Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 201
2024-09-04 06:22:16
Tiêu phu nhân lại lần nữa mềm lòng, do dự hỏi: “Xin hỏi điện hạ, nhị hoàng tôn lần này muốn đi đâu?”
Tuy nói trong trí nhớ của bà tính tình Ngũ hoàng tử cũng khá tốt, nhưng ai biết mấy năm nay, đã thay đổi bao nhiêu? Quyền lợi có thể làm một người bình thường biến thành quỷ quái dữ tợn.
Thuận Vương cười, chậm rãi nói: “Tới Trầm gia, nghe nói Trầm Thanh Mẫn tiên sinh muốn nhận đệ tử, đưa đứa nhỏ này đi nỗ lực một chút, vẫn tốt hơn là ở lại kinh đô.”
Tiêu phu nhân an tâm, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Đây đúng là một nơi tốt.”
Yến Thu Xuân cũng cười, nhìn về phía Chu Chiêu Cảnh, dịu dàng nói: “Vậy điện hạ sau này tới bên kia, phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Được!” Chu Chiêu Cảnh dùng sức gật đầu, mắt to chớp chớp nhìn chằm chằm người trước mắt, cuối cùng mếu xệch miệng, nhào qua ôm nàng, òa một tiếng khóc lên: “Oa…”
Hắn không muốn đi!
Nơi này là nơi cho hắn cảm giác như nhà của mình nhất từ khi mẫu thân hắn ra đi, tuy rằng không có mẫu thân, nhưng nơi này vẫn rất ấm áp, không giống những nơi khác, lạnh băng đến mức làm hắn sợ hãi.
Yến Thu Xuân ngồi xổm xuống ôm đứa nhỏ này vào trong ngực, cũng có chút muốn khóc.
Tuy rằng lúc ban đầu không thể nói là thích đứa nhỏ này, nhưng mấy ngày này ở chung, nàng vẫn rất thích hắn.
Chủ yếu là đứa nhỏ này ngoan ngoãn an tĩnh, không nghịch không nháo, không tranh không đoạt, thậm chí cười cũng ít khi to tiếng, đối lập với ấn tượng ban đầu, càng làm cho người ta đau lòng.
Mấy ngày nay hắn mới hoạt bát một chút, bây giờ đã phải rời đi.
Chỉ là không thích hợp, nên rời đi vẫn phải rời đi.
Hai người ôm nhau trong chốc lát, Thuận Vương ho nhẹ một tiếng, Chu Chiêu Cảnh lập tức rời khỏi vòng ôm ấm áp của nàng, lễ phép cáo biệt với Tiêu phu nhân và Yến Thu Xuân, bước đôi chân ngắn nhỏ, đi theo Thuận Vương.
Mãi đến khi ra khỏi cửa tiểu viện, biến mất khỏi khỏi tầm mắt Yến Thu Xuân.
Buổi tối hôm sau, Đông Đông, Uyển Nhi và Tiêu Bình Thịnh mới tới đây.
Lúc này mấy hài tử cũng mới biết Chu Chiêu Cảnh rời đi. Đi đột nhiên như vậy, Đông Đông không cao hứng nói thầm: “Sao lại đi mà không nói câu nào vậy?”
Uyển Nhi cũng rất mất mát: “Đúng vậy, đi nhanh quá.”
Dù sao cũng chơi chung với nhau lâu như vậy rồi, bọn họ cũng coi như là bằng hữu, có cảm tình với nhau, đột nhiên rời đi, mặt cũng không thấy.
Yến Thu Xuân buồn bực đã qua đi nhiều, hiện tại nhìn thấy ba người bọn họ như vậy, liền an ủi nói: “Không sao, về sau cũng không phải không gặp lại nữa, Trầm gia Bình Nghiêm bên kia cũng rất tốt, có lẽ mấy ngày nữa, hắn sẽ trở thành bạn tốt với Bình Nghiêm."
Đông Đông cau mày nghĩ nghĩ, nói: “Không có khả năng.”
“A?” Yến Thu Xuân buồn bực. Đông Đông che miệng cười nói: “Bình Nghiêm ca ca không thích người quá ngu ngốc, hắn còn ngốc hơn ta, chắc chắn Bình Nghiêm ca ca sẽ không thích đâu.”
Yến Thu Xuân: “……”
Rất có đạo lý.
Nhưng nhiều lúc, đến Đông Đông nàng cũng không bằng, như thi họa chẳng hạn. .
||||| Truyện đề cử: Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||
Yến Thu Xuân chột dạ ho nhẹ, bắt đầu thay đổi đề tài: “Ai da, các đệ cũng sắp phải đi học rồi, Đông Đông sắp lên lớp mới, đồng học có phải cũng thay đổi không?”
Đông Đông nhắc tới cái này liền ủ rũ, không tình nguyện gật đầu: “Ừm…”
Yến Thu Xuân cười nói: "Vậy thì chúng ta làm một số lễ vật khai trường, đệ có thể tặng chúng cho đồng học của mình. Tạo dựng mối quan hệ tốt ngay từ đầu, hòa thuận sống chung hai năm tới."
“Dạ được!” Nhắc tới cái này, Đông Đông liền vui vẻ gật đầu.
Tuy rằng là lễ vật khai trường, nhưng chỉ cần là A Xuân tỷ tỷ làm được, cậu bé đều có thể được ăn trước..
Tiêu Bình Thịnh ho nhẹ một tiếng: “Dì Yến di, ta cũng muốn lễ vật khai trường.”
Uyển Nhi rối rắm nắm tay, ngẩng khuôn mặt nhỏ nói: “Uyển Nhi không đi học…”
Yến Thu Xuân xoa bóp khuôn mặt nhỏ của nàng: “Uyển Nhi cũng có, hơn nữa còn nhiều nhất, đến lúc đó muội thích ai, thì liền đưa cho người đó, được không?”
Uyển Nhi lập tức cũng vui vẻ: “Được!”
Nhưng Đông Đông vẫn là người kích động nhất, sau khi xác định có lễ vật khai trường, còn không quên nói: “Đêm nay chúng ta ăn gì đây? Đệ đói bụng quá ~”
Yến Thu Xuân tự hỏi hai giây, quyết đoán nói: “Nếu buổi tối phải chuẩn bị lễ vật, vậy chúng ta sẽ ăn đơn giản một chút!”
“Ăn cái gì?”
“Cơm trộn nước tương!”
Yến Thu Xuân nói là làm đơn giản, nhưng thật ra cũng không đơn giản đến vậy.
Cơm trộn nước tương, nghe tên chỉ có vài chữ, nhưng trên thực tế, không chỉ có mỗi nước tương, nếu không món này liền nhạt nhẽo vô vị, đến nàng cũng không thích ăn.
Đương nhiên, mức độ này còn kém xa so với làm lượng bì, bởi vì lượng bì phải được dội qua nước sôi nhiều lần, muốn làm cho nhiều người ăn thì phải lặp đi lặp lại.
Yến Thu Xuân lựa chọn để mọi người trong phòng bếp lớn làm cái này, bọn họ sẽ ăn cơm trộn.
Cơm thừa rất nhiều, tiếp theo lấy nấm phòng bếp lớn đưa tới, rửa sạch, cắt nát, thịt ba chỉ băm nhỏ, đập dập hành gừng tỏi.
Đợi chảo nóng lên rồi cho hành gừng tỏi vào xào, lại cho thêm nấm, thịt ba chỉ vào đảo lên xào, sau khi xào hết dầu, bắt đầu rưới nước tương, muối, tiêu xay, cùng với nửa chén nước, và một ít tinh bột.
Tuy nói trong trí nhớ của bà tính tình Ngũ hoàng tử cũng khá tốt, nhưng ai biết mấy năm nay, đã thay đổi bao nhiêu? Quyền lợi có thể làm một người bình thường biến thành quỷ quái dữ tợn.
Thuận Vương cười, chậm rãi nói: “Tới Trầm gia, nghe nói Trầm Thanh Mẫn tiên sinh muốn nhận đệ tử, đưa đứa nhỏ này đi nỗ lực một chút, vẫn tốt hơn là ở lại kinh đô.”
Tiêu phu nhân an tâm, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Đây đúng là một nơi tốt.”
Yến Thu Xuân cũng cười, nhìn về phía Chu Chiêu Cảnh, dịu dàng nói: “Vậy điện hạ sau này tới bên kia, phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Được!” Chu Chiêu Cảnh dùng sức gật đầu, mắt to chớp chớp nhìn chằm chằm người trước mắt, cuối cùng mếu xệch miệng, nhào qua ôm nàng, òa một tiếng khóc lên: “Oa…”
Hắn không muốn đi!
Nơi này là nơi cho hắn cảm giác như nhà của mình nhất từ khi mẫu thân hắn ra đi, tuy rằng không có mẫu thân, nhưng nơi này vẫn rất ấm áp, không giống những nơi khác, lạnh băng đến mức làm hắn sợ hãi.
Yến Thu Xuân ngồi xổm xuống ôm đứa nhỏ này vào trong ngực, cũng có chút muốn khóc.
Tuy rằng lúc ban đầu không thể nói là thích đứa nhỏ này, nhưng mấy ngày này ở chung, nàng vẫn rất thích hắn.
Chủ yếu là đứa nhỏ này ngoan ngoãn an tĩnh, không nghịch không nháo, không tranh không đoạt, thậm chí cười cũng ít khi to tiếng, đối lập với ấn tượng ban đầu, càng làm cho người ta đau lòng.
Mấy ngày nay hắn mới hoạt bát một chút, bây giờ đã phải rời đi.
Chỉ là không thích hợp, nên rời đi vẫn phải rời đi.
Hai người ôm nhau trong chốc lát, Thuận Vương ho nhẹ một tiếng, Chu Chiêu Cảnh lập tức rời khỏi vòng ôm ấm áp của nàng, lễ phép cáo biệt với Tiêu phu nhân và Yến Thu Xuân, bước đôi chân ngắn nhỏ, đi theo Thuận Vương.
Mãi đến khi ra khỏi cửa tiểu viện, biến mất khỏi khỏi tầm mắt Yến Thu Xuân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi tối hôm sau, Đông Đông, Uyển Nhi và Tiêu Bình Thịnh mới tới đây.
Lúc này mấy hài tử cũng mới biết Chu Chiêu Cảnh rời đi. Đi đột nhiên như vậy, Đông Đông không cao hứng nói thầm: “Sao lại đi mà không nói câu nào vậy?”
Uyển Nhi cũng rất mất mát: “Đúng vậy, đi nhanh quá.”
Dù sao cũng chơi chung với nhau lâu như vậy rồi, bọn họ cũng coi như là bằng hữu, có cảm tình với nhau, đột nhiên rời đi, mặt cũng không thấy.
Yến Thu Xuân buồn bực đã qua đi nhiều, hiện tại nhìn thấy ba người bọn họ như vậy, liền an ủi nói: “Không sao, về sau cũng không phải không gặp lại nữa, Trầm gia Bình Nghiêm bên kia cũng rất tốt, có lẽ mấy ngày nữa, hắn sẽ trở thành bạn tốt với Bình Nghiêm."
Đông Đông cau mày nghĩ nghĩ, nói: “Không có khả năng.”
“A?” Yến Thu Xuân buồn bực. Đông Đông che miệng cười nói: “Bình Nghiêm ca ca không thích người quá ngu ngốc, hắn còn ngốc hơn ta, chắc chắn Bình Nghiêm ca ca sẽ không thích đâu.”
Yến Thu Xuân: “……”
Rất có đạo lý.
Nhưng nhiều lúc, đến Đông Đông nàng cũng không bằng, như thi họa chẳng hạn. .
||||| Truyện đề cử: Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||
Yến Thu Xuân chột dạ ho nhẹ, bắt đầu thay đổi đề tài: “Ai da, các đệ cũng sắp phải đi học rồi, Đông Đông sắp lên lớp mới, đồng học có phải cũng thay đổi không?”
Đông Đông nhắc tới cái này liền ủ rũ, không tình nguyện gật đầu: “Ừm…”
Yến Thu Xuân cười nói: "Vậy thì chúng ta làm một số lễ vật khai trường, đệ có thể tặng chúng cho đồng học của mình. Tạo dựng mối quan hệ tốt ngay từ đầu, hòa thuận sống chung hai năm tới."
“Dạ được!” Nhắc tới cái này, Đông Đông liền vui vẻ gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy rằng là lễ vật khai trường, nhưng chỉ cần là A Xuân tỷ tỷ làm được, cậu bé đều có thể được ăn trước..
Tiêu Bình Thịnh ho nhẹ một tiếng: “Dì Yến di, ta cũng muốn lễ vật khai trường.”
Uyển Nhi rối rắm nắm tay, ngẩng khuôn mặt nhỏ nói: “Uyển Nhi không đi học…”
Yến Thu Xuân xoa bóp khuôn mặt nhỏ của nàng: “Uyển Nhi cũng có, hơn nữa còn nhiều nhất, đến lúc đó muội thích ai, thì liền đưa cho người đó, được không?”
Uyển Nhi lập tức cũng vui vẻ: “Được!”
Nhưng Đông Đông vẫn là người kích động nhất, sau khi xác định có lễ vật khai trường, còn không quên nói: “Đêm nay chúng ta ăn gì đây? Đệ đói bụng quá ~”
Yến Thu Xuân tự hỏi hai giây, quyết đoán nói: “Nếu buổi tối phải chuẩn bị lễ vật, vậy chúng ta sẽ ăn đơn giản một chút!”
“Ăn cái gì?”
“Cơm trộn nước tương!”
Yến Thu Xuân nói là làm đơn giản, nhưng thật ra cũng không đơn giản đến vậy.
Cơm trộn nước tương, nghe tên chỉ có vài chữ, nhưng trên thực tế, không chỉ có mỗi nước tương, nếu không món này liền nhạt nhẽo vô vị, đến nàng cũng không thích ăn.
Đương nhiên, mức độ này còn kém xa so với làm lượng bì, bởi vì lượng bì phải được dội qua nước sôi nhiều lần, muốn làm cho nhiều người ăn thì phải lặp đi lặp lại.
Yến Thu Xuân lựa chọn để mọi người trong phòng bếp lớn làm cái này, bọn họ sẽ ăn cơm trộn.
Cơm thừa rất nhiều, tiếp theo lấy nấm phòng bếp lớn đưa tới, rửa sạch, cắt nát, thịt ba chỉ băm nhỏ, đập dập hành gừng tỏi.
Đợi chảo nóng lên rồi cho hành gừng tỏi vào xào, lại cho thêm nấm, thịt ba chỉ vào đảo lên xào, sau khi xào hết dầu, bắt đầu rưới nước tương, muối, tiêu xay, cùng với nửa chén nước, và một ít tinh bột.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro