Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 196
2024-09-04 06:22:16
Lão hoàng đế càng xụ mặt, khóe môi ép xuống, trong mắt có ngoài ý muốn, mà nhiều hơn là tức giận.
Nhưng mà lúc này, được đệ đệ ủng hộ, Xương Vương trực tiếp hành lễ: “Phụ hoàng, trận này, phải đánh!”
Thuận Vương cũng thuận theo khom người: “Phụ hoàng, trận này, phải đánh!”
Triều thần hai phía cũng hô to, tiếp theo đó càng ngày càng nhiều người gia nhập, dần dần, cả triều văn võ bá quan đều kêu gọi, chỉ có phía mấy người Lục hoàng tử, cùng với Chu Trạch Cẩn là không động.
Nhưng lúc này đại thế đã mất, không thể lấy cớ có thể tạm dừng chiến sự, trừ phi lão hoàng đế tr@n trụi nói ra, ông ta không muốn nhìn Tiêu gia tiếp tục lớn mạnh, tiếp tục uy danh hiển hách, chẳng sợ hy sinh bá tánh biên quan.
Cuối cùng lão hoàng đế miễn cưỡng tươi cười: “Chư vị hà tất như thế, trẫm cũng chỉ là kiến nghị, nếu các ngươi đều cảm thấy phải đánh, vậy đánh đi, chỉ hy vọng Tiêu gia Lục Lang có thể bình an trở về.”
“Bệ hạ nhân từ, Trấn Quốc Công tất nhiên sẽ bình an trở về!” Chúng triều thần cùng kêu lên nói.
Lúc bọn họ cúi đầu, nụ cười của lão hoàng đế ngồi trên long ỷ bỗng chuyển lạnh.
*
Trong triều phân tranh, mấy người Yến Thu Xuân không hề biết.
Tiêu gia vẫn còn đang đắm chìm trong vui mừng.
Người Tiêu gia tụ tập ở bên nhau, lấy mỹ thực để chúc mừng, cũng không cần Yến Thu Xuân ra tay, tay nghề đầu bếp trong phủ rất tốt, dựa trên trù nghệ của nàng, không mười thì cũng tám chín, ngẫu nhiên còn có thể cải tạo, tạo ra món mới, tỷ như đầu sư tử hấp bạn đầu biến thành đầu sư tử kho tàu, bởi vì Yến Thu Xuân từng nói một câu, có thể đổi khẩu vị. Hương vị tuy rằng có hơi khác so với đầu sư tử kho tàu của Yến Thu Xuân trong trí nhớ nhưng cũng khiến người ta kinh ngạc.
Quy trình cũng giống y hệt nhau.
Yến Thu Xuân ăn đến cao hứng, nhưng chờ nàng ăn xong trở về, thấy Chu Chiêu Cảnh một mình trong viện nàng dùng cơm, vẫn có chút áy náy.
Đứa nhỏ này bởi vì mẫu thân qua đời, tuy rằng không thể giữ đạo hiếu, nhưng ít nhất bảy bảy bốn mươi chín ngày không thể ăn thịt, người Tiêu gia không cần giữ đạo hiếu, nhưng yến tiệc chúc mừng cũng không thể để đứa nhỏ này nhìn bọn họ ăn thịt, đúng không?
Chỉ có thể để đầu bếp làm món ngon cho hắn, sau đó mình mới qua bên kia ăn. Có lẽ là bên người không có những người khác, Chu Chiêu Cảnh ăn tương đối chậm, chờ bọn họ bên này ăn ăn uống uống nói nói cười cười kết thúc, Yến Thu Xuân trở về, phát hiện đứa nhỏ này khó khăn lắm mới ăn xong, trên bàn cơm vẫn còn thừa không ít.
“Có phải không thích mấy món này không?” Yến Thu Xuân hỏi một tiếng: “Nếu không ta làm cơm chiên trứng cho đệ nhé?”
Chu Chiêu Cảnh lắc đầu, hơi ngừng rồi lại lộ ra khuôn mặt hiểu chuyện tươi cười: “Không có, ta rất thích.”
Yến Thu Xuân xoa xoa đầu hắn, không nói gì.
Hài tử không hiểu chuyện thì bị mắng, hiểu chuyện rồi, lại cảm thấy có chút không vui, nhưng cuối cùng nàng vẫn đi làm nửa chén cơm chiên, Chu Chiêu Cảnh quả nhiên ăn rất vui vẻ, dưới cái nhìn chăm chú của Yến Thu Xuân, ăn hết toàn bộ, còn chưa đã thèm đến nỗi l.i.ế.m sạch hạt cơm cuối cùng.
Ăn xong, cảm xúc của hắn đã vui vẻ hơn nhiều, rất ngoan ngoãn chủ động tới bên cạnh Yến Thu Xuân, âm thanh vừa non nớt vừa nghiêm túc nói: “Cảm ơn A Xuân tỷ tỷ, tỷ vất vả rồi!”
Yến Thu Xuân tươi cười, hàm xúc nói: “Không vất vả, bởi vì kế tiếp, đến lượt đệ vất vả rồi.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Chu Chiêu Cảnh lại sáng lên, chủ yếu là bởi vì mấy ngày nay, chỉ cần Yến Thu Xuân chỉ cần vừa nói khiến bọn họ vất vả, hoặc là hỗ trợ, thì chắc chắn là đi làm món ăn ngon, hắn không dám làm càn giống Đông Đông, nhưng cũng vui vẻ nhìn chằm chằm nàng, chờ nàng tiếp tục nói.
Yến Thu Xuân xoa bóp cái mũi nhỏ của hắn, cười nói: “Còn rất thông minh, biết là ta sẽ đi làm món ngon!”
Chu Chiêu Cảnh cao giọng nói: “Ta không sợ vất vả!”
Có lời này liền dễ dàng hơn nhiều, ngày hôm sau cách giờ cơm trưa khoảng một canh giờ, Yến Thu Xuân liền mang theo Chu Chiêu Cảnh đi vào phòng bếp.
Lý ma ma lạnh mặt nhìn nàng hành động, ngay từ đầu khi bà đã thấy cô nương này sai sử hoàng tôn như hài tử bình thường, ngoài miệng tuy rằng kêu điện hạ điện hạ, nhưng thật ra đối xử với Chu Chiêu Cảnh không khác gì bọn Đông Đông, rất khó chịu.
Nhưng không nghĩ tới Chu Chiêu Cảnh còn rất thích, một hài tử như vậy, dùng mắt thường cũng có thể thấy được nuôi dưỡng rất tốt, hoạt bát hơn rất nhiều, mấu chốt là người Tiêu gia còn che chở nàng, nàng cũng không thèm nể mặt bà.
Làm Lý ma ma mang theo nhiệm vụ tới đây, cũng không biết phải xuống tay như thế nào.
Mấy ngày qua, bà đã từng dò xét, không phải bị làm lơ, mà là bị dỗi, hiện tại Chu Chiêu Cảnh được nuôi dưỡng tốt đến như vậy, đến lấy cớ để chỉ trích nàng cũng không có, bà chỉ có thể bực mình nhìn.
Còn có chút hối hận…
Đậu hũ thối ngày hôm qua có vẻ hôi, nhưng mấy người Tiêu phu nhân ăn đến thích thú, ngày hôm qua bà cũng thiếu chút nữa là ăn được rồi, vậy mà lại bởi vì đa tâm mà cự tuyệt!
Dù sao hiện tại Lý ma ma cũng không hoàn thành nhiệm vụ, bà tự sa ngã nghĩ, nếu bà phối hợp, không biết vị Yến cô nương này có thể đối xử với bà như Thủy Mai và Hứa ma ma không, cũng cho bà chút mỹ thực để ăn?
Nhưng mà lúc này, được đệ đệ ủng hộ, Xương Vương trực tiếp hành lễ: “Phụ hoàng, trận này, phải đánh!”
Thuận Vương cũng thuận theo khom người: “Phụ hoàng, trận này, phải đánh!”
Triều thần hai phía cũng hô to, tiếp theo đó càng ngày càng nhiều người gia nhập, dần dần, cả triều văn võ bá quan đều kêu gọi, chỉ có phía mấy người Lục hoàng tử, cùng với Chu Trạch Cẩn là không động.
Nhưng lúc này đại thế đã mất, không thể lấy cớ có thể tạm dừng chiến sự, trừ phi lão hoàng đế tr@n trụi nói ra, ông ta không muốn nhìn Tiêu gia tiếp tục lớn mạnh, tiếp tục uy danh hiển hách, chẳng sợ hy sinh bá tánh biên quan.
Cuối cùng lão hoàng đế miễn cưỡng tươi cười: “Chư vị hà tất như thế, trẫm cũng chỉ là kiến nghị, nếu các ngươi đều cảm thấy phải đánh, vậy đánh đi, chỉ hy vọng Tiêu gia Lục Lang có thể bình an trở về.”
“Bệ hạ nhân từ, Trấn Quốc Công tất nhiên sẽ bình an trở về!” Chúng triều thần cùng kêu lên nói.
Lúc bọn họ cúi đầu, nụ cười của lão hoàng đế ngồi trên long ỷ bỗng chuyển lạnh.
*
Trong triều phân tranh, mấy người Yến Thu Xuân không hề biết.
Tiêu gia vẫn còn đang đắm chìm trong vui mừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người Tiêu gia tụ tập ở bên nhau, lấy mỹ thực để chúc mừng, cũng không cần Yến Thu Xuân ra tay, tay nghề đầu bếp trong phủ rất tốt, dựa trên trù nghệ của nàng, không mười thì cũng tám chín, ngẫu nhiên còn có thể cải tạo, tạo ra món mới, tỷ như đầu sư tử hấp bạn đầu biến thành đầu sư tử kho tàu, bởi vì Yến Thu Xuân từng nói một câu, có thể đổi khẩu vị. Hương vị tuy rằng có hơi khác so với đầu sư tử kho tàu của Yến Thu Xuân trong trí nhớ nhưng cũng khiến người ta kinh ngạc.
Quy trình cũng giống y hệt nhau.
Yến Thu Xuân ăn đến cao hứng, nhưng chờ nàng ăn xong trở về, thấy Chu Chiêu Cảnh một mình trong viện nàng dùng cơm, vẫn có chút áy náy.
Đứa nhỏ này bởi vì mẫu thân qua đời, tuy rằng không thể giữ đạo hiếu, nhưng ít nhất bảy bảy bốn mươi chín ngày không thể ăn thịt, người Tiêu gia không cần giữ đạo hiếu, nhưng yến tiệc chúc mừng cũng không thể để đứa nhỏ này nhìn bọn họ ăn thịt, đúng không?
Chỉ có thể để đầu bếp làm món ngon cho hắn, sau đó mình mới qua bên kia ăn. Có lẽ là bên người không có những người khác, Chu Chiêu Cảnh ăn tương đối chậm, chờ bọn họ bên này ăn ăn uống uống nói nói cười cười kết thúc, Yến Thu Xuân trở về, phát hiện đứa nhỏ này khó khăn lắm mới ăn xong, trên bàn cơm vẫn còn thừa không ít.
“Có phải không thích mấy món này không?” Yến Thu Xuân hỏi một tiếng: “Nếu không ta làm cơm chiên trứng cho đệ nhé?”
Chu Chiêu Cảnh lắc đầu, hơi ngừng rồi lại lộ ra khuôn mặt hiểu chuyện tươi cười: “Không có, ta rất thích.”
Yến Thu Xuân xoa xoa đầu hắn, không nói gì.
Hài tử không hiểu chuyện thì bị mắng, hiểu chuyện rồi, lại cảm thấy có chút không vui, nhưng cuối cùng nàng vẫn đi làm nửa chén cơm chiên, Chu Chiêu Cảnh quả nhiên ăn rất vui vẻ, dưới cái nhìn chăm chú của Yến Thu Xuân, ăn hết toàn bộ, còn chưa đã thèm đến nỗi l.i.ế.m sạch hạt cơm cuối cùng.
Ăn xong, cảm xúc của hắn đã vui vẻ hơn nhiều, rất ngoan ngoãn chủ động tới bên cạnh Yến Thu Xuân, âm thanh vừa non nớt vừa nghiêm túc nói: “Cảm ơn A Xuân tỷ tỷ, tỷ vất vả rồi!”
Yến Thu Xuân tươi cười, hàm xúc nói: “Không vất vả, bởi vì kế tiếp, đến lượt đệ vất vả rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Chu Chiêu Cảnh lại sáng lên, chủ yếu là bởi vì mấy ngày nay, chỉ cần Yến Thu Xuân chỉ cần vừa nói khiến bọn họ vất vả, hoặc là hỗ trợ, thì chắc chắn là đi làm món ăn ngon, hắn không dám làm càn giống Đông Đông, nhưng cũng vui vẻ nhìn chằm chằm nàng, chờ nàng tiếp tục nói.
Yến Thu Xuân xoa bóp cái mũi nhỏ của hắn, cười nói: “Còn rất thông minh, biết là ta sẽ đi làm món ngon!”
Chu Chiêu Cảnh cao giọng nói: “Ta không sợ vất vả!”
Có lời này liền dễ dàng hơn nhiều, ngày hôm sau cách giờ cơm trưa khoảng một canh giờ, Yến Thu Xuân liền mang theo Chu Chiêu Cảnh đi vào phòng bếp.
Lý ma ma lạnh mặt nhìn nàng hành động, ngay từ đầu khi bà đã thấy cô nương này sai sử hoàng tôn như hài tử bình thường, ngoài miệng tuy rằng kêu điện hạ điện hạ, nhưng thật ra đối xử với Chu Chiêu Cảnh không khác gì bọn Đông Đông, rất khó chịu.
Nhưng không nghĩ tới Chu Chiêu Cảnh còn rất thích, một hài tử như vậy, dùng mắt thường cũng có thể thấy được nuôi dưỡng rất tốt, hoạt bát hơn rất nhiều, mấu chốt là người Tiêu gia còn che chở nàng, nàng cũng không thèm nể mặt bà.
Làm Lý ma ma mang theo nhiệm vụ tới đây, cũng không biết phải xuống tay như thế nào.
Mấy ngày qua, bà đã từng dò xét, không phải bị làm lơ, mà là bị dỗi, hiện tại Chu Chiêu Cảnh được nuôi dưỡng tốt đến như vậy, đến lấy cớ để chỉ trích nàng cũng không có, bà chỉ có thể bực mình nhìn.
Còn có chút hối hận…
Đậu hũ thối ngày hôm qua có vẻ hôi, nhưng mấy người Tiêu phu nhân ăn đến thích thú, ngày hôm qua bà cũng thiếu chút nữa là ăn được rồi, vậy mà lại bởi vì đa tâm mà cự tuyệt!
Dù sao hiện tại Lý ma ma cũng không hoàn thành nhiệm vụ, bà tự sa ngã nghĩ, nếu bà phối hợp, không biết vị Yến cô nương này có thể đối xử với bà như Thủy Mai và Hứa ma ma không, cũng cho bà chút mỹ thực để ăn?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro