Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 198
2024-09-04 06:22:16
Hai người ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một thiếu niên tuấn tú trong viện đi tới, y phục hoa lệ, trên đai quan còn cài một viên bảo thạch màu đỏ, dưới ánh mặt trời sáng chói.
Đôi mắt thiếu niên mỉm cười, một đôi chân dài thẳng tắp đến gần, ánh mắt nhìn qua, tươi cười trên mặt lại đột nhiên biến đổi, ngữ khí nặng nề: “Ai cho phép các ngươi cho hắn ăn thịt?”
Sắc mặt thiếu niên lạnh lùng, âm thanh cũng băng lãnh đáng sợ.
Lý ma ma sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, “Thình thịch” một tiếng quỳ trên mặt đất: “Bái kiến Thuận Vương điện hạ!”
Trong phòng, những nha hoàn ma ma khác cũng đều kinh ngạc, liên tục quỳ xuống.
Yến Thu Xuân mang theo Chu Chiêu Cảnh đứng dậy, nàng không phải nô tịch, cho dù thấy hoàng tử, cũng không cần lễ bái, chỉ uốn gối hành lễ: “Dân nữ bái kiến Thuận Vương điện hạ.”
“Bái kiến ngũ hoàng thúc!” Chu Chiêu Cảnh cũng có chút khẩn trương hành lễ, thật cẩn thận liếc sắc mặt cứng rắn của hắn, lấy hết can đảm giải thích nói: “Hoàng thúc, cái này không phải thịt.”
Thuận Vương hừ lạnh một tiếng, không nói gì, nhưng chỉ cần phản ứng này thôi cũng đủ để chứng minh, hắn cũng không tin tưởng.
Ba món nay, hai món trong đó toàn là thịt, một món khác nói là canh, nhưng màu sắc nồng đậm, nhìn không ra có thêm thịt không, nhưng hắn nhìn bề ngoài, liền cảm thấy khả năng ăn thịt là rất lớn.
Chẳng lẽ là cô nương Tiêu gia này, vì không cho muốn Tiêu gia bị mẫu phi hắn giở trò, trộm cho đứa nhỏ này ăn thịt? Nếu không nhìn thân hình kia, sao có thể mũm mĩm lên trong một thời gian ngắn như vậy?
Yến Thu Xuân đợi trong chốc lát, không thấy hắn nói gì, dứt khoát trực tiếp đứng thẳng: “Điện hạ, cái này tuyệt đối không phải thịt, chỉ là một loại thịt chế phẩm, nếu không tin, ngài có thể tự mình nếm thử.”
Thuận Vương nhướng mày, hơi kinh ngạc nhìn qua.
Yến Thu Xuân duỗi tay, ngay trước mặt hắn lấy ra một xiên tròn, đùi gà thiếu xương cốt, mất đi cảm giác chân thực, sau đó nàng lấy một đôi đũa chưa dùng đến đưa cho hắn. Ngón tay còn lại của nàng chỉ vào "Thịt lợn Mai Thái" sẫm màu hơn, nhẹ nhàng nói: "Món ăn này điện hạ cũng có thể thử."
Thuận Vương chần chờ trong chốc lát.
Chu Chiêu Cảnh thấy vậy, nhẹ giọng nói: “Hoàng thúc, thúc nếm thử đi? A Xuân tỷ tỷ nấu cơm rất ngon!”
Thuận Vương nghe được lời này, trong lòng đại khái đã biết, hắn đã trách nhầm bọn họ, hắn có chút ảo não, nỗ lực kiềm chế biểu cảm để không biểu hiện ra ngoài, nhưng với món này, vẫn nhìn nhiều hơn một chút, thật sự có thể làm giống như vậy sao? Cả thớ thịt cũng có luôn!
Khi chiếc đũa bắt đầu chạm vào "mùi vị", Thuận Vương bỗng sững sờ, kết cấu cứng hơn nhiều so với thịt thật!
Cái này làm cho hắn yên tâm rất nhiều, động tác cũng nhanh nhẹn hơn.
Đồ ăn đưa tới bên miệng, hắn thử cắn một cái, "Thịt" mềm mà cứng bị cắn đứt, trong miệng ngoại trừ mùi mặn của rau dưa, vậy mà còn nếm được một vị ngọt ngào?
Thuận vương ngưng mắt nhìn lại, phát hiện “Khấu thịt” bên trong không bị dính màu của nước tương, là màu xanh lục nhàn nhạt, hương vị trên đầu lưỡi vừa mềm vừa cứng, kẹp thêm rau ngâm, thực sự có vài phần giống thịt!
Nhưng nó xác thật không phải thịt, mà là —— bí đao.
Ăn rất ngon, hình dạng cũng giống, nhất là chỗ quả sáp gần thịt, vị mềm, nếu không phải lòng có đoán trước, thật sự sẽ có thể lấy ra giả mạo đánh tráo.
Hơn nữa hương vị bí đao rất phù hợp, vị rau ngâm có chút cay cay, nhưng trước đó chắc là được ngâm qua với nước ấm, làm vị của nó mặn hơn, lúc này bí đao lại là loại thanh đạm trung hoà, ăn với cơm cũng sẽ không tạo cảm giác rát đầu lưỡi.
Một ngụm ăn xong, Thuận Vương nhấp nhấp môi, do dự chớp mắt, liền ăn hết chỗ còn dư, chưa đã thèm l.i.ế.m li3m cánh môi, buông đũa, căng chặt gương mặt, nhàn nhạt nói: “Hương vị không tồi, xác thật không phải thịt, là bổn vương hiểu lầm.”
Chu Chiêu Cảnh nhếch miệng cười, mắt thường có thể thấy được hắn rất vui vẻ.
Thuận Vương thấy vậy, cũng cười cười, hắn lớn lên đẹp, môi hồng răng trắng, một bộ dáng đại phú đại quý, cũng ít khi tỏ ra uy nghiêm, bầu không khí đọng lại quanh mình cũng buông lỏng ra, hắn giương giọng nói: “Đều đứng lên đi.”
“Tạ điện hạ.” Lý ma ma dẫn đầu lên tiếng.
Những người khác mới đi theo đứng dậy.
*
Lúc này sân cửa cũng vang lên giọng nói của Tiêu phu nhân: “Bái kiến Thuận Vương điện hạ, không biết là trận gió nào đưa điện hạ tới đây? Trong phủ chiêu đãi không chu toàn, còn thỉnh điện hạ bao dung.”
Thuận Vương lập tức xoay người, lễ phép nhẹ giọng nói: “Tiêu phu nhân, là do bổn vương cũng không có bái thiếp, trực tiếp liền tới cửa quấy rầy, còn tới vội vàng, thất lễ.”
Khi nói chuyện, Tiêu phu nhân đã đi tới, ý bảo Thu Xu lui qua một bên, ôn hoà nói: “Không phải ngại, chỉ là điện hạ lần sau nếu đến đây, vẫn phải báo trước để tiếp đón, lão thân sợ người trong phủ chiêu đãi không chu toàn, Tiêu gia ta cũng đã rất lâu không chiêu đãi khách quý nào rồi.”
Đôi mắt thiếu niên mỉm cười, một đôi chân dài thẳng tắp đến gần, ánh mắt nhìn qua, tươi cười trên mặt lại đột nhiên biến đổi, ngữ khí nặng nề: “Ai cho phép các ngươi cho hắn ăn thịt?”
Sắc mặt thiếu niên lạnh lùng, âm thanh cũng băng lãnh đáng sợ.
Lý ma ma sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, “Thình thịch” một tiếng quỳ trên mặt đất: “Bái kiến Thuận Vương điện hạ!”
Trong phòng, những nha hoàn ma ma khác cũng đều kinh ngạc, liên tục quỳ xuống.
Yến Thu Xuân mang theo Chu Chiêu Cảnh đứng dậy, nàng không phải nô tịch, cho dù thấy hoàng tử, cũng không cần lễ bái, chỉ uốn gối hành lễ: “Dân nữ bái kiến Thuận Vương điện hạ.”
“Bái kiến ngũ hoàng thúc!” Chu Chiêu Cảnh cũng có chút khẩn trương hành lễ, thật cẩn thận liếc sắc mặt cứng rắn của hắn, lấy hết can đảm giải thích nói: “Hoàng thúc, cái này không phải thịt.”
Thuận Vương hừ lạnh một tiếng, không nói gì, nhưng chỉ cần phản ứng này thôi cũng đủ để chứng minh, hắn cũng không tin tưởng.
Ba món nay, hai món trong đó toàn là thịt, một món khác nói là canh, nhưng màu sắc nồng đậm, nhìn không ra có thêm thịt không, nhưng hắn nhìn bề ngoài, liền cảm thấy khả năng ăn thịt là rất lớn.
Chẳng lẽ là cô nương Tiêu gia này, vì không cho muốn Tiêu gia bị mẫu phi hắn giở trò, trộm cho đứa nhỏ này ăn thịt? Nếu không nhìn thân hình kia, sao có thể mũm mĩm lên trong một thời gian ngắn như vậy?
Yến Thu Xuân đợi trong chốc lát, không thấy hắn nói gì, dứt khoát trực tiếp đứng thẳng: “Điện hạ, cái này tuyệt đối không phải thịt, chỉ là một loại thịt chế phẩm, nếu không tin, ngài có thể tự mình nếm thử.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thuận Vương nhướng mày, hơi kinh ngạc nhìn qua.
Yến Thu Xuân duỗi tay, ngay trước mặt hắn lấy ra một xiên tròn, đùi gà thiếu xương cốt, mất đi cảm giác chân thực, sau đó nàng lấy một đôi đũa chưa dùng đến đưa cho hắn. Ngón tay còn lại của nàng chỉ vào "Thịt lợn Mai Thái" sẫm màu hơn, nhẹ nhàng nói: "Món ăn này điện hạ cũng có thể thử."
Thuận Vương chần chờ trong chốc lát.
Chu Chiêu Cảnh thấy vậy, nhẹ giọng nói: “Hoàng thúc, thúc nếm thử đi? A Xuân tỷ tỷ nấu cơm rất ngon!”
Thuận Vương nghe được lời này, trong lòng đại khái đã biết, hắn đã trách nhầm bọn họ, hắn có chút ảo não, nỗ lực kiềm chế biểu cảm để không biểu hiện ra ngoài, nhưng với món này, vẫn nhìn nhiều hơn một chút, thật sự có thể làm giống như vậy sao? Cả thớ thịt cũng có luôn!
Khi chiếc đũa bắt đầu chạm vào "mùi vị", Thuận Vương bỗng sững sờ, kết cấu cứng hơn nhiều so với thịt thật!
Cái này làm cho hắn yên tâm rất nhiều, động tác cũng nhanh nhẹn hơn.
Đồ ăn đưa tới bên miệng, hắn thử cắn một cái, "Thịt" mềm mà cứng bị cắn đứt, trong miệng ngoại trừ mùi mặn của rau dưa, vậy mà còn nếm được một vị ngọt ngào?
Thuận vương ngưng mắt nhìn lại, phát hiện “Khấu thịt” bên trong không bị dính màu của nước tương, là màu xanh lục nhàn nhạt, hương vị trên đầu lưỡi vừa mềm vừa cứng, kẹp thêm rau ngâm, thực sự có vài phần giống thịt!
Nhưng nó xác thật không phải thịt, mà là —— bí đao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ăn rất ngon, hình dạng cũng giống, nhất là chỗ quả sáp gần thịt, vị mềm, nếu không phải lòng có đoán trước, thật sự sẽ có thể lấy ra giả mạo đánh tráo.
Hơn nữa hương vị bí đao rất phù hợp, vị rau ngâm có chút cay cay, nhưng trước đó chắc là được ngâm qua với nước ấm, làm vị của nó mặn hơn, lúc này bí đao lại là loại thanh đạm trung hoà, ăn với cơm cũng sẽ không tạo cảm giác rát đầu lưỡi.
Một ngụm ăn xong, Thuận Vương nhấp nhấp môi, do dự chớp mắt, liền ăn hết chỗ còn dư, chưa đã thèm l.i.ế.m li3m cánh môi, buông đũa, căng chặt gương mặt, nhàn nhạt nói: “Hương vị không tồi, xác thật không phải thịt, là bổn vương hiểu lầm.”
Chu Chiêu Cảnh nhếch miệng cười, mắt thường có thể thấy được hắn rất vui vẻ.
Thuận Vương thấy vậy, cũng cười cười, hắn lớn lên đẹp, môi hồng răng trắng, một bộ dáng đại phú đại quý, cũng ít khi tỏ ra uy nghiêm, bầu không khí đọng lại quanh mình cũng buông lỏng ra, hắn giương giọng nói: “Đều đứng lên đi.”
“Tạ điện hạ.” Lý ma ma dẫn đầu lên tiếng.
Những người khác mới đi theo đứng dậy.
*
Lúc này sân cửa cũng vang lên giọng nói của Tiêu phu nhân: “Bái kiến Thuận Vương điện hạ, không biết là trận gió nào đưa điện hạ tới đây? Trong phủ chiêu đãi không chu toàn, còn thỉnh điện hạ bao dung.”
Thuận Vương lập tức xoay người, lễ phép nhẹ giọng nói: “Tiêu phu nhân, là do bổn vương cũng không có bái thiếp, trực tiếp liền tới cửa quấy rầy, còn tới vội vàng, thất lễ.”
Khi nói chuyện, Tiêu phu nhân đã đi tới, ý bảo Thu Xu lui qua một bên, ôn hoà nói: “Không phải ngại, chỉ là điện hạ lần sau nếu đến đây, vẫn phải báo trước để tiếp đón, lão thân sợ người trong phủ chiêu đãi không chu toàn, Tiêu gia ta cũng đã rất lâu không chiêu đãi khách quý nào rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro