Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 18
2024-09-04 06:22:16
Bà ăn mặc quần áo lộng lẫy, nhưng rõ ràng làm quần áo theo kích cỡ của bà có cảm giác quần áo rất rộng, nhất là chỗ eo nhìn vô cùng rộng.
Khi bà nghiêm túc, nhếch môi lên, xung quanh đôi môi có đường vân rất sâu, bị người ta đỡ giống như một lão thái thái ngang ngược.
Lần đầu gặp mặt, bà liếc mắt nhìn một vòng, ánh mắt nhìn Yến Thu Xuân vô cùng sắc bén, khiến nàng cảm thấy không tự nhiên.
"Nương!" Tiêu Hoài Thanh hô một tiếng, cắt ngang sự dò xét của Tiêu phu nhân.
Dường như bà không vui nhưng cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chàng.
Tiêu Hoài Thanh đã sớm quen với tính cách nghiêm túc của mẫu thân, chàng cong môi cười, lấy lòng nói: "Đây là nghĩa muội con mới nhận, Yến Xuân cô nương, người có thể gọi là A Xuân."
Yến Thu Xuân thuận thế gọi một tiếng: "Bái kiến Tiêu phu nhân."
Tiêu phu nhân nhìn con trai, lại nhìn cô nương kia, con mắt rất to, trong sáng, gương mặt phúng phính, chỉ là dáng người hơi gầy. Bà gật đầu nói: "Gọi bá mẫu đi."
Tạ Thanh Vân im lặng chờ bà lên tiếng lập tức cười nói: "Mẫu thân rất thích Yến cô nương, Yến cô nương, mẫu thân nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng rất tốt, cô nương đừng sợ."
Yến Thu Xuân khẽ thở ra, không ghét nàng là được rồi, nàng cũng cong môi cười ngọt ngào, nói: "Chào bá mẫu!"
Tiêu phu nhân giật giật khóe miệng, có lẽ muốn cười nhưng đã lâu rồi bà không cười, khóe miệng cứng đờ, cuối cùng miễn cưỡng nở nụ cười như tượng, nhân tiện nói: "Ngồi xuống đi."
Mấy người nghe vậy gật đầu, thi nhau ngồi xuống.
Tiêu Hoài Thanh nghĩ Yến Thu Xuân do mình mang về, cố ý chào hỏi một phen, đây cũng là có ý muốn cùng nhau ăn trưa. Tiêu phu nhân chậm rãi nói: "Buổi chiều lão thân không ăn, cho nên lúc này cùng ăn cơm rau dưa, A Xuân đừng trách móc."
"Đương nhiên không rồi." Yến Thu Xuân đứng dậy nhìn mọi người, cười nói: "A Xuân không có vật gì quý giá, chắc là mọi người cũng thường nhìn thấy đồ tốt, nên không muốn phí thời gian đã làm chút đồ uống và thức ăn để tỏ tâm ý."
Lời này vừa nói ra, không khí vui vẻ xung quanh nàng thoáng ngưng tụ, ngay lúc Yến Thu Xuân khó hiểu, Tạ Thanh Vân tỏ vẻ có lỗi: "Tâm ý này tốt nhưng phiền muội mệt mỏi rồi."
"Không mệt, muội thích làm việc này." Yến Thu Xuân nói.
Tạ Thanh Vân lại cười nói: "A Xuân, có điều muội không biết, mấy năm nay mẫu thân không muốn ăn, ăn vô cùng ít, có lẽ phải phụ ý tốt của muội rồi."
Lần này, Yến Thu Xuân còn chưa mở miệng, thiếu niên ngồi ngay ngắn bên cạnh đã nói: "Đại tẩu, không sao, A Xuân cô nương không để ý đâu. Hơn nữa mẫu thân đồng ý mà, đồ A Xuân làm chắc chắn mẫu thân nếm thử, ngộ nhỡ thích thì sao? Ăn nhiều một chút cũng tốt."
Giọng nói thiếu niên réo rắt, đôi mắt hơi sốt ruột nhìn mẫu thân, giống như sợ bà không nể mặt. Tạ Thanh Vân thấy vậy lắc đầu, che miệng cười nhìn Tiêu phu nhân trêu ghẹo nói: "Mẫu thân, lão Lục đã nói thế, một lúc người phải nếm thử, không thì con trai người tức giận, con dâu không quản được đâu."
Tiêu phu nhân gật đầu: "Ừm." Tạ Thanh Vân khẽ thở ra nhìn Yến Thu Xuân nói: "Vậy nhanh để chúng ta xem đi, không biết chúng ta có phần không?"
"Đương nhiên là có." Yến Thu Xuân vội nói, ra hiệu cho Thủy Mai và Thủy Linh bưng hộp lên.
Thủy Mai đem ra trước, là nước ô mai.
Đầy ắp ấm to, rót cho mỗi người một chén vẫn còn lại rất nhiều, Thủy Mai bưng xong thì lui về phía sau đứng một bên hầu hạ.
Giọng nói Yến Thu Xuân tinh tế giới thiệu: "Đây là nước ô mai, vị chua ngọt, trước khi ăn cơm uống một chén vô cùng khai vị."
Vừa dứt lời, Tiêu Hoài Thanh bưng chén lên: "Nương, đại tẩu, tay nghề của A Xuân vô cùng cao minh, lần thứ nhất khi con nếm thử đã kinh ngạc. Mọi người nếm thử đi, chắc chắn sẽ không để mọi người thất vọng."
Nói xong, chàng uống nước như muốn chứng minh đồ Yến Thu Xuân làm rất ngon.
Nhưng không ngờ nước này chua như thế!
Chàng hiếm khi ăn chua, cũng chưa từng uống nước chua. Vì không có phòng bị nên bị sự chua này làm cả gương mặt tuấn tú nhăn lại.
Yến Thu Xuân: "..."
Người Tiêu gia nghe hắn nói trong lòng vô cùng mong chờ: "..."
Chỉ có hai đứa nhỏ nghe rất thích, chuẩn bị uống, nhưng Tiêu Hoài Thanh uống nhanh hơn lại lộ vẻ mặt này dọa đến mức hai đứa bé đưa chén đến bên miệng nhưng không dám uống hết!
Tiêu Hoài Thanh không ngờ, đồ uống nhìn bình thường không có gì lạ này lại chua như thế!
Chua đến ch ảy nước mắt.
Chàng hơi khó chấp nhận, trước đó tài bếp núc của Yến Thu Xuân rất tốt khiến chàng lưu luyến không quên, lén trở về đây mấy ngày!
Chàng nhìn Yến Thu Xuân, vô cùng hoài nghi mà hỏi: "Đây là cô nương làm à?"
Trình độ không đúng!
Chẳng lẽ cô nương này lại làm ra kiểu này?
Yến Thu Xuân ho nhẹ một tiếng, giải thích nói: "Đây là nước ô mai nóng để khai vị, vốn có vị chua ngọt. Nếu ngài không uống được thì có thể thêm nước rồi thử lại lần nữa xem?" Nói xong, nàng nhìn những người khác, vô cùng chân thành nói: "Mọi người nếm thử xem sao? Nếu như không hợp khẩu vị thì đừng uống."
Nàng nếm cảm thấy vị chua vừa đủ mà!
Không phải lật xe trong bước đầu tiên chứ?
Khi bà nghiêm túc, nhếch môi lên, xung quanh đôi môi có đường vân rất sâu, bị người ta đỡ giống như một lão thái thái ngang ngược.
Lần đầu gặp mặt, bà liếc mắt nhìn một vòng, ánh mắt nhìn Yến Thu Xuân vô cùng sắc bén, khiến nàng cảm thấy không tự nhiên.
"Nương!" Tiêu Hoài Thanh hô một tiếng, cắt ngang sự dò xét của Tiêu phu nhân.
Dường như bà không vui nhưng cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chàng.
Tiêu Hoài Thanh đã sớm quen với tính cách nghiêm túc của mẫu thân, chàng cong môi cười, lấy lòng nói: "Đây là nghĩa muội con mới nhận, Yến Xuân cô nương, người có thể gọi là A Xuân."
Yến Thu Xuân thuận thế gọi một tiếng: "Bái kiến Tiêu phu nhân."
Tiêu phu nhân nhìn con trai, lại nhìn cô nương kia, con mắt rất to, trong sáng, gương mặt phúng phính, chỉ là dáng người hơi gầy. Bà gật đầu nói: "Gọi bá mẫu đi."
Tạ Thanh Vân im lặng chờ bà lên tiếng lập tức cười nói: "Mẫu thân rất thích Yến cô nương, Yến cô nương, mẫu thân nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng rất tốt, cô nương đừng sợ."
Yến Thu Xuân khẽ thở ra, không ghét nàng là được rồi, nàng cũng cong môi cười ngọt ngào, nói: "Chào bá mẫu!"
Tiêu phu nhân giật giật khóe miệng, có lẽ muốn cười nhưng đã lâu rồi bà không cười, khóe miệng cứng đờ, cuối cùng miễn cưỡng nở nụ cười như tượng, nhân tiện nói: "Ngồi xuống đi."
Mấy người nghe vậy gật đầu, thi nhau ngồi xuống.
Tiêu Hoài Thanh nghĩ Yến Thu Xuân do mình mang về, cố ý chào hỏi một phen, đây cũng là có ý muốn cùng nhau ăn trưa. Tiêu phu nhân chậm rãi nói: "Buổi chiều lão thân không ăn, cho nên lúc này cùng ăn cơm rau dưa, A Xuân đừng trách móc."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đương nhiên không rồi." Yến Thu Xuân đứng dậy nhìn mọi người, cười nói: "A Xuân không có vật gì quý giá, chắc là mọi người cũng thường nhìn thấy đồ tốt, nên không muốn phí thời gian đã làm chút đồ uống và thức ăn để tỏ tâm ý."
Lời này vừa nói ra, không khí vui vẻ xung quanh nàng thoáng ngưng tụ, ngay lúc Yến Thu Xuân khó hiểu, Tạ Thanh Vân tỏ vẻ có lỗi: "Tâm ý này tốt nhưng phiền muội mệt mỏi rồi."
"Không mệt, muội thích làm việc này." Yến Thu Xuân nói.
Tạ Thanh Vân lại cười nói: "A Xuân, có điều muội không biết, mấy năm nay mẫu thân không muốn ăn, ăn vô cùng ít, có lẽ phải phụ ý tốt của muội rồi."
Lần này, Yến Thu Xuân còn chưa mở miệng, thiếu niên ngồi ngay ngắn bên cạnh đã nói: "Đại tẩu, không sao, A Xuân cô nương không để ý đâu. Hơn nữa mẫu thân đồng ý mà, đồ A Xuân làm chắc chắn mẫu thân nếm thử, ngộ nhỡ thích thì sao? Ăn nhiều một chút cũng tốt."
Giọng nói thiếu niên réo rắt, đôi mắt hơi sốt ruột nhìn mẫu thân, giống như sợ bà không nể mặt. Tạ Thanh Vân thấy vậy lắc đầu, che miệng cười nhìn Tiêu phu nhân trêu ghẹo nói: "Mẫu thân, lão Lục đã nói thế, một lúc người phải nếm thử, không thì con trai người tức giận, con dâu không quản được đâu."
Tiêu phu nhân gật đầu: "Ừm." Tạ Thanh Vân khẽ thở ra nhìn Yến Thu Xuân nói: "Vậy nhanh để chúng ta xem đi, không biết chúng ta có phần không?"
"Đương nhiên là có." Yến Thu Xuân vội nói, ra hiệu cho Thủy Mai và Thủy Linh bưng hộp lên.
Thủy Mai đem ra trước, là nước ô mai.
Đầy ắp ấm to, rót cho mỗi người một chén vẫn còn lại rất nhiều, Thủy Mai bưng xong thì lui về phía sau đứng một bên hầu hạ.
Giọng nói Yến Thu Xuân tinh tế giới thiệu: "Đây là nước ô mai, vị chua ngọt, trước khi ăn cơm uống một chén vô cùng khai vị."
Vừa dứt lời, Tiêu Hoài Thanh bưng chén lên: "Nương, đại tẩu, tay nghề của A Xuân vô cùng cao minh, lần thứ nhất khi con nếm thử đã kinh ngạc. Mọi người nếm thử đi, chắc chắn sẽ không để mọi người thất vọng."
Nói xong, chàng uống nước như muốn chứng minh đồ Yến Thu Xuân làm rất ngon.
Nhưng không ngờ nước này chua như thế!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chàng hiếm khi ăn chua, cũng chưa từng uống nước chua. Vì không có phòng bị nên bị sự chua này làm cả gương mặt tuấn tú nhăn lại.
Yến Thu Xuân: "..."
Người Tiêu gia nghe hắn nói trong lòng vô cùng mong chờ: "..."
Chỉ có hai đứa nhỏ nghe rất thích, chuẩn bị uống, nhưng Tiêu Hoài Thanh uống nhanh hơn lại lộ vẻ mặt này dọa đến mức hai đứa bé đưa chén đến bên miệng nhưng không dám uống hết!
Tiêu Hoài Thanh không ngờ, đồ uống nhìn bình thường không có gì lạ này lại chua như thế!
Chua đến ch ảy nước mắt.
Chàng hơi khó chấp nhận, trước đó tài bếp núc của Yến Thu Xuân rất tốt khiến chàng lưu luyến không quên, lén trở về đây mấy ngày!
Chàng nhìn Yến Thu Xuân, vô cùng hoài nghi mà hỏi: "Đây là cô nương làm à?"
Trình độ không đúng!
Chẳng lẽ cô nương này lại làm ra kiểu này?
Yến Thu Xuân ho nhẹ một tiếng, giải thích nói: "Đây là nước ô mai nóng để khai vị, vốn có vị chua ngọt. Nếu ngài không uống được thì có thể thêm nước rồi thử lại lần nữa xem?" Nói xong, nàng nhìn những người khác, vô cùng chân thành nói: "Mọi người nếm thử xem sao? Nếu như không hợp khẩu vị thì đừng uống."
Nàng nếm cảm thấy vị chua vừa đủ mà!
Không phải lật xe trong bước đầu tiên chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro