy bóng dáng Thịnh Mịch Mịch và nha hoàn thân cận khuất đi, Ninh Diệu Dương nắm chặt tay đầy kích động.
“Muội muội, chúng ta đi xem thử, nàng ta không đi đường hoàng mà lại đi cửa sau, chắc chắn là đang làm chuyện mờ ám!”
Cái cảm giác hưng phấn không rõ lý do lại trào dâng.
Bảo cậu đi cửa sau khác nào xem thường cậu, nàng không cho cậu đi theo thì cậu lại càng muốn theo.
Ninh Giảo Nguyệt cũng thấy hiếu kỳ.
Kế mẫu này từ đầu đến cuối luôn làm việc không theo lẽ thường, chẳng đoán được bước tiếp theo của nàng sẽ là gì.
Hồi môn thì hồi môn, cớ sao lại làm bộ làm tịch mà đi cửa sau?
“Ừ, đi xem thử.”
Hai đứa nhỏ nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa, lẳng lặng theo vào.
Sau khi vào đến Thịnh phủ, quả nhiên thấy Thịnh Mịch Mịch có vẻ lén lút, hai đứa nhỏ càng thêm hưng phấn.
Kế mẫu nhất định có chuyện không thể công khai, bọn họ phải bắt tại trận.
...
Người hầu trong Thịnh phủ có lẽ đều đã đến tiền viện để xem náo nhiệt cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy nên, nơi hậu viện này vắng vẻ không bóng người.
Thịnh Mịch Mịch lẳng lặng tiến đến trước một căn viện cũ nát, cánh cổng viện khoá bằng một cái khoá lớn.
Nàng rút ra từ tay áo một chiếc chìa khoá cũ kỹ, tra vào rồi xoay một cái.
Cạch, cánh cửa mở ra.
Thịnh Mịch Mịch và Tiểu Quả Tử nhanh chóng lẻn vào.
Trong tiểu viện này chỉ có hai gian phòng, cỏ dại mọc um tùm, cảnh vật đổ nát, mái ngói lủng lỗ mà không ai chăm nom.
“An Tri? An Tri?” Thịnh Mịch Mịch vào viện, khẽ gọi.
Từ bên trong phát ra tiếng động lạ loạt soạt.
Một thiếu niên gầy yếu, tóc tai bù xù, đờ đẫn từ trong phòng loạng choạng bước ra.
Miệng lẩm bẩm vài câu ai nghe cũng không hiểu.
Ánh mắt thẫn thờ, khoé miệng nước dãi chảy dài.
“An Tri! Tỷ tỷ về rồi!” Thịnh Mịch Mịch thấy cậu, giọng nói càng thêm dịu dàng.
Thiếu niên này tên Thịnh An Tri, cũng là do Triệu Di Nương sinh ra.
Nhỏ hơn Thịnh Mịch Mịch sáu tuổi, năm nay mười một, là thứ tử xếp thứ tư của Thịnh phủ, còn gọi là Tứ thiếu gia.
Thịnh Hàn Lâm phủ nhân khẩu đông đúc, có bốn nam bốn nữ, Thịnh phu nhân sinh ra trưởng tử và trưởng nữ, còn lại đều là thứ nữ, thứ tử.
Thịnh Mịch Mịch là nhị tiểu thư dòng thứ.
Người cùng mẹ sinh ra với nàng chính là Tứ thiếu gia Thịnh An Tri.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro