Xuyên Thành Trứng Của Vai Ác Diệt Thế (Xuyên Nhanh)
Ảnh Đế Đỉnh Lưu
Vọng Thư
2024-08-26 15:11:59
Thậm chí khi nghe thấy tiếng khóc thét như trời sập đất lở của Bát Bát từ phía xa, khóe miệng Cố Hàn Thâm còn xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, theo đó là sự thay đổi trên khuôn mặt của nhân viên chăm trẻ.
Bát Bát nhìn ba rời đi không ngoảnh lại, lúc đầu còn không dám tin, vì vậy phải mất nửa phút mới bắt đầu khóc òa lên.
Nhân viên lập tức nhét chú dê non mới sinh được vài ngày vào lòng Bát Bát, Bát Bát vừa vuốt ve chú dê vừa khóc nức nở: “Oa huhu ba ba!”
Một người ở lại chỗ cũ chăm sóc nó, một người khác lập tức đi tìm bình sữa, núm vú cao su và bát đựng đồ ăn của Bát Bát, định dùng đồ ăn để chuyển hướng sự chú ý của Bát Bát.
Bát Bát lại không từ chối, sau khi nhận lấy bình sữa thì một tay vuốt ve chú dê, một tay cầm bình sữa, khóc mệt thì uống hai ngụm, sau đó tiếp tục khóc lớn hơn.
Bỏ trái cây vào bát nhỏ để đút cho nó, Bát Bát cũng tranh thủ ăn hai miếng trong lúc vuốt ve dê, uống sữa rồi lại tiếp tục gào khóc.
Tóm lại là đồ ăn ăn không thiếu một chút nào nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến việc nó khóc.
Đợi uống hết sữa, ăn hết bát trái cây, Bát Bát thẳng tính cũng tè ướt bỉm, cảm giác khó chịu trên người làm tăng thêm nỗi lo lắng khi phải xa cách ba của Bát Bát, Bát Bát thậm chí còn muốn học theo anh trai trước đó lăn lộn khắp nơi.
Nhưng khi sắp chạm đến mặt đất đầy bụi bẩn thì nó đột nhiên dừng lại, chỉ thấy Bát Bát vừa khóc vừa nhìn xung quanh, cuối cùng chọn chiếc bàn đá dưới giàn nho, chỉ huy nhân viên bế mình lên.
Nhân viên cuối cùng cũng thấy được thứ mà Bát Bát thích, lập tức lau sạch sẽ rồi bế Bát Bát ngồi lên, không ngờ Bát Bát lập tức nằm xuống, sau đó bắt chước Tiểu Bao Bao bắt đầu lăn lộn khắp bàn.
“Ba ba!”
“Ba ba huhuhu!”
“A a huhu ba ba muốn ba ba...”
Đừng nói là nhân viên, mà ngay cả màn bình luận cũng bị kinh ngạc, họ đã nghĩ đến việc Bát Bát có thể không muốn xa ba mình rồi, nhưng thật không ngờ Bát Bát lại không thể rời xa Cố Hàn Thâm dù chỉ một giây thế này.
[Thảo nào Cố Hàn Thâm tham gia tiệc sinh nhật cũng phải đưa con đến khách sạn...]
[Oa oa oa sao con mình khóc mà vẫn đẹp thế này chứ!]
[Đừng để Bát Bát khóc nữa, tôi đau lòng quá, mau bế Bát Bát đi tìm ba ẻm đi!]
[Sự thật đã chứng minh, bản chất của con người là sống rất hai mặt, lúc Tiểu Bao Bao khóc các người có nói như vậy đâu [chỉ trỏ.jpg].]
Nhân viên dùng đủ mọi cách cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ được hơn một tiếng đồng hồ, sau đó đành phải bế Bát Bát đi về phía khu vườn nơi Cố Hàn Thâm đang bón phân.
Bát Bát nhìn thấy ba từ phía xa, lập tức duỗi cánh tay ngắn ngủn ra, dùng giọng nói mềm mại cực kỳ tủi thân gọi: “Ba ba bế, ba ba bế.”
Cố Hàn Thâm thấy vậy cũng đi về phía Bát Bát, sau khi vui vẻ thoải mái trong chốc lát, cậu cũng có chút lo lắng, sợ lúc Bát Bát làm ầm ĩ lên tạo nên sự chênh lệch quá lớn khiến nhân viên không kịp ứng phó.
Bát Bát nhìn ba rời đi không ngoảnh lại, lúc đầu còn không dám tin, vì vậy phải mất nửa phút mới bắt đầu khóc òa lên.
Nhân viên lập tức nhét chú dê non mới sinh được vài ngày vào lòng Bát Bát, Bát Bát vừa vuốt ve chú dê vừa khóc nức nở: “Oa huhu ba ba!”
Một người ở lại chỗ cũ chăm sóc nó, một người khác lập tức đi tìm bình sữa, núm vú cao su và bát đựng đồ ăn của Bát Bát, định dùng đồ ăn để chuyển hướng sự chú ý của Bát Bát.
Bát Bát lại không từ chối, sau khi nhận lấy bình sữa thì một tay vuốt ve chú dê, một tay cầm bình sữa, khóc mệt thì uống hai ngụm, sau đó tiếp tục khóc lớn hơn.
Bỏ trái cây vào bát nhỏ để đút cho nó, Bát Bát cũng tranh thủ ăn hai miếng trong lúc vuốt ve dê, uống sữa rồi lại tiếp tục gào khóc.
Tóm lại là đồ ăn ăn không thiếu một chút nào nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến việc nó khóc.
Đợi uống hết sữa, ăn hết bát trái cây, Bát Bát thẳng tính cũng tè ướt bỉm, cảm giác khó chịu trên người làm tăng thêm nỗi lo lắng khi phải xa cách ba của Bát Bát, Bát Bát thậm chí còn muốn học theo anh trai trước đó lăn lộn khắp nơi.
Nhưng khi sắp chạm đến mặt đất đầy bụi bẩn thì nó đột nhiên dừng lại, chỉ thấy Bát Bát vừa khóc vừa nhìn xung quanh, cuối cùng chọn chiếc bàn đá dưới giàn nho, chỉ huy nhân viên bế mình lên.
Nhân viên cuối cùng cũng thấy được thứ mà Bát Bát thích, lập tức lau sạch sẽ rồi bế Bát Bát ngồi lên, không ngờ Bát Bát lập tức nằm xuống, sau đó bắt chước Tiểu Bao Bao bắt đầu lăn lộn khắp bàn.
“Ba ba!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ba ba huhuhu!”
“A a huhu ba ba muốn ba ba...”
Đừng nói là nhân viên, mà ngay cả màn bình luận cũng bị kinh ngạc, họ đã nghĩ đến việc Bát Bát có thể không muốn xa ba mình rồi, nhưng thật không ngờ Bát Bát lại không thể rời xa Cố Hàn Thâm dù chỉ một giây thế này.
[Thảo nào Cố Hàn Thâm tham gia tiệc sinh nhật cũng phải đưa con đến khách sạn...]
[Oa oa oa sao con mình khóc mà vẫn đẹp thế này chứ!]
[Đừng để Bát Bát khóc nữa, tôi đau lòng quá, mau bế Bát Bát đi tìm ba ẻm đi!]
[Sự thật đã chứng minh, bản chất của con người là sống rất hai mặt, lúc Tiểu Bao Bao khóc các người có nói như vậy đâu [chỉ trỏ.jpg].]
Nhân viên dùng đủ mọi cách cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ được hơn một tiếng đồng hồ, sau đó đành phải bế Bát Bát đi về phía khu vườn nơi Cố Hàn Thâm đang bón phân.
Bát Bát nhìn thấy ba từ phía xa, lập tức duỗi cánh tay ngắn ngủn ra, dùng giọng nói mềm mại cực kỳ tủi thân gọi: “Ba ba bế, ba ba bế.”
Cố Hàn Thâm thấy vậy cũng đi về phía Bát Bát, sau khi vui vẻ thoải mái trong chốc lát, cậu cũng có chút lo lắng, sợ lúc Bát Bát làm ầm ĩ lên tạo nên sự chênh lệch quá lớn khiến nhân viên không kịp ứng phó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro