Xuyên Thành Trứng Của Vai Ác Diệt Thế (Xuyên Nhanh)
Chương 539
Vọng Thư
2024-08-26 15:11:59
Thằng nhóc ngơ ngác: "Cái gì?”
Tiểu Bạch ngơ ngác không ít hơn thằng nhóc là bao, nói xong hoang mang gãi gãi đầu, luôn cảm thấy hình như có ký ức quan trọng gì đó sắp xuất hiện.
Hàn Thâm: "...”
“Tiểu Bạch đúng không? Thù lao của con bọn ta đã nhận được, trước mười tám tuổi không được quay lại." Ba ruột đen mặt nói xong liền kéo thằng nhóc cười đến vẻ mặt xán lạn vào trong ngực, vẫy đuôi biến mất ở trong biển.
Cậu chắc chắn hai đứa nhỏ đã đi cùng cậu. Tuy rằng việc này rất đáng mừng, hai đứa nhỏ không bỏ rơi người ba già như cậu, ngay khi cậu đến tiểu thế giới du lịch cũng nén ký ức và thần lực để len lén đi cùng.
Nhưng việc nào ra việc đó, trước đó cậu không ở Thần Vực nên không để ý, hiện tại dù cho hai đứa nhỏ chỉ có một tia thần hồn đến đây, cậu cũng không thể nào để cho hai đứa yêu sớm trước mặt cậu!
Từ đó về sau, mỗi “tiết thể dục" của nhóc con đều có ba già đi cùng.
Quả nhiên, tiểu Hoàng tử mỗi ngày đều đến đưa cá hộp, còn lấy cớ thỉnh giáo giáo viên, ở trước mặt thằng nhóc thể hiện thành quả dạy học bơi ếch, bơi tự do, bơi bướm, bơi ngửa.
Lý do chính đáng, ba cũng không tiện ngăn cản, nhưng bắt đầu từ ngày hôm sau, huấn luyện viên người cá nhỏ của tiểu Hoàng tử liền đổi thành huấn luyện viên vua người cá.
Hàn Thâm khoanh tay nổi trên mặt biển, híp hai mắt nhìn chằm chằm học viên Tiểu Bạch cực khổ bơi lội, trong lòng mỉm cười, bơi đi, ai có thể bơi qua đến chỗ con chứ.
Hàn Thâm cúi đầu nhìn thấy thằng nhóc dính ở bên cạnh, đang vừa ăn cá hộp vừa hạnh phúc híp mắt dán vào trong lòng cậu, mỹ mãn sờ sờ lông mềm trên đỉnh đầu thằng nhóc, tâm trạng rực rỡ tươi đẹp hơn mặt trời phía xa.
Thằng nhóc nhe răng trắng ngọt ngào cười: "Ba, ăn cá hộp không?" Nói xong còn hiểu chuyện giơ lên cho ba mình.
Hàn Thâm khẽ nắm lấy khuôn mặt thịt của thằng nhóc, nhìn đồ hộp đã bị thằng nhóc quấy nát, nhìn thật sự không muốn ăn, nhưng lúc này tâm trạng cậu vô cùng tốt, suy nghĩ một chút vẫn nhận lấy.
Thằng nhóc hiển nhiên không nghĩ rằng ba thật sự sẽ ăn, thấy đồ hộp trong chân Tiểu Bạch bị ba cướp đi, lúm đồng tiền quả lê nhỏ ngọt ngào trong nháy mắt đông cứng lại: "Không phải ba không ăn đồ hộp sao!"
Hàn Thâm: "..." Không ngờ là nghĩ cậu không ăn mới mời như vậy?
Con thật đúng là thằng con có hiếu của ba!
—Toàn Văn Hoàn—
Tiểu Bạch ngơ ngác không ít hơn thằng nhóc là bao, nói xong hoang mang gãi gãi đầu, luôn cảm thấy hình như có ký ức quan trọng gì đó sắp xuất hiện.
Hàn Thâm: "...”
“Tiểu Bạch đúng không? Thù lao của con bọn ta đã nhận được, trước mười tám tuổi không được quay lại." Ba ruột đen mặt nói xong liền kéo thằng nhóc cười đến vẻ mặt xán lạn vào trong ngực, vẫy đuôi biến mất ở trong biển.
Cậu chắc chắn hai đứa nhỏ đã đi cùng cậu. Tuy rằng việc này rất đáng mừng, hai đứa nhỏ không bỏ rơi người ba già như cậu, ngay khi cậu đến tiểu thế giới du lịch cũng nén ký ức và thần lực để len lén đi cùng.
Nhưng việc nào ra việc đó, trước đó cậu không ở Thần Vực nên không để ý, hiện tại dù cho hai đứa nhỏ chỉ có một tia thần hồn đến đây, cậu cũng không thể nào để cho hai đứa yêu sớm trước mặt cậu!
Từ đó về sau, mỗi “tiết thể dục" của nhóc con đều có ba già đi cùng.
Quả nhiên, tiểu Hoàng tử mỗi ngày đều đến đưa cá hộp, còn lấy cớ thỉnh giáo giáo viên, ở trước mặt thằng nhóc thể hiện thành quả dạy học bơi ếch, bơi tự do, bơi bướm, bơi ngửa.
Lý do chính đáng, ba cũng không tiện ngăn cản, nhưng bắt đầu từ ngày hôm sau, huấn luyện viên người cá nhỏ của tiểu Hoàng tử liền đổi thành huấn luyện viên vua người cá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Thâm khoanh tay nổi trên mặt biển, híp hai mắt nhìn chằm chằm học viên Tiểu Bạch cực khổ bơi lội, trong lòng mỉm cười, bơi đi, ai có thể bơi qua đến chỗ con chứ.
Hàn Thâm cúi đầu nhìn thấy thằng nhóc dính ở bên cạnh, đang vừa ăn cá hộp vừa hạnh phúc híp mắt dán vào trong lòng cậu, mỹ mãn sờ sờ lông mềm trên đỉnh đầu thằng nhóc, tâm trạng rực rỡ tươi đẹp hơn mặt trời phía xa.
Thằng nhóc nhe răng trắng ngọt ngào cười: "Ba, ăn cá hộp không?" Nói xong còn hiểu chuyện giơ lên cho ba mình.
Hàn Thâm khẽ nắm lấy khuôn mặt thịt của thằng nhóc, nhìn đồ hộp đã bị thằng nhóc quấy nát, nhìn thật sự không muốn ăn, nhưng lúc này tâm trạng cậu vô cùng tốt, suy nghĩ một chút vẫn nhận lấy.
Thằng nhóc hiển nhiên không nghĩ rằng ba thật sự sẽ ăn, thấy đồ hộp trong chân Tiểu Bạch bị ba cướp đi, lúm đồng tiền quả lê nhỏ ngọt ngào trong nháy mắt đông cứng lại: "Không phải ba không ăn đồ hộp sao!"
Hàn Thâm: "..." Không ngờ là nghĩ cậu không ăn mới mời như vậy?
Con thật đúng là thằng con có hiếu của ba!
—Toàn Văn Hoàn—
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro