Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 5
2024-12-19 09:19:00
Tiêu Bách Đạo thừa biết ý đồ của hai người này. Họ châm chọc khích bác để Huyền Thiên Tông và Hỗn Nguyên Tông xảy ra mâu thuẫn, còn họ thì ngồi làm ngư ông đắc lợi chứ gì?
Nếu sớm biết mọi chuyện sẽ đi đến nước này, ông đã chẳng lắm miệng.
Từ nay, ông nhất định phải khắc ghi một triết lý: Trong lúc ăn dưa thì không được lắm miệng, lắm miệng rồi sẽ không ăn được dưa ngon!
Nhưng, có nên nhận Phượng Khê làm đệ tử không nhỉ?
Ông vô thức quay đầu nhìn Phượng Khê, đúng lúc tiểu cô nương cũng đang nhìn ông.
Gương mặt nàng tràn ngập sự cầu khẩn, xen lẫn chút quyết tuyệt muốn đập nồi dìm thuyền.
Lòng Tiêu Bách Đạo mềm nhũn. Thôi vậy, nếu đã lội vào vũng nước đục này, thì đành ra mặt cho nàng vậy!
Thuận tiện chọc tức lão già Bách Lý Mộ Trần kia.
Thế là, ông cười nói với Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê: “Đúng là Tôi Linh Đan, hơn nữa độ tinh khiết cũng không tệ lắm. Hai người cũng xem đi.”
Dứt lời, ông nhìn Bách Lý Mộ Trần, thấy sắc mặt ông ta xám xịt khó coi, ông nói:
“Bách Lý chưởng môn, đệ tử của ta nói đúng đó. Chỉ cần Hỗn Nguyên Tông lấy đá lưu ảnh ra, chân tướng tự khắc rõ ràng, khỏi tranh cãi cho mất thời gian.”
Sắc mặt của Bách Lý Mộ Trần lại càng khó coi hơn.
Không phải do ông ta phản ứng chậm, mà do hành động của Phượng Khê nằm ngoài dự liệu của ông ta. Hơn nữa nàng nhanh mồm nhanh miệng, khiến ông ta không kịp ngăn cản.
Đương nhiên, ông ta cũng bị Nhị đồ đệ yêu dấu của mình chọc tức.
Ngu như heo vậy!
Ông ta cố ổn định cảm xúc, rồi cười nói: “Tiêu chưởng môn, Phượng Khê nói dối hết lần này đến lần khác, lại giỏi ngụy biện, ngươi đừng tin lời nó. Đừng vì nó mà ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai tông môn chúng ta!”
Tiêu Bách Đạo cười đáp: “Bách Lý chưởng môn, ngươi đang tránh nặng tìm nhẹ đúng không? Phượng Khê chỉ là một tiểu nha đầu có đan điền rạn nứt, ta có nhận con bé làm đệ tử hay không, cũng chẳng ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai tông môn chúng ta.”
“Ngươi vẫn nên lấy đá lưu ảnh ra để bọn ta xem rồi phân xử thì hơn.”
Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê cũng rối rít hùa theo:
“Đúng đấy. Bách Lý chưởng môn, tranh cãi chi cho mất thời gian, cứ lấy đá lưu ảnh ra là biết ai nói thật ai nói dối ngay thôi. Dẫu sao Thẩm Chỉ Lan cũng trong sạch, ngươi sợ cái gì?”
“Đúng vậy, chỉ cần lấy đá lưu ảnh ra, thật giả tự khắc rõ ràng.”
Bách Lý Mộ Trần nghiến răng nói với Cát trưởng lão của Chấp Pháp Đường: “Cát trưởng lão, lấy đá lưu ảnh ghi lại cuộc khảo thí ra đây.”
Vẻ mặt Cát trưởng lão tràn ngập sự xấu hổ: “Chưởng môn, do đệ tử của Chấp Pháp Đường không bảo quản đúng cách, đá lưu ảnh đã bị vỡ rồi. Nhưng ta có thể làm chứng, Thẩm Chỉ Lan trong sạch, mọi việc đều do Phượng Khê gieo gió gặt bão.”
Ông ta vừa dứt lời, Phượng Khê đã nói với Tiêu Bách Đạo: “Chưởng môn, Huyền Thiên Tông chúng ta phải học hỏi Hỗn Nguyên Tông người ta mới được. Đá lưu ảnh của người ta hiểu chuyện biết bao, dám dũng cảm tự sát vì danh dự của tông môn.”
Tiêu Bách Đạo không nhịn được mà bật cười.
Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê cũng cười.
Đúng vậy, đá lưu ảnh của Hỗn Nguyên Tông thật hiểu chuyện.
Định lừa đồ đần đúng không?
Tiếc là giấu đầu lòi đuôi!
Bởi dẫu đá lưu niệm có hiểu chuyện đến đâu, cũng không gánh nổi diễn xuất dở tệ của Hỗn Nguyên Tông.
Nếu sớm biết mọi chuyện sẽ đi đến nước này, ông đã chẳng lắm miệng.
Từ nay, ông nhất định phải khắc ghi một triết lý: Trong lúc ăn dưa thì không được lắm miệng, lắm miệng rồi sẽ không ăn được dưa ngon!
Nhưng, có nên nhận Phượng Khê làm đệ tử không nhỉ?
Ông vô thức quay đầu nhìn Phượng Khê, đúng lúc tiểu cô nương cũng đang nhìn ông.
Gương mặt nàng tràn ngập sự cầu khẩn, xen lẫn chút quyết tuyệt muốn đập nồi dìm thuyền.
Lòng Tiêu Bách Đạo mềm nhũn. Thôi vậy, nếu đã lội vào vũng nước đục này, thì đành ra mặt cho nàng vậy!
Thuận tiện chọc tức lão già Bách Lý Mộ Trần kia.
Thế là, ông cười nói với Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê: “Đúng là Tôi Linh Đan, hơn nữa độ tinh khiết cũng không tệ lắm. Hai người cũng xem đi.”
Dứt lời, ông nhìn Bách Lý Mộ Trần, thấy sắc mặt ông ta xám xịt khó coi, ông nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bách Lý chưởng môn, đệ tử của ta nói đúng đó. Chỉ cần Hỗn Nguyên Tông lấy đá lưu ảnh ra, chân tướng tự khắc rõ ràng, khỏi tranh cãi cho mất thời gian.”
Sắc mặt của Bách Lý Mộ Trần lại càng khó coi hơn.
Không phải do ông ta phản ứng chậm, mà do hành động của Phượng Khê nằm ngoài dự liệu của ông ta. Hơn nữa nàng nhanh mồm nhanh miệng, khiến ông ta không kịp ngăn cản.
Đương nhiên, ông ta cũng bị Nhị đồ đệ yêu dấu của mình chọc tức.
Ngu như heo vậy!
Ông ta cố ổn định cảm xúc, rồi cười nói: “Tiêu chưởng môn, Phượng Khê nói dối hết lần này đến lần khác, lại giỏi ngụy biện, ngươi đừng tin lời nó. Đừng vì nó mà ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai tông môn chúng ta!”
Tiêu Bách Đạo cười đáp: “Bách Lý chưởng môn, ngươi đang tránh nặng tìm nhẹ đúng không? Phượng Khê chỉ là một tiểu nha đầu có đan điền rạn nứt, ta có nhận con bé làm đệ tử hay không, cũng chẳng ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai tông môn chúng ta.”
“Ngươi vẫn nên lấy đá lưu ảnh ra để bọn ta xem rồi phân xử thì hơn.”
Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê cũng rối rít hùa theo:
“Đúng đấy. Bách Lý chưởng môn, tranh cãi chi cho mất thời gian, cứ lấy đá lưu ảnh ra là biết ai nói thật ai nói dối ngay thôi. Dẫu sao Thẩm Chỉ Lan cũng trong sạch, ngươi sợ cái gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng vậy, chỉ cần lấy đá lưu ảnh ra, thật giả tự khắc rõ ràng.”
Bách Lý Mộ Trần nghiến răng nói với Cát trưởng lão của Chấp Pháp Đường: “Cát trưởng lão, lấy đá lưu ảnh ghi lại cuộc khảo thí ra đây.”
Vẻ mặt Cát trưởng lão tràn ngập sự xấu hổ: “Chưởng môn, do đệ tử của Chấp Pháp Đường không bảo quản đúng cách, đá lưu ảnh đã bị vỡ rồi. Nhưng ta có thể làm chứng, Thẩm Chỉ Lan trong sạch, mọi việc đều do Phượng Khê gieo gió gặt bão.”
Ông ta vừa dứt lời, Phượng Khê đã nói với Tiêu Bách Đạo: “Chưởng môn, Huyền Thiên Tông chúng ta phải học hỏi Hỗn Nguyên Tông người ta mới được. Đá lưu ảnh của người ta hiểu chuyện biết bao, dám dũng cảm tự sát vì danh dự của tông môn.”
Tiêu Bách Đạo không nhịn được mà bật cười.
Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê cũng cười.
Đúng vậy, đá lưu ảnh của Hỗn Nguyên Tông thật hiểu chuyện.
Định lừa đồ đần đúng không?
Tiếc là giấu đầu lòi đuôi!
Bởi dẫu đá lưu niệm có hiểu chuyện đến đâu, cũng không gánh nổi diễn xuất dở tệ của Hỗn Nguyên Tông.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro