Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 219
2024-09-04 06:22:16
Tiêu phu nhân thấy nàng như vậy thì đau đầu, muốn mắng nàng một trận nhưng lại không nỡ, sắc mặt tối sầm nhặt cuốn sách trên mặt đất lên, tức giận nói: “Con đang xem cái gì đây??! Không sợ sư phụ phát hiện đuổi con ra ngoài à."
“Con không có…” Tiêu Hoài Nga muốn phản bác nhưng lại phát hiện đây là sự thật, lập tức yếu ớt nói: “Con thật sự đã học thuộc hết kinh thư rồi, trong lúc chán quá, tình cờ sư muội cho con quyển sách này, trùng hợp là câu chuyện của Bình Nương cũng giống những chuyện con đã trải qua, con thấy có chút đồng cảm nên mới đọc nhiều một chút.”
“Ta không phải…” Nàng muốn phản bác, nhưng khi ý thức được đây là sự thật,: “Thật sự là ta đều học thuộc lòng ngược lại những kinh văn này, ta thật nhàm chán. là sư muội của ta đặt quyển sách này trong sách của ta, trải qua của ta rất giống, ta có chút đồng cảm, liền xem lại một lần."
Tiêu phu nhân lật xem thử hai trang, lông mày càng nhíu chặt, lẩm bẩm nói: "Lấy vẻ ngoài xấu xí gả cho Tiêu Dao Vương? Con còn chưa trưởng thành sao? Cái gì mà giống với câu chuyện của con? Người ta không giống con. Chỉ biết khóc khóc Khóc! Gãy một cái răng mà khóc như sắp chế.t! Còn mấy tháng không chịu ra khỏi cửa!”
Khuôn mặt nhỏ Tiêu Hoài Nga đỏ lên, mặc dù chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nhưng chỗ nào lộ ra đều đỏ bừng, kiều mị nói: "Nương ~~~"
Tiếng kêu “nương” này quá ngọt ngào, tràn ngập sự cầu xin, giống như đang khẩn cầu bà đừng tiếp tục công khai xử tội mình.
Yến Thu Xuân dở khóc dở cười, trong lòng mềm nhũn.
Nhưng Tiêu phu nhân giống như đã thấy quen rồi, không hề động lòng, thậm chí còn cười lạnh: “Khó trách mấy ngày trước ta thấy hơi bất an, hóa ra là tổ tông ngươi lại giở trò quỷ! Bị gãy xương cũng không phải chuyện nhỏ, chờ lát nữa cùng ta trở về dưỡng thương cho tốt.”
Vừa nghe tới đây, Tiêu Hoài Nga cúi đầu kháng cự: "Con không cần, con không muốn trở về."
“Không chịu cũng phải chịu!” Sắc mặt Tiêu phu nhân nghiêm túc, trông rất tức giận: “Chờ lát nữa ta sẽ bảo Hoàng ma ma gọi người khiêng con về.”
“Nương!” Tiêu Hoài Nga vẫn luôn ăn nói nhỏ nhẹ, rốt cục tăng cao âm lượng, mày nhăn lại, tràn đầy kháng cự.
Nhưng chuyện mà Tiêu phu nhân đã quyết định thì khó thay đổi, bà cũng không nói nhiều, sau khi hạ quyết tâm thì xoay người bước ra ngoài, nói với bảo mẫu Hoàng: “Ngươi đi tìm một chiếc ghế kiệu, kêu người khiêng tiểu tổ tông này xuống núi."
Hoàng ma ma còn hơi do dự: "Phu nhân, chỉ sợ ngũ tiểu thư không đồng ý."
Tiêu phu nhân cúi đầu nhìn cuốn sách trên tay, trầm giọng nói: “Trước đây bổn phu nhân cũng đắm chìm trong quá khứ một lòng muốn chế.t, cho nên lười quản nó, nghĩ nó ở đạo quan cũng tốt, nhưng tình thế bây giờ đã khác, thân là người Tiêu gia thì không nên đắm chìm trong quá khứ như thế, không dám đối mặt với sự thật, cả ngày xem những thứ này có ích lợi gì? Còn không bằng lúc nó còn nhỏ, dám đánh người cười nhạo nó một trận!” “So với việc để nó ở lại đây hao mòn tuổi xuân, không bằng ép nó trở về, một ngày không quen thì hai ngày, ba ngày… đợi lâu dần cũng sẽ quen thôi, người của Tiêu gia không thể yếu đuối như vậy được.”
Hoàng ma ma nghe vậy thì biết Tiêu phu nhân đã quyết tâm, không còn cơ hội để xoay chuyển, lập tức gật đầu: “Nô tỳ lập tức đi tìm người.”
*
Hoàng ma ma rời đi cùng hai nha hoàn, Tiêu phu nhân ngồi trên ghế đá dưới gốc cây châu chấu với khuôn mặt lạnh lùng.
Tạ Thanh Vân nhìn bên này, lại nhìn bên kia, cuối cùng quyết định vào phòng an ủi cô em chồng bị mẫu thân định đoạt một chút.
Tiêu Hoài Ngân cũng theo vào.
Đông Đông và Uyển Nhi thì không thân với vị ngũ cô cô này lắm, nhưng dù sao cũng là người thân, sau một lúc do dự, cuối cùng cũng đi theo an ủi nàng ấy.
Chỉ chốc lát sau, Yến Thu Xuân đã nghe thấy tiếng khóc thút thít bên trong, nghe rất ủy khuất, nhưng không hiểu sao lại khiến nàng muốn cười, vốn dĩ nàng còn tưởng đó là một tiểu cô nương tinh quái nghịch ngợm sẽ xem trộm thoại bản linh tinh, nhưng chờ nàng ấy mở miệng, nàng lại phát hiện hóa ra đó là một tiểu cô nương đáng thương tự oán tự sầu về bản thân mình.
Nhưng nàng ấy biết võ, Yến Thu Xuân đột nhiên nghĩ đến Tiêu tam tiểu thư bế tên tiểu béo Đông Đông này mà mặt không đổi sắc.
Yến Thu Xuân lập tức cảm thấy cô nương này có lẽ cũng không thật sự là một hài tử yếu đuối. Vậy mà còn khóc đến… Làm người ta đau lòng như vậy.
Tiêu phu nhân bình tĩnh lại, giơ tay ra hiệu Yến Thu Xuân đến đây ngồi xuống, bất đắc dĩ nói: “Làm con chê cười rồi, tính lão ngũ trẻ con, trong nhà trừ lão lục ra thì nó là nhỏ nhất, còn là con gái nữa, khó tránh khỏi sẽ nuông chiều nó nhiều một chút, đến bây giờ nó còn không chịu trưởng thành, thích đẹp lại thích khóc.”
Yến Thu Xuân rải những cánh hoa rơi trên ghế đá, ngồi xuống bên cạnh bà, an ủi: "Như vậy cũng rất tốt, nếu quá hiểu chuyện thì nàng ấy sẽ chịu nhiều ủy khuất."
"Đúng vậy, lúc trước thì không sao, mỗi khi bị bắt nạt, tuy nó khóc nhưng ít ra nó sẽ đánh trả, nhưng từ khi..." Tiêu phu nhân nghe vậy cũng cảm thấy an ủi, nhưng khi nghĩ đến tính tình hiện tại của nữ nhi mình, lại lập tức thấy đau đầu, nói:
“Nó không muốn gặp ai cả, lúc ấy Tiêu gia không còn quyền lực như trước, những người đó cười nó, nó cũng không dám đánh trả, cộng thêm lúc đó tâm trạng ta rất tệ. Ta sợ Tiêu gia giế.t chóc quá nhiều, tội nghiệt đầy người, làm hại những hài tử thế hệ sau, cho nên thấy nó chạy đến đạo quan trốn tránh thế giới bên ngoài, ta cũng không cản, chỉ cần nó hạnh phúc là được.”
“Con không có…” Tiêu Hoài Nga muốn phản bác nhưng lại phát hiện đây là sự thật, lập tức yếu ớt nói: “Con thật sự đã học thuộc hết kinh thư rồi, trong lúc chán quá, tình cờ sư muội cho con quyển sách này, trùng hợp là câu chuyện của Bình Nương cũng giống những chuyện con đã trải qua, con thấy có chút đồng cảm nên mới đọc nhiều một chút.”
“Ta không phải…” Nàng muốn phản bác, nhưng khi ý thức được đây là sự thật,: “Thật sự là ta đều học thuộc lòng ngược lại những kinh văn này, ta thật nhàm chán. là sư muội của ta đặt quyển sách này trong sách của ta, trải qua của ta rất giống, ta có chút đồng cảm, liền xem lại một lần."
Tiêu phu nhân lật xem thử hai trang, lông mày càng nhíu chặt, lẩm bẩm nói: "Lấy vẻ ngoài xấu xí gả cho Tiêu Dao Vương? Con còn chưa trưởng thành sao? Cái gì mà giống với câu chuyện của con? Người ta không giống con. Chỉ biết khóc khóc Khóc! Gãy một cái răng mà khóc như sắp chế.t! Còn mấy tháng không chịu ra khỏi cửa!”
Khuôn mặt nhỏ Tiêu Hoài Nga đỏ lên, mặc dù chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nhưng chỗ nào lộ ra đều đỏ bừng, kiều mị nói: "Nương ~~~"
Tiếng kêu “nương” này quá ngọt ngào, tràn ngập sự cầu xin, giống như đang khẩn cầu bà đừng tiếp tục công khai xử tội mình.
Yến Thu Xuân dở khóc dở cười, trong lòng mềm nhũn.
Nhưng Tiêu phu nhân giống như đã thấy quen rồi, không hề động lòng, thậm chí còn cười lạnh: “Khó trách mấy ngày trước ta thấy hơi bất an, hóa ra là tổ tông ngươi lại giở trò quỷ! Bị gãy xương cũng không phải chuyện nhỏ, chờ lát nữa cùng ta trở về dưỡng thương cho tốt.”
Vừa nghe tới đây, Tiêu Hoài Nga cúi đầu kháng cự: "Con không cần, con không muốn trở về."
“Không chịu cũng phải chịu!” Sắc mặt Tiêu phu nhân nghiêm túc, trông rất tức giận: “Chờ lát nữa ta sẽ bảo Hoàng ma ma gọi người khiêng con về.”
“Nương!” Tiêu Hoài Nga vẫn luôn ăn nói nhỏ nhẹ, rốt cục tăng cao âm lượng, mày nhăn lại, tràn đầy kháng cự.
Nhưng chuyện mà Tiêu phu nhân đã quyết định thì khó thay đổi, bà cũng không nói nhiều, sau khi hạ quyết tâm thì xoay người bước ra ngoài, nói với bảo mẫu Hoàng: “Ngươi đi tìm một chiếc ghế kiệu, kêu người khiêng tiểu tổ tông này xuống núi."
Hoàng ma ma còn hơi do dự: "Phu nhân, chỉ sợ ngũ tiểu thư không đồng ý."
Tiêu phu nhân cúi đầu nhìn cuốn sách trên tay, trầm giọng nói: “Trước đây bổn phu nhân cũng đắm chìm trong quá khứ một lòng muốn chế.t, cho nên lười quản nó, nghĩ nó ở đạo quan cũng tốt, nhưng tình thế bây giờ đã khác, thân là người Tiêu gia thì không nên đắm chìm trong quá khứ như thế, không dám đối mặt với sự thật, cả ngày xem những thứ này có ích lợi gì? Còn không bằng lúc nó còn nhỏ, dám đánh người cười nhạo nó một trận!” “So với việc để nó ở lại đây hao mòn tuổi xuân, không bằng ép nó trở về, một ngày không quen thì hai ngày, ba ngày… đợi lâu dần cũng sẽ quen thôi, người của Tiêu gia không thể yếu đuối như vậy được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng ma ma nghe vậy thì biết Tiêu phu nhân đã quyết tâm, không còn cơ hội để xoay chuyển, lập tức gật đầu: “Nô tỳ lập tức đi tìm người.”
*
Hoàng ma ma rời đi cùng hai nha hoàn, Tiêu phu nhân ngồi trên ghế đá dưới gốc cây châu chấu với khuôn mặt lạnh lùng.
Tạ Thanh Vân nhìn bên này, lại nhìn bên kia, cuối cùng quyết định vào phòng an ủi cô em chồng bị mẫu thân định đoạt một chút.
Tiêu Hoài Ngân cũng theo vào.
Đông Đông và Uyển Nhi thì không thân với vị ngũ cô cô này lắm, nhưng dù sao cũng là người thân, sau một lúc do dự, cuối cùng cũng đi theo an ủi nàng ấy.
Chỉ chốc lát sau, Yến Thu Xuân đã nghe thấy tiếng khóc thút thít bên trong, nghe rất ủy khuất, nhưng không hiểu sao lại khiến nàng muốn cười, vốn dĩ nàng còn tưởng đó là một tiểu cô nương tinh quái nghịch ngợm sẽ xem trộm thoại bản linh tinh, nhưng chờ nàng ấy mở miệng, nàng lại phát hiện hóa ra đó là một tiểu cô nương đáng thương tự oán tự sầu về bản thân mình.
Nhưng nàng ấy biết võ, Yến Thu Xuân đột nhiên nghĩ đến Tiêu tam tiểu thư bế tên tiểu béo Đông Đông này mà mặt không đổi sắc.
Yến Thu Xuân lập tức cảm thấy cô nương này có lẽ cũng không thật sự là một hài tử yếu đuối. Vậy mà còn khóc đến… Làm người ta đau lòng như vậy.
Tiêu phu nhân bình tĩnh lại, giơ tay ra hiệu Yến Thu Xuân đến đây ngồi xuống, bất đắc dĩ nói: “Làm con chê cười rồi, tính lão ngũ trẻ con, trong nhà trừ lão lục ra thì nó là nhỏ nhất, còn là con gái nữa, khó tránh khỏi sẽ nuông chiều nó nhiều một chút, đến bây giờ nó còn không chịu trưởng thành, thích đẹp lại thích khóc.”
Yến Thu Xuân rải những cánh hoa rơi trên ghế đá, ngồi xuống bên cạnh bà, an ủi: "Như vậy cũng rất tốt, nếu quá hiểu chuyện thì nàng ấy sẽ chịu nhiều ủy khuất."
"Đúng vậy, lúc trước thì không sao, mỗi khi bị bắt nạt, tuy nó khóc nhưng ít ra nó sẽ đánh trả, nhưng từ khi..." Tiêu phu nhân nghe vậy cũng cảm thấy an ủi, nhưng khi nghĩ đến tính tình hiện tại của nữ nhi mình, lại lập tức thấy đau đầu, nói:
“Nó không muốn gặp ai cả, lúc ấy Tiêu gia không còn quyền lực như trước, những người đó cười nó, nó cũng không dám đánh trả, cộng thêm lúc đó tâm trạng ta rất tệ. Ta sợ Tiêu gia giế.t chóc quá nhiều, tội nghiệt đầy người, làm hại những hài tử thế hệ sau, cho nên thấy nó chạy đến đạo quan trốn tránh thế giới bên ngoài, ta cũng không cản, chỉ cần nó hạnh phúc là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro