Xuyên Thành Trứng Của Vai Ác Diệt Thế (Xuyên Nhanh)
Kết Thúc
Vọng Thư
2024-08-26 15:11:59
Nhưng mà nó chỉ lợi hại trong chốc lát, khi rơi xuống người nhóc con, nó ngay lập tức bị đối phương hấp thụ, thậm chí cây tuyết nhỏ còn ợ một hơi.
Phát hiện mình lại lớn lên một vòng, cây tuyết nhỏ hưng phấn kêu lên: "Ba!"
Hàn Thâm: “Ừm.”
Một đạo giáng xuống này không chỉ để nhóc con hấp thụ một lượng lớn thần lực để lớn lên mà còn cho phép nhóc con suy luận một chút để học được phương pháp hấp thu năng lượng nhanh chóng từ “căn nguyên”.
Chiếc đầu hói giống như mầm đậu nhanh chóng phát triển thành hình bông cải xanh tươi tốt, còn cây tuyết nhỏ trông giống một cây mini xinh đẹp.
Vốn dĩ ban đầu Hàn Thâm là thức ăn cho mầm đậu, vậy nên anh sẽ không chế giễu nhóc con về mặt này, nhưng nhìn nhóc con càng lớn lên càng xinh đẹp đầy đặn, trông thuận mắt hơn rất nhiều.
Chỉ là vì điều này mà một mình Hàn Thâm đã phải chịu đựng nhiều bất lợi hơn.
Khi nhóc con lớn lên, cậu bé hoàn toàn thành thạo kỹ năng nói.
Mặc dù trước đây, lúc nhóc con còn chưa nói được, nó vẫn có thể giao tiếp với Hàn Thâm qua ý niệm, nhưng sau khi học nói, đứa trẻ vẫn tiếp tục giao tiếp ý niệm với anh, đồng thời không ngừng gọi ba.
Nó giống kiểu trước đây là âm thanh oang oang tới từ một phía, nhưng bây giờ nó là một cuộc oanh tạc bao quanh ba chiều Hàn Thâm, một vị thần luôn bình tĩnh, lòng không gợn sóng mà bị tra tấn đến mức phát điên chỉ trong vài phút.
Và đây chỉ là một trong những nhược điểm thứ hai là sau khi nhóc con hút hết "căn nguyên", phần đế thu nhỏ lại từ hình dạng một chiếc cối xay khổng lồ thành kích thước của một thân cây. Sau khi phần đế trở nên nhẹ hơn, nhóc con ngay lập tức học cách bám vào để hấp thụ.
Đầu tiên là nhảy mấy chục nghìn lần xung quanh ba mình. Sau khi thành thạo kỹ năng thì bắt đầu tự động thăng cấp nhảy lên người ba ruột. Khi nhảy chán thì bám vào một chút để đi lên, điều này đồng nghĩa với việc nhóc con này có thể xuất hiện ở bất kỳ vị trí nào của đại thụ, sau đó tung tăng ma sát cọ quệt rồi dùng giọng sữa kêu ba.
Hàn Thâm không còn cách nào khác ngoài việc biến thành hình dạng con người, nhóc con giống như một miếng bọt biển nhỏ, thấy kỹ năng mới thì ngay lập tức bắt chước lại ngay.
Sau khi liên tục thay đổi mười ba chiêu, cuối cùng vì hao hết thần lực mà ngã vào vòng lòng của ba mình.
Hàn Thâm cụp mắt nhìn thân hình nhỏ nhắn đầy đặn tỉa ra những tán cây trăng như tuyết trong lòng mình, chậm rãi thở ra một hơi dài, người làm ba như anh quả thực chẳng dễ dàng gì!
Lần đầu tiên Hàn Thâm cảm thấy “yên tĩnh không tiếng động” nó lại tuyệt vời đến như vậy. Từ lâu anh đã có hứng thú đi du lịch khắp nơi, anh luôn muốn rời đi thật nhanh, đi càng xa càng tốt, thần vực giao lại cho nhóc con này cũng không sao!
Kết quả là anh vừa mới đặt đứa nhỏ "thân người đầu cây" này xuống thì trong giây lát, nhóc con đã tỉnh lại: "Ba ơi! A, nha nha, oa oa!"
Hàn Thâm không hiểu và cũng không muốn hiểu, anh im lặng ôm đứa bé vào lòng, theo bản năng đưa tay ra vỗ nhẹ vào cơ thể nhỏ bé mềm mại của đứa bé.
Nhóc con lại chìm vào giấc ngủ, nhưng lần này Hàn Thâm không dám cử động nữa.
Sau đó Hàn Thâm thử lại mấy lần rồi buồn bã xác nhận một điều.
Cho dù nhóc con có mệt mỏi đến đâu, thần lực của nó cạn kiệt đến nhường nào thì chỉ cần anh đặt nó xuống, nhóc con sẽ tỉnh dậy ngay lập tức, thậm chí có khả năng sẽ kích hoạt sức mạnh tiềm ẩn bên trong, lần này mà tỉnh dậy thì sẽ gào khóc tiếp cho mà xem.
Bất đắc dĩ Hàn Thâm buộc phải dạy nhóc con nhiều loại thuật pháp và kỹ năng khác nhau mỗi ngày, cố gắng tiêu hao càng nhiều thần lực của nhóc con càng tốt, chỉ để đổi lại một khắc nghỉ ngơi.
Không lâu sau, cuối cùng nhóc con cũng biến thành một khuôn mặt mũm mĩm như được chạm khắc bằng ngọc hồng. Hàn Thâm nhìn khuôn mặt đang ngủ của nhóc con được tạc giống hệt khuôn mặt của mình thì buồn rầu ngàn vạn lần.
Tại sao một học trò ngoan ngoãn lại tạo ra một điều ác độc như vậy!
Quên đi, tại sao mỗi ngày lại dùng thần thông xúc tác cho chúng?
Từ giờ trở đi! Vĩnh viễn sẽ không có ngày yên tĩnh!
Vẻ mặt Hàn Thâm không buồn cũng không vui, nhưng trong lòng đang gầm thét như điên.
Cho đến khi nhóc con đang ngủ trong tay, nó đột nhiên xoay người, từ hơi nghiêng sang nghiêng hẳn sang một bên trong vòng tay Hàn Thâm.
Hàn Thâm sợ đến tim đập thình thịch, sợ nhóc con thức dậy sớm, lại bị ép làm cái này cái kia với nó, anh sẽ luôn phải chịu đựng âm thanh gọi "Ba, ba, ba" khắp ba chiều từ một đứa trẻ vừa mới học nói.
May mắn thay, tất cả chỉ là báo động giả mà thôi, cậu bé chỉ đơn giản là chuyển sang tư thế ngủ thoải mái hơn, đôi bàn chân trắng nõn nhỏ bé ôm lấy cơ thể ba, cọ cọ đôi má đầy thịt một cách thoải mái.
Sau đó giọng sữa thì thầm như đang mơ: "Con yêu ba...hi"
Khóe miệng nhóc con hơi nhếch lên, để lộ lúm đồng tiền hình quả lê nhỏ ngọt ngào.
Hàn Thâm mím môi, im lặng nhìn hồi lâu rồi mới đưa ánh mắt nhìn về phía bầu trời xa xa, phát ra tiếng thở dài khó nhận ra!
Những ngày có con, Hàn Thâm không còn cảm nhận được sự “nhàm chán” là gì, từ đó cuộc sống của anh không còn liên quan gì đến hai từ “nhàn rỗi” nữa.
Phát hiện mình lại lớn lên một vòng, cây tuyết nhỏ hưng phấn kêu lên: "Ba!"
Hàn Thâm: “Ừm.”
Một đạo giáng xuống này không chỉ để nhóc con hấp thụ một lượng lớn thần lực để lớn lên mà còn cho phép nhóc con suy luận một chút để học được phương pháp hấp thu năng lượng nhanh chóng từ “căn nguyên”.
Chiếc đầu hói giống như mầm đậu nhanh chóng phát triển thành hình bông cải xanh tươi tốt, còn cây tuyết nhỏ trông giống một cây mini xinh đẹp.
Vốn dĩ ban đầu Hàn Thâm là thức ăn cho mầm đậu, vậy nên anh sẽ không chế giễu nhóc con về mặt này, nhưng nhìn nhóc con càng lớn lên càng xinh đẹp đầy đặn, trông thuận mắt hơn rất nhiều.
Chỉ là vì điều này mà một mình Hàn Thâm đã phải chịu đựng nhiều bất lợi hơn.
Khi nhóc con lớn lên, cậu bé hoàn toàn thành thạo kỹ năng nói.
Mặc dù trước đây, lúc nhóc con còn chưa nói được, nó vẫn có thể giao tiếp với Hàn Thâm qua ý niệm, nhưng sau khi học nói, đứa trẻ vẫn tiếp tục giao tiếp ý niệm với anh, đồng thời không ngừng gọi ba.
Nó giống kiểu trước đây là âm thanh oang oang tới từ một phía, nhưng bây giờ nó là một cuộc oanh tạc bao quanh ba chiều Hàn Thâm, một vị thần luôn bình tĩnh, lòng không gợn sóng mà bị tra tấn đến mức phát điên chỉ trong vài phút.
Và đây chỉ là một trong những nhược điểm thứ hai là sau khi nhóc con hút hết "căn nguyên", phần đế thu nhỏ lại từ hình dạng một chiếc cối xay khổng lồ thành kích thước của một thân cây. Sau khi phần đế trở nên nhẹ hơn, nhóc con ngay lập tức học cách bám vào để hấp thụ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu tiên là nhảy mấy chục nghìn lần xung quanh ba mình. Sau khi thành thạo kỹ năng thì bắt đầu tự động thăng cấp nhảy lên người ba ruột. Khi nhảy chán thì bám vào một chút để đi lên, điều này đồng nghĩa với việc nhóc con này có thể xuất hiện ở bất kỳ vị trí nào của đại thụ, sau đó tung tăng ma sát cọ quệt rồi dùng giọng sữa kêu ba.
Hàn Thâm không còn cách nào khác ngoài việc biến thành hình dạng con người, nhóc con giống như một miếng bọt biển nhỏ, thấy kỹ năng mới thì ngay lập tức bắt chước lại ngay.
Sau khi liên tục thay đổi mười ba chiêu, cuối cùng vì hao hết thần lực mà ngã vào vòng lòng của ba mình.
Hàn Thâm cụp mắt nhìn thân hình nhỏ nhắn đầy đặn tỉa ra những tán cây trăng như tuyết trong lòng mình, chậm rãi thở ra một hơi dài, người làm ba như anh quả thực chẳng dễ dàng gì!
Lần đầu tiên Hàn Thâm cảm thấy “yên tĩnh không tiếng động” nó lại tuyệt vời đến như vậy. Từ lâu anh đã có hứng thú đi du lịch khắp nơi, anh luôn muốn rời đi thật nhanh, đi càng xa càng tốt, thần vực giao lại cho nhóc con này cũng không sao!
Kết quả là anh vừa mới đặt đứa nhỏ "thân người đầu cây" này xuống thì trong giây lát, nhóc con đã tỉnh lại: "Ba ơi! A, nha nha, oa oa!"
Hàn Thâm không hiểu và cũng không muốn hiểu, anh im lặng ôm đứa bé vào lòng, theo bản năng đưa tay ra vỗ nhẹ vào cơ thể nhỏ bé mềm mại của đứa bé.
Nhóc con lại chìm vào giấc ngủ, nhưng lần này Hàn Thâm không dám cử động nữa.
Sau đó Hàn Thâm thử lại mấy lần rồi buồn bã xác nhận một điều.
Cho dù nhóc con có mệt mỏi đến đâu, thần lực của nó cạn kiệt đến nhường nào thì chỉ cần anh đặt nó xuống, nhóc con sẽ tỉnh dậy ngay lập tức, thậm chí có khả năng sẽ kích hoạt sức mạnh tiềm ẩn bên trong, lần này mà tỉnh dậy thì sẽ gào khóc tiếp cho mà xem.
Bất đắc dĩ Hàn Thâm buộc phải dạy nhóc con nhiều loại thuật pháp và kỹ năng khác nhau mỗi ngày, cố gắng tiêu hao càng nhiều thần lực của nhóc con càng tốt, chỉ để đổi lại một khắc nghỉ ngơi.
Không lâu sau, cuối cùng nhóc con cũng biến thành một khuôn mặt mũm mĩm như được chạm khắc bằng ngọc hồng. Hàn Thâm nhìn khuôn mặt đang ngủ của nhóc con được tạc giống hệt khuôn mặt của mình thì buồn rầu ngàn vạn lần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại sao một học trò ngoan ngoãn lại tạo ra một điều ác độc như vậy!
Quên đi, tại sao mỗi ngày lại dùng thần thông xúc tác cho chúng?
Từ giờ trở đi! Vĩnh viễn sẽ không có ngày yên tĩnh!
Vẻ mặt Hàn Thâm không buồn cũng không vui, nhưng trong lòng đang gầm thét như điên.
Cho đến khi nhóc con đang ngủ trong tay, nó đột nhiên xoay người, từ hơi nghiêng sang nghiêng hẳn sang một bên trong vòng tay Hàn Thâm.
Hàn Thâm sợ đến tim đập thình thịch, sợ nhóc con thức dậy sớm, lại bị ép làm cái này cái kia với nó, anh sẽ luôn phải chịu đựng âm thanh gọi "Ba, ba, ba" khắp ba chiều từ một đứa trẻ vừa mới học nói.
May mắn thay, tất cả chỉ là báo động giả mà thôi, cậu bé chỉ đơn giản là chuyển sang tư thế ngủ thoải mái hơn, đôi bàn chân trắng nõn nhỏ bé ôm lấy cơ thể ba, cọ cọ đôi má đầy thịt một cách thoải mái.
Sau đó giọng sữa thì thầm như đang mơ: "Con yêu ba...hi"
Khóe miệng nhóc con hơi nhếch lên, để lộ lúm đồng tiền hình quả lê nhỏ ngọt ngào.
Hàn Thâm mím môi, im lặng nhìn hồi lâu rồi mới đưa ánh mắt nhìn về phía bầu trời xa xa, phát ra tiếng thở dài khó nhận ra!
Những ngày có con, Hàn Thâm không còn cảm nhận được sự “nhàm chán” là gì, từ đó cuộc sống của anh không còn liên quan gì đến hai từ “nhàn rỗi” nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro