Xuyên Thành Tiểu Kiều Thê Nhà Nông, Ta Bị Phu Quân Cưng Chiều
Chương 7
Thời Quang Cửu
2024-08-05 11:52:03
Thấy vậy, Từ Bán Hạ lập tức gọi bà ta lại: "Thím ơi, thím vẫn chưa trả cháu hai lạng bạc, nãy giờ có không ít người làm chứng cho cháu đấy. Thím chưa trả tiền cho cháu, sao có thể cứ thế mà đi được?"
Dừng lại một chút, Từ Bán Hạ lại nói tiếp: "Cháu biết thím là người giữ chữ tín nhất trong làng chúng ta, thừa dịp làm chứng cho cháu các bác các dì còn ở đây, thím trả cho cháu hai lạng bạc rồi hãy đi, như vậy, cũng không bị người ta nói sau lưng thím quỵt nợ."
Dương mẫu nghe vậy, tức đến nỗi suýt phun ra một ngụm máu, mặt dày vô lại.
"Bạc gì chứ? Ta lấy đâu ra bạc? Nói không có chứng cứ, sao ngươi lại bắt ta đưa ngươi hai lạng bạc!?"
"Ta nói cho ngươi biết! Không có tiền! Đừng hòng ta đưa ngươi một đồng nào!"
Còn Lý trưởng Tào không biết chuyện tiền nong, hỏi thăm những người bên cạnh mới biết.
Mọi người cười thầm cũng không nói gì, dù sao tính tình mẹ Dương Hoa thế nào, dân làng cũng biết.
Nhưng cũng có người không ngại chuyện bé xé ra to, đáp lại Dương mẫu một câu: "Thím Dương ơi, nãy giờ chính miệng thím nói cho Bán Hạ hai lạng bạc, những người có mặt ở đây đều là nhân chứng."
Sắc mặt Dương mẫu khó coi đến mức không thể khó coi hơn. "Dù sao cũng không có giấy trắng mực đen, làm chứng thì làm chứng thế nào!"
Từ Bán Hạ biết Dương mẫu keo kiệt, làm sao có thể thực sự đưa tiền cho bà ta.
Nhưng hôm nay nàng nhất quyết phải khiến nhà họ phải tức chết.
"Thì ra thím cũng không lấy ra được hai lạng bạc đó, vậy mà nãy giờ còn bắt nhà cháu lấy ra, thím thấy thím không lấy ra được thì chúng cháu lấy ra được sao?"
Dương mẫu kích động đáp lại: "Ai nói ta không lấy ra được? Chỉ bằng nhà họ Liễu các ngươi cũng có thể so với nhà ta sao?"
Khóe miệng Từ Bán Hạ nở một nụ cười. "Nhà thím lợi hại như vậy, vậy thì lấy hai lạng bạc ra đi."
Dương mẫu lúc này mới chậm chạp nhận ra mình bị Từ Bán Hạ gài bẫy, trong lòng tức muốn chết, hung hăng trừng mắt nhìn nàng.
"Con nhóc mồ côi không cha không mẹ còn biết dùng mẹo!"
Tần thị nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, lập tức đứng ra bảo vệ: "Mẹ Dương Hoa, nói năng phải giữ mồm giữ miệng, Bán Hạ là con dâu tương lai của ta, ta chính là mẫu thân của nó!"
Dừng lại một chút, Từ Bán Hạ lại nói tiếp: "Cháu biết thím là người giữ chữ tín nhất trong làng chúng ta, thừa dịp làm chứng cho cháu các bác các dì còn ở đây, thím trả cho cháu hai lạng bạc rồi hãy đi, như vậy, cũng không bị người ta nói sau lưng thím quỵt nợ."
Dương mẫu nghe vậy, tức đến nỗi suýt phun ra một ngụm máu, mặt dày vô lại.
"Bạc gì chứ? Ta lấy đâu ra bạc? Nói không có chứng cứ, sao ngươi lại bắt ta đưa ngươi hai lạng bạc!?"
"Ta nói cho ngươi biết! Không có tiền! Đừng hòng ta đưa ngươi một đồng nào!"
Còn Lý trưởng Tào không biết chuyện tiền nong, hỏi thăm những người bên cạnh mới biết.
Mọi người cười thầm cũng không nói gì, dù sao tính tình mẹ Dương Hoa thế nào, dân làng cũng biết.
Nhưng cũng có người không ngại chuyện bé xé ra to, đáp lại Dương mẫu một câu: "Thím Dương ơi, nãy giờ chính miệng thím nói cho Bán Hạ hai lạng bạc, những người có mặt ở đây đều là nhân chứng."
Sắc mặt Dương mẫu khó coi đến mức không thể khó coi hơn. "Dù sao cũng không có giấy trắng mực đen, làm chứng thì làm chứng thế nào!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Bán Hạ biết Dương mẫu keo kiệt, làm sao có thể thực sự đưa tiền cho bà ta.
Nhưng hôm nay nàng nhất quyết phải khiến nhà họ phải tức chết.
"Thì ra thím cũng không lấy ra được hai lạng bạc đó, vậy mà nãy giờ còn bắt nhà cháu lấy ra, thím thấy thím không lấy ra được thì chúng cháu lấy ra được sao?"
Dương mẫu kích động đáp lại: "Ai nói ta không lấy ra được? Chỉ bằng nhà họ Liễu các ngươi cũng có thể so với nhà ta sao?"
Khóe miệng Từ Bán Hạ nở một nụ cười. "Nhà thím lợi hại như vậy, vậy thì lấy hai lạng bạc ra đi."
Dương mẫu lúc này mới chậm chạp nhận ra mình bị Từ Bán Hạ gài bẫy, trong lòng tức muốn chết, hung hăng trừng mắt nhìn nàng.
"Con nhóc mồ côi không cha không mẹ còn biết dùng mẹo!"
Tần thị nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, lập tức đứng ra bảo vệ: "Mẹ Dương Hoa, nói năng phải giữ mồm giữ miệng, Bán Hạ là con dâu tương lai của ta, ta chính là mẫu thân của nó!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro