Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 204
2024-09-04 06:22:16
Nhưng cũng chính vì như vậy, bà ta hận Thái Hậu, hận phi tử hậu cung, cũng hận hoàng đế, cho nên nàng không cho phép những hoàng tử khác được sinh ra, không cho phép những người khác cao hơn mình, triều thần không lập bà ta là hoàng hậu, vậy ai cũng không để ai làm Hoàng Hậu!
Hiện tại đưa Thuận Vương đăng cơ, cũng là chấp niệm của bà ta.
Chỉ như vậy mới có thể làm những người chán ghét bà ta, hận bà ta quỳ gối dưới chân, gọi bà ta một tiếng Thái Hậu!
Tiễn hai phu thê Tiêu Hoài Khang đi.
Yến Thu Xuân vừa quay đầu đã thấy hai mắt Đông Đông sáng lấp lánh trông mong nhìn mình.
Yến Thu Xuân nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé lên, nựng vài cái rồi cười nói: "Muốn làm bây giờ à?
"Vâng!" Đông Đông gật đầu thật mạnh.
Yến Thu Xuân nhìn sắc trời, bởi vì buổi chiều ăn cơm sớm, lúc này sắc trời còn chưa tối hoàn toàn, làm đồ ăn vặt cũng không mất nhiều thời gian, vì vậy nói: "Được rồi, đi theo ta."
Uyển Nhi và Tiêu Bình Thịnh cũng tự giác đi theo.
Tuy vẫn còn là trẻ con nhưng sức ăn của bọn nhỏ đều rất lớn, Yến Thu Xuân không dám coi thường, nàng múc cơm thừa trong nồi, lấy thêm bốn quả trứng gà, cùng với bột mì, trộn đều tất cả rồi nhào thành bột.
Bước nhào bột đã có Tiêu Bình Thịnh ở đây, nàng trực tiếp nhường cho cậu: "Bình Thịnh, giao cho đệ này!” Tiêu Bình Thịnh nghiêm túc gật đầu: "Vâng!”
Sau khi rửa tay sạch sẽ, cậu xắn tay áo, hai tay bắt đầu nhào bột, Tiêu Bình Thịnh đã học võ, sức cũng lớn, nên chỉ trong thời gian ngắn cậu đã nhào ra hình dạng cục bột.
Yến Thu Xuân nhìn cực kỳ hâm mộ, mỗi lần nàng nhào bột đều mệt lã cả người, tốc độ cũng hoàn toàn không bằng một đứa nhỏ.
"Bang bang bang." Bởi vì động tĩnh quá lớn, tấm thớt phía dưới cục bột và cái bàn phát ra từng đợt va chạm, Tiêu Bình Thịnh vẫn tập trung chuyện trước mắt, xoa nắn từng chút một.
Mắt thấy bột càng thêm trơn bóng, Đông Đông và Uyển Nhi đều há to miệng: “Oa! Bình Thịnh ca thật lợi hại!”
Tiêu Bình Thịnh cười ngại ngùng, hự hự càng thêm ra sức.
Yến Thu Xuân thấy cũng tạm được rồi, tiến lên nói: “Được rồi, Bình Thịnh làm rất tốt, nhiêu đó đủ rồi.”
“A? Mới nhiêu đó đã đủ rồi? Đệ còn chưa dùng sức đâu.” Tiêu Bình Thịnh chưa đã thèm buông cục bột ra, nhường lại vị trí cho nàng.
Yến Thu Xuân nhìn trán và chóp mũi cậu, quả nhiên còn chưa đổ mồ hôi, nhất thời càng thêm hâm mộ, nhưng dù sao nàng cũng là người lớn, không thể nói ra, chỉ có thể tiếp tục công việc.
Nhào bột xong, tới bước dùng chày cán bột cán thành từng miếng mỏng để trên thớt. Thớt không đủ lớn, phải làm thêm vài lần, cách làm này nhìn có vẻ giống với làm que cay, chỉ là những lát mì này không cần thêm sọc giữa, chỉ cần cắt chừng hai cm, sau đó cho vào chảo dầu, bắt đầu chiên đi chiên lại.
Không cần chiên quá lâu, nếu thấy lớp vỏ bên ngoài đã vàng xốp giòn là có thể vớt ra, chờ chảo dầu nguội bớt rồi cho vào trong, chiên lại một lát.
Sau đó vớt ra để ráo dầu.
Tiếp theo là gia vị, hạt tiêu, bột thì là, bột muối tiêu, v.v. trộn trong một chén lớn, sau đó đổ vào trong nồi chiên, hai tay cầm chén lắc liên tục, cơm cháy và gia vị va chạm trong chén, chỉ trong nháy mắt, cơm cháy tức khắc đã bị nhuộm thành một lớp bột màu nâu đỏ. Có điều...
“Khụ khụ khụ!!!”
"Hắt xì!" Trong phòng bếp không ngừng vang lên âm thanh như vậy, cuối cùng Uyển Nhi không thể chịu được nữa, cô bé là người đầu tiên chạy ra trước, tiếp theo là Đông Đông, cuối cùng đến cả Yến Thu Xuân cũng không nhịn nổi.
Bột quá sặc, mới hít vào một chút mà cái mũi đã khó chịu rồi.
Sau khi mấy người hắt xì mấy cái, mũi thoải mái rồi mới dám bước vào lần nữa, lúc này bột đã rơi xuống đất, không thể ngửi được mùi, nên mọi người mới đặt sự chú ý trên cơm cháy dưới ánh nến.
Từng miếng được xếp đầy trong chén, từng miếng như được phủ đầy gia vị, tản ra mùi cay vừa phải, không hăng mà vẫn đủ hấp dẫn.
Lúc này, một bàn tay mũm mĩm vươn ra cầm một miếng.
Một tiếng "Rắc!", miếng cơm cháy giòn tan trong miệng, có vị mặn nhẹ, cay cay, giòn giòn, Đông Đông thỏa mãn nói: "Oa! Ngon quá! Tự dưng lại không muốn mang cho bạn học: “A Xuân tỷ tỷ, đệ có thể giữ lại ăn một mình không? Đệ sẽ mang bánh quy cho bọn họ."
Uyển Nhi và Tiêu Bình Thịnh cũng vừa cắn một miếng cơm cháy, nghe vậy Tiêu Bình Thịnh quyết đoán gật đầu: “Đúng vậy! Đệ cũng muốn!”
Một món ăn vặt ngon như này, còn không bị dính dầu như ăn que cay, nếu mỗi ngày đọc sách có thể vừa ăn vừa đọc thì tuyệt vời biết bao.
Mang cho các bạn học bọn họ lại thấy hơi phí.
Yến Thu Xuân dở khóc dở cười, ấn đầu hai người họ: “Còn nhiều lắm, cho hết cũng không sao.”
“Vậy được rồi ~” Tiêu Bình Thịnh tiếc nuối từ bỏ ý định này, dứt khoát cầm hai miếng bỏ vào miệng, món này không cứng như bánh quy, nhưng giòn hơn, đối với răng cũng yêu cầu cao hơn một chút, cậu nhai rắc rắc rất thỏa mãn.
Đông Đông cũng nhai rất nghiêm túc.
Chỉ có Uyển Nhi lại có vẻ do dự, ăn xong một miếng thì tham lam l.i.ế.m liếm môi, nhưng lại do dự tiếp.
Thấy vậy, Yến Thu Xuân lại đưa cho cô bé một miếng: "Ăn đi, còn nhiều lắm."
Uyển Nhi nhận lấy cho vào trong miệng ăn, còn cố ý bỏ ở hàm dưới, nhưng vừa mới nhai, cô bé đột nhiên kêu lên một tiếng: "A!"
Hiện tại đưa Thuận Vương đăng cơ, cũng là chấp niệm của bà ta.
Chỉ như vậy mới có thể làm những người chán ghét bà ta, hận bà ta quỳ gối dưới chân, gọi bà ta một tiếng Thái Hậu!
Tiễn hai phu thê Tiêu Hoài Khang đi.
Yến Thu Xuân vừa quay đầu đã thấy hai mắt Đông Đông sáng lấp lánh trông mong nhìn mình.
Yến Thu Xuân nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé lên, nựng vài cái rồi cười nói: "Muốn làm bây giờ à?
"Vâng!" Đông Đông gật đầu thật mạnh.
Yến Thu Xuân nhìn sắc trời, bởi vì buổi chiều ăn cơm sớm, lúc này sắc trời còn chưa tối hoàn toàn, làm đồ ăn vặt cũng không mất nhiều thời gian, vì vậy nói: "Được rồi, đi theo ta."
Uyển Nhi và Tiêu Bình Thịnh cũng tự giác đi theo.
Tuy vẫn còn là trẻ con nhưng sức ăn của bọn nhỏ đều rất lớn, Yến Thu Xuân không dám coi thường, nàng múc cơm thừa trong nồi, lấy thêm bốn quả trứng gà, cùng với bột mì, trộn đều tất cả rồi nhào thành bột.
Bước nhào bột đã có Tiêu Bình Thịnh ở đây, nàng trực tiếp nhường cho cậu: "Bình Thịnh, giao cho đệ này!” Tiêu Bình Thịnh nghiêm túc gật đầu: "Vâng!”
Sau khi rửa tay sạch sẽ, cậu xắn tay áo, hai tay bắt đầu nhào bột, Tiêu Bình Thịnh đã học võ, sức cũng lớn, nên chỉ trong thời gian ngắn cậu đã nhào ra hình dạng cục bột.
Yến Thu Xuân nhìn cực kỳ hâm mộ, mỗi lần nàng nhào bột đều mệt lã cả người, tốc độ cũng hoàn toàn không bằng một đứa nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bang bang bang." Bởi vì động tĩnh quá lớn, tấm thớt phía dưới cục bột và cái bàn phát ra từng đợt va chạm, Tiêu Bình Thịnh vẫn tập trung chuyện trước mắt, xoa nắn từng chút một.
Mắt thấy bột càng thêm trơn bóng, Đông Đông và Uyển Nhi đều há to miệng: “Oa! Bình Thịnh ca thật lợi hại!”
Tiêu Bình Thịnh cười ngại ngùng, hự hự càng thêm ra sức.
Yến Thu Xuân thấy cũng tạm được rồi, tiến lên nói: “Được rồi, Bình Thịnh làm rất tốt, nhiêu đó đủ rồi.”
“A? Mới nhiêu đó đã đủ rồi? Đệ còn chưa dùng sức đâu.” Tiêu Bình Thịnh chưa đã thèm buông cục bột ra, nhường lại vị trí cho nàng.
Yến Thu Xuân nhìn trán và chóp mũi cậu, quả nhiên còn chưa đổ mồ hôi, nhất thời càng thêm hâm mộ, nhưng dù sao nàng cũng là người lớn, không thể nói ra, chỉ có thể tiếp tục công việc.
Nhào bột xong, tới bước dùng chày cán bột cán thành từng miếng mỏng để trên thớt. Thớt không đủ lớn, phải làm thêm vài lần, cách làm này nhìn có vẻ giống với làm que cay, chỉ là những lát mì này không cần thêm sọc giữa, chỉ cần cắt chừng hai cm, sau đó cho vào chảo dầu, bắt đầu chiên đi chiên lại.
Không cần chiên quá lâu, nếu thấy lớp vỏ bên ngoài đã vàng xốp giòn là có thể vớt ra, chờ chảo dầu nguội bớt rồi cho vào trong, chiên lại một lát.
Sau đó vớt ra để ráo dầu.
Tiếp theo là gia vị, hạt tiêu, bột thì là, bột muối tiêu, v.v. trộn trong một chén lớn, sau đó đổ vào trong nồi chiên, hai tay cầm chén lắc liên tục, cơm cháy và gia vị va chạm trong chén, chỉ trong nháy mắt, cơm cháy tức khắc đã bị nhuộm thành một lớp bột màu nâu đỏ. Có điều...
“Khụ khụ khụ!!!”
"Hắt xì!" Trong phòng bếp không ngừng vang lên âm thanh như vậy, cuối cùng Uyển Nhi không thể chịu được nữa, cô bé là người đầu tiên chạy ra trước, tiếp theo là Đông Đông, cuối cùng đến cả Yến Thu Xuân cũng không nhịn nổi.
Bột quá sặc, mới hít vào một chút mà cái mũi đã khó chịu rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi mấy người hắt xì mấy cái, mũi thoải mái rồi mới dám bước vào lần nữa, lúc này bột đã rơi xuống đất, không thể ngửi được mùi, nên mọi người mới đặt sự chú ý trên cơm cháy dưới ánh nến.
Từng miếng được xếp đầy trong chén, từng miếng như được phủ đầy gia vị, tản ra mùi cay vừa phải, không hăng mà vẫn đủ hấp dẫn.
Lúc này, một bàn tay mũm mĩm vươn ra cầm một miếng.
Một tiếng "Rắc!", miếng cơm cháy giòn tan trong miệng, có vị mặn nhẹ, cay cay, giòn giòn, Đông Đông thỏa mãn nói: "Oa! Ngon quá! Tự dưng lại không muốn mang cho bạn học: “A Xuân tỷ tỷ, đệ có thể giữ lại ăn một mình không? Đệ sẽ mang bánh quy cho bọn họ."
Uyển Nhi và Tiêu Bình Thịnh cũng vừa cắn một miếng cơm cháy, nghe vậy Tiêu Bình Thịnh quyết đoán gật đầu: “Đúng vậy! Đệ cũng muốn!”
Một món ăn vặt ngon như này, còn không bị dính dầu như ăn que cay, nếu mỗi ngày đọc sách có thể vừa ăn vừa đọc thì tuyệt vời biết bao.
Mang cho các bạn học bọn họ lại thấy hơi phí.
Yến Thu Xuân dở khóc dở cười, ấn đầu hai người họ: “Còn nhiều lắm, cho hết cũng không sao.”
“Vậy được rồi ~” Tiêu Bình Thịnh tiếc nuối từ bỏ ý định này, dứt khoát cầm hai miếng bỏ vào miệng, món này không cứng như bánh quy, nhưng giòn hơn, đối với răng cũng yêu cầu cao hơn một chút, cậu nhai rắc rắc rất thỏa mãn.
Đông Đông cũng nhai rất nghiêm túc.
Chỉ có Uyển Nhi lại có vẻ do dự, ăn xong một miếng thì tham lam l.i.ế.m liếm môi, nhưng lại do dự tiếp.
Thấy vậy, Yến Thu Xuân lại đưa cho cô bé một miếng: "Ăn đi, còn nhiều lắm."
Uyển Nhi nhận lấy cho vào trong miệng ăn, còn cố ý bỏ ở hàm dưới, nhưng vừa mới nhai, cô bé đột nhiên kêu lên một tiếng: "A!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro