Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 185
2024-09-04 06:22:16
Mãi đến khi Tiêu phu nhân ăn đến miếng cuối cùng, thỏa mãn uống một hớp canh lớn, lau lau miệng, mới không nhanh không chậm nói: “Ngươi thật sự không định tự mình nói sao?”
“Con dâu không sao, sau này sẽ không vậy nữa.” Tống Minh Đường nhận mệnh cúi đầu, nhẹ giọng nói.
Tiêu Bình Thịnh vẫn luôn yên lặng ăn cơm bỗng nhiên nói: “Không phải! Con tận mắt nhìn thấy mợ đánh nương, nương cũng không dám phản kháng!”
Hô hấp Tống Minh Đường ngừng lại, tức giận trừng mắt nhìn nhi tử.
Tiêu Bình Thịnh cố chấp ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, quật cường cho rằng mình không sai, nãi nãi nói, cậu làm rất đúng, nương cậu vẫn luôn ở trong nội viện, không nhìn rõ mọi chuyện, tạo ra sai lầm lại tự cho là quyết định tốt cho Tiêu gia và cậu.
Vậy cậu phải tự mình sửa lại.
Cha từng nói, cậu trưởng thành phải bảo vệ nương, bây giờ còn chưa được, vậy để nãi nãi làm đi.
Dám khi dễ, tất nhiên phải chịu giáo huấn, người Tiêu gia, ai cũng không thể khi dễ!
Tiêu phu nhân lạnh lùng nói: “Ngươi nhìn Bình Thịnh làm gì? Bình Thịnh còn thông minh hơn ngươi, biết tới tìm ta! Mà ngươi, bị người khi dễ đến trên đỉnh đầu, còn bị người ta khi dễ ở Tiêu gia, ngươi cũng không biết lại đây nói một tiếng! Tống Minh Đường, được lắm! Càng ngày càng ngu ngốc, giống y như người mẹ cổ hủ kia của ngươi!”
Tống Minh Đường thần sắc cứng lại, đôi mắt lập tức ướt át, nàng ta gắt gao cắn cánh môi, muốn nhịn xuống, nhưng trong lòng vẫn sinh ra vài phần ủy khuất, nhất thời khó có thể khắc chế, biện giải nói: “Con cũng chỉ muốn Bình Thịnh có thể bình an lớn lên…”
Bầu không khí trên bàn cơm đột nhiên lâm vào trầm lặng, hốc mắt Tiêu phu nhân cũng đỏ hồng theo, áy náy quay mặt đi.
Tạ Thanh Vân chậm rãi vỗ vỗ bả vai nàng ta, thấp giọng nói: “Bình Thịnh nhất định sẽ bình an lớn lên!”
Tống Minh Đường mím chặt môi, không hé răng, nhưng đôi mắt để lộ vẻ không phải hoàn toàn tín nhiệm.
Nói thì dễ, nhưng dựa theo hình thức trước đây của Tiêu gia, một khi Tiêu Hoài Thanh hàng năm đánh giặc bên ngoài xảy ra chuyện, Tiêu gia chắc chắn sẽ bị cắn nuốt sạch sẽ. Thân là người Tiêu gia, nàng ta cảm giác thật sự rất rõ ràng.
Mấy vị huynh trưởng tẩu tẩu từng lấy lòng nàng ta, mấy năm nay thái độ đối với nàng ta cũng khác hẳn, ngẫu nhiên đi ra ngoài cũng có thể cảm giác được những ác ý đó ập vào trước mặt, không hề che giấu chờ mong đối với việc Tiêu gia sẽ tiêu vong.
Những ác ý đó khiến nàng ta có một khoảng thời gian ngày nào cũng nằm mơ, trong mộng đều là một mảnh huyết sắc, Tiêu gia bị xét nhà, cửa nát nhà tan, tất cả mọi người đều chế.t, nàng ta ôm Bình Thịnh, cũng ngã vào vũng máu, trượng phu sớm đã qua đời nhiều năm trượng phu áy náy nói với nàng, không thể bảo vệ tốt cho mẫu tử bọn họ.
Tống Minh Đường rõ ràng nhớ rõ, trượng phu mỗi lần xuất chinh đều chạy đến trước bài vị tổ tông Tiêu gia, khẩn cầu phù hộ cho hắn có thể bình an sống sót, mới có thể chứng kiến nhi tử lớn lên, cưới vợ sinh con.
Hắn tên Tiêu Hoài Ân, lại cả đời không được bình an.
Từ khi hắn nhận thức được, liền đi đánh giặc, lớn lớn bé bé đánh nhiều như vậy, mỗi lần vừa đi chính là mấy tháng thậm chí mấy năm, sau đó trở về là một thân thương tích cùng vô số công huân, và… sự ghen ghét, hoài nghi của Hoàng đế.
Tống Minh Đường tận mắt nhìn thấy con đường này có bao nhiêu khổ cực, cho nên nàng ta không hề hy vọng nhi tử tiếp tục ở lại Tiêu gia, bị Tiêu gia lấy làm lá chắn, hoặc trở thành người giống như phụ thân cậu vậy.
Chỉ là nàng ta vô dụng, nàng ta chỉ là một nữ tử bình thường, không quyền thế tiền tài, có thể dựa vào không phải nhà chồng thì chính là nhà mẹ đẻ, nhà chồng lâm vào nguy cơ, vì bảo vệ nhi tử, nàng ta chỉ có thể lựa chọn trở lại nhà mẹ đẻ, hy vọng xa vời có thể không bị theo dõi.
Ai có thể nghĩ đến Tống gia cũng bắt đầu cuốn vào phân tranh, may mắn Tống gia ngưỡng cửa không cao, cho dù nàng ta phải trở về, nàng ta cũng không dám thật sự lên mặt với Tiêu gia, chờ khi nàng ta chọc giận người Tiêu gia, bị đuổi khỏi Tiêu gia, bọn họ chắc chắn sẽ tức giận, hy vọng xa vời thấy người sang bắt quàng làm họ cũng chỉ có thể từ bỏ.
Nàng ta không muốn nói với người Tiêu gia, bởi vì Tiêu gia bênh vực người mình, một khi biết, người Tống gia chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, sau này nàng ta cũng khó có thể trở về, tuy rằng hiện tại Xương Vương tái nhậm chức, tình cảnh của Tiêu gia có tốt hơn một chút, nhưng ai biết không có Xương Vương 5 năm đó, mấy huynh đệ không từng bước ép sát, biết ai mới là người cười đến cuối cùng?
Càng đừng nói…… Ai biết Xương Vương có phải vì tái nhậm chức, nên mới giao hảo như thế với Tiêu gia?
Chỉ sợ chờ khi hắn ngồi lên được ngôi vị hoàng đế, Tiêu gia liền hết tác dụng.
Dù sao cũng là hoàng tộc, tri nhân tri diện bất tri tâm, Tiêu gia vì hoàng tộc đánh giặc nhiều năm như vậy, cũng chế.t nhiều người như vậy, kết quả là vẫn trở thành cái đinh trong mắt hoàng tộc, phải nhanh chóng loại trừ, không phải sao?
Cho nên Tống Minh Đường hôm qua mới nhẫn nhịn, chuyện cũng chỉ mấy ngày thôi. Ai ngờ nhi tử lại không hiểu chuyện, đi nói hết với nãi nãi.
“Con dâu không sao, sau này sẽ không vậy nữa.” Tống Minh Đường nhận mệnh cúi đầu, nhẹ giọng nói.
Tiêu Bình Thịnh vẫn luôn yên lặng ăn cơm bỗng nhiên nói: “Không phải! Con tận mắt nhìn thấy mợ đánh nương, nương cũng không dám phản kháng!”
Hô hấp Tống Minh Đường ngừng lại, tức giận trừng mắt nhìn nhi tử.
Tiêu Bình Thịnh cố chấp ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, quật cường cho rằng mình không sai, nãi nãi nói, cậu làm rất đúng, nương cậu vẫn luôn ở trong nội viện, không nhìn rõ mọi chuyện, tạo ra sai lầm lại tự cho là quyết định tốt cho Tiêu gia và cậu.
Vậy cậu phải tự mình sửa lại.
Cha từng nói, cậu trưởng thành phải bảo vệ nương, bây giờ còn chưa được, vậy để nãi nãi làm đi.
Dám khi dễ, tất nhiên phải chịu giáo huấn, người Tiêu gia, ai cũng không thể khi dễ!
Tiêu phu nhân lạnh lùng nói: “Ngươi nhìn Bình Thịnh làm gì? Bình Thịnh còn thông minh hơn ngươi, biết tới tìm ta! Mà ngươi, bị người khi dễ đến trên đỉnh đầu, còn bị người ta khi dễ ở Tiêu gia, ngươi cũng không biết lại đây nói một tiếng! Tống Minh Đường, được lắm! Càng ngày càng ngu ngốc, giống y như người mẹ cổ hủ kia của ngươi!”
Tống Minh Đường thần sắc cứng lại, đôi mắt lập tức ướt át, nàng ta gắt gao cắn cánh môi, muốn nhịn xuống, nhưng trong lòng vẫn sinh ra vài phần ủy khuất, nhất thời khó có thể khắc chế, biện giải nói: “Con cũng chỉ muốn Bình Thịnh có thể bình an lớn lên…”
Bầu không khí trên bàn cơm đột nhiên lâm vào trầm lặng, hốc mắt Tiêu phu nhân cũng đỏ hồng theo, áy náy quay mặt đi.
Tạ Thanh Vân chậm rãi vỗ vỗ bả vai nàng ta, thấp giọng nói: “Bình Thịnh nhất định sẽ bình an lớn lên!”
Tống Minh Đường mím chặt môi, không hé răng, nhưng đôi mắt để lộ vẻ không phải hoàn toàn tín nhiệm.
Nói thì dễ, nhưng dựa theo hình thức trước đây của Tiêu gia, một khi Tiêu Hoài Thanh hàng năm đánh giặc bên ngoài xảy ra chuyện, Tiêu gia chắc chắn sẽ bị cắn nuốt sạch sẽ. Thân là người Tiêu gia, nàng ta cảm giác thật sự rất rõ ràng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy vị huynh trưởng tẩu tẩu từng lấy lòng nàng ta, mấy năm nay thái độ đối với nàng ta cũng khác hẳn, ngẫu nhiên đi ra ngoài cũng có thể cảm giác được những ác ý đó ập vào trước mặt, không hề che giấu chờ mong đối với việc Tiêu gia sẽ tiêu vong.
Những ác ý đó khiến nàng ta có một khoảng thời gian ngày nào cũng nằm mơ, trong mộng đều là một mảnh huyết sắc, Tiêu gia bị xét nhà, cửa nát nhà tan, tất cả mọi người đều chế.t, nàng ta ôm Bình Thịnh, cũng ngã vào vũng máu, trượng phu sớm đã qua đời nhiều năm trượng phu áy náy nói với nàng, không thể bảo vệ tốt cho mẫu tử bọn họ.
Tống Minh Đường rõ ràng nhớ rõ, trượng phu mỗi lần xuất chinh đều chạy đến trước bài vị tổ tông Tiêu gia, khẩn cầu phù hộ cho hắn có thể bình an sống sót, mới có thể chứng kiến nhi tử lớn lên, cưới vợ sinh con.
Hắn tên Tiêu Hoài Ân, lại cả đời không được bình an.
Từ khi hắn nhận thức được, liền đi đánh giặc, lớn lớn bé bé đánh nhiều như vậy, mỗi lần vừa đi chính là mấy tháng thậm chí mấy năm, sau đó trở về là một thân thương tích cùng vô số công huân, và… sự ghen ghét, hoài nghi của Hoàng đế.
Tống Minh Đường tận mắt nhìn thấy con đường này có bao nhiêu khổ cực, cho nên nàng ta không hề hy vọng nhi tử tiếp tục ở lại Tiêu gia, bị Tiêu gia lấy làm lá chắn, hoặc trở thành người giống như phụ thân cậu vậy.
Chỉ là nàng ta vô dụng, nàng ta chỉ là một nữ tử bình thường, không quyền thế tiền tài, có thể dựa vào không phải nhà chồng thì chính là nhà mẹ đẻ, nhà chồng lâm vào nguy cơ, vì bảo vệ nhi tử, nàng ta chỉ có thể lựa chọn trở lại nhà mẹ đẻ, hy vọng xa vời có thể không bị theo dõi.
Ai có thể nghĩ đến Tống gia cũng bắt đầu cuốn vào phân tranh, may mắn Tống gia ngưỡng cửa không cao, cho dù nàng ta phải trở về, nàng ta cũng không dám thật sự lên mặt với Tiêu gia, chờ khi nàng ta chọc giận người Tiêu gia, bị đuổi khỏi Tiêu gia, bọn họ chắc chắn sẽ tức giận, hy vọng xa vời thấy người sang bắt quàng làm họ cũng chỉ có thể từ bỏ.
Nàng ta không muốn nói với người Tiêu gia, bởi vì Tiêu gia bênh vực người mình, một khi biết, người Tống gia chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, sau này nàng ta cũng khó có thể trở về, tuy rằng hiện tại Xương Vương tái nhậm chức, tình cảnh của Tiêu gia có tốt hơn một chút, nhưng ai biết không có Xương Vương 5 năm đó, mấy huynh đệ không từng bước ép sát, biết ai mới là người cười đến cuối cùng?
Càng đừng nói…… Ai biết Xương Vương có phải vì tái nhậm chức, nên mới giao hảo như thế với Tiêu gia?
Chỉ sợ chờ khi hắn ngồi lên được ngôi vị hoàng đế, Tiêu gia liền hết tác dụng.
Dù sao cũng là hoàng tộc, tri nhân tri diện bất tri tâm, Tiêu gia vì hoàng tộc đánh giặc nhiều năm như vậy, cũng chế.t nhiều người như vậy, kết quả là vẫn trở thành cái đinh trong mắt hoàng tộc, phải nhanh chóng loại trừ, không phải sao?
Cho nên Tống Minh Đường hôm qua mới nhẫn nhịn, chuyện cũng chỉ mấy ngày thôi. Ai ngờ nhi tử lại không hiểu chuyện, đi nói hết với nãi nãi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro