Xuyên Thành Trứng Của Vai Ác Diệt Thế (Xuyên Nhanh)

Kết Thúc

Vọng Thư

2024-08-26 15:11:59

Có lẽ nào anh sẽ bị hút sạch hết dưỡng chất trong cơ thể sau đó bị thế chỗ? Hàn Thâm không thể chắc chắn được, nhưng nhìn theo ánh mắt của anh đối với cục bướu trên thân cây đã trở nên nguy hiểm hơn.

Cuộc sống trời sinh thần có thể tự lưu đày bản thân, đây là lựa chọn của anh, nhưng sao làm sao có thể bị các đối tượng bên ngoài cuốn theo cướp đoạt.

Thời tiết xung quanh nhanh chóng chuyển biến theo tâm trạng của Hàn Thâm, gần như mây đen ngay lập tức bủa vây, một tia sét thần lực từ trên trời rơi xuống, nhưng khi nó đánh gần đến cục trắng thì lập tức biến mất vô hình.

Hàn Thâm chỉ cảm thấy sau mông mình có cảm giác nóng, cục trắng ban đầu chỉ có kích thước bằng lòng bàn tay bỗng nhiên phồng lên gấp đôi, rất rõ ràng, thần lực của anh không chỉ làm tổn thương cục bướu mà còn bị cục bướu hút hết năng lượng cốt lõi, nhanh chóng phát triển.

Cục trắng như một quả bóng nước bị đổ thêm gấp đôi nước, từ một nửa hình nằm trên thân cây, bây giờ đã trở nên tròn trịa hơn, sau khi đột ngột phình to ra không chỉ trở nên mỏng và trong suốt hơn mà còn vô cùng nảy.

Hàn Thâm nghe thấy trong đầu mình vang lên tiếng nhạc nền “ đinh đinh”, nghĩ tới đây, thời tiết vốn dĩ đã u ám trở nên tối tăm và đáng sợ hơn sau khi tâm trạng của thần trở nên tồi tệ.

Cách đó không lâu, Hàn Thâm không tự nguyện nhưng đã xác nhận một điều, anh không có cách nào với cái cục trắng này, chỉ có thể để nó tự phát triển.

Nhưng Hàn Thâm không phải là thần bó tay chịu chết, cũng sẽ không cho phép cuộc sống của thần của bản thân tiếp tục mất kiểm soát, để chiếm lại được sự kiểm soát của mình, anh bắt đầu chủ động đưa thần lực cho cục bướu.

Tận tay tăng tốc độ làm rơi xuống, làm sao không tính là lại chiếm sự kiểm soát một lần nữa được?

Dưới sự chăm sóc cật lực của Hàn Thâm, không lâu sau, một chồi con màu trắng mềm mại đã mọc từ trên đỉnh của cục bướu trên thân cây.

Hàn Thâm ngày càng tin chắc rằng thứ này đang cố gắng hút khô mình, anh trở thành đất của cục bướu, đối tác sẽ phát triển thành thần cây mới trên thân cây của anh.

Có lẽ, đây là hình phạt mà trời đất đã dành cho anh.

Hơi thở xung quanh Hàn Thâm ngày càng lạnh lẽo, tốc độ truyền thần lực ngày càng nhanh, nếu như đã không có cách loại bỏ đối phương, thì hy vọng sớm có thể sớm thoát khỏi nó.

Anh nghĩ đến tất cả các khả năng, nghĩ qua việc có lẽ cục trắng phát triển anh sẽ không lập tức mất đi thần viên, lúc đó anh nhất định sẽ nghiêm túc giáo huấn đối phương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng điều mà Hàn Thâm không bao giờ ngờ tới chính là anh, người luôn hy vọng thứ này sẽ rời bỏ anh càng sớm càng tốt, lại hối hận khi nó thực sự rời bỏ anh.

Một cây con nhỏ nổi loạn khắp nơi, còn không bằng cục trắng luôn nằm yên lặng trên thân cây.

Về phần thay đổi của cục trắng thì đã sớm có vết tích.

Khi nó cố gắng tạo ra một chiếc lá tuyết giống như tinh thể băng, nó bắt đầu uốn éo qua trái qua phải, lăn lên lộn xuống. Trong một khoảnh khắc, nó bắt chước loài cây thủy nữ dưới nước rồi chìm cơ thể xuống cực thấp. Một hồi lại giống như một chiếc máy thổi không khí ở lối vào trung tâm mua sắm, cả ngọn cây vặn vẹo như thể bị điện giật khiến Hàn Thâm không chú ý nó không được.

Đây là lúc nó chưa thức tỉnh hoàn toàn thần thức của mình, khi cây con dần dần hình thành hình dáng nhỏ, thần thức của nó sẽ dần dần xuất hiện từ trong hỗn độn. Khi ấy sinh vật nhỏ bé này đã có đầy đủ ý thức suy nghĩ, mặc dù nó chưa thể chuyển hóa thành hình dạng một con người để “nói chuyện”, nhưng giữa đồng loại bẩm sinh luôn luôn có một phương thức giao tiếp đặc thù.

Lần đầu tiên trong đời, Hàn Thâm nghe được âm thanh của một Thần Thụ khác. Điều này quả thật hơi kỳ diệu xen lẫn chút mới lạ, nó khiến Hàn Thâm cảm nhận được một sự thú vị tươi mới.

Nhất là âm thanh mềm mại non nớt kia, tuy lúc đầu chỉ có thể bập bẹ vài câu vô nghĩa nhưng vẫn rất dễ thương và ngọt ngào.

Có lẽ vì nó không phải là thần thánh trời sinh, không thông hiểu tất cả khi vừa mới sinh ra như anh. Tuy nhiên, vì được sinh ra trong anh và hấp thụ thần lực để lớn lên cho đến ngày nay nên cũng được truyền thừa đôi chút.

Ví dụ như nhóc con này vừa được mở thần thức đã rất thân thiết với anh, trông hoàn toàn không giống như tới để cướp đoạt và thay thế anh, nhưng điều này với Hàn Thâm mà nói thì vô cùng vô nghĩa. Dù nó có gần gũi và dễ thương đến đâu cũng không có nghĩa là anh sẽ bị đối phương thay thế trước mà còn phải chăm sóc nó như một đứa trẻ nhân loại.

Nhóc con vươn nhánh cây non nớt bám chặt vào thân đại thụ, vừa ôm ôm bám bám, vừa bập bẹ, tò mò nhìn thế giới xa lạ xung quanh. Một lúc sau là nó đã có thể kiểm soát được biểu cảm của mình. Hàn Thâm nghe được, nhóc con trên người hưng phấn kêu lên: "Mẹ!"

Hàn Thâm: "..."

Hàn Thâm vốn không muốn để ý tới nhóc con, nhưng nhìn thấy nó ngày càng giống anh năm đó, lại đang tiếp cận anh một cách ngốc nghếch, anh thật sự không thể nghiêm khắc trừng phạt nó.

Nhóc con đã có thần thức, thần thể của nó có kích thước và hình dáng tương tự như khi anh mới sinh ra, điều này có nghĩa là nhóc con đã có thể tự lập, Hàn Thâm cố gắng tách nó ra một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Trứng Của Vai Ác Diệt Thế (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0