Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 228
2024-09-04 06:22:16
Nàng đã ra ngoài từ sáng sớm, nhưng không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy!
Khoai tây thực sự đã xuất hiện rồi! Cái tên cũng không hề thay đổi!
Có lẽ bởi vì đây là thế giới trong tiểu thuyết nên những thứ tác giả tạo ra cũng giống với thế giới thực, cái gì mà đường, mía, cải trắng, thảo dược v.v… gì đó đều không đổi tên.
Khoai tây, một thứ mà thế giới này không hề biết đến, cũng giống như tác giả, người viết ra thế giới này mà không ai biết đến.
Nhưng mà cái này không quan trọng.
Điều quan trọng là khoai tây tới rồi!!!!
Yến Thu Xuân không đợi được nữa, trực tiếp lên xe ngựa, thúc giục bọn họ: "Mau trở về đi!"
Mã phu vừa rồi cũng hưng phấn không thôi, lúc này nghe thấy mệnh lệnh, trực tiếp hét lớn một tiếng: “Được, cô nương hãy ngồi cho vững!”
Sau đó liền vung roi, con ngựa ăn roi lập tức thống khoái chạy về phía trước.
Yến Thu Xuân ngồi ở trong xe ngựa cũng bị lảo đảo theo, nàng suýt chút nữa là ngã nhào về phía trước.
Nhưng như vậy cũng không làm nụ cười trên khóe miệng nàng biến mất.
Chính là khoai tây! Tuyệt vời, khoai tây chiên, khoai tây nghiền, khoai tây bào chua cay, bánh khoai tây, bột khoai tây, các loại thịt kho tàu cùng với khoai tây!
*
Mã phu đang hết sức hưng phấn, xe ngựa không ngừng chạy nhanh về phía trước.
Nhưng với Yến Thu Xuân mà nói từng giây từng phút đều là cực hình, cuối cùng cũng đến được Tiêu gia, nàng xách váy đi vào chủ viện, nhưng lúc đi vào nội viện lại tình cờ đụng phải Tiêu Hoài Khang.
"Đại thiếu gia? Thiếu gia đã trở về!" Yến Thu Thư kinh ngạc nói.
Tiêu Hoài Khang cười nói: “Ừ, ta đã trở về, vừa lúc ta có việc tìm cô nương.”
Yến Thu Xuân hít sâu một hơi, khuôn mặt đỏ bừng nhìn hắn: “Có chuyện gì vậy? Thiếu gia mau nói đi.”
Tiêu Hoài Khang vẫy tay, người hầu đứng phía sau hắn liền tiến lên, lấy từ trong bao tải ra hai củ hình tròn, màu vàng đất, nhìn kỹ sẽ thấy có rất nhiều vết lõm mọc trên những củ đó.
"Cái này..." Hai mắt Yến Thu Xuân sáng bừng lên, nhưng nàng không hiểu rõ ý hắn muốn nói là gì. Chẳng lẽ thứ quý giá như vậy hắn lại tặng cho nàng sao?
Tiêu Hoài Khang nói: "Ta thấy củ này hơi giống với thứ trong bản vẽ mà cô nương đã đưa cho ta xem trước đó, nhưng ta không chắc, vì vậy ta tìm đến cô nương để hỏi một chút."
Bản vẽ ư...? À, là trước khi Tiêu Hoài Thanh xuất chinh, nàng có nhờ chàng tìm giúp nàng một ít đồ.
Khoai tây, khoai lang đỏ, các loại ớt cay đều ở trong đó.
Nàng cũng thuận tiện đưa một bản cho Tiêu Hoài Khang, nếu có tìm thấy chúng ở đâu thì nhanh chóng đem chúng về.
Không ngờ lại bị Tứ hoàng tử Hoài Vương mang về trước!
Điều kỳ lạ là chuyện này rõ ràng không có trong cốt truyện!
Nhưng cái này không quan trọng, cốt truyện sớm đã thay đổi, dù thay đổi nữa thì có làm sao?
Yến Thu Xuân chỉ tập trung vào thứ trước mặt, nàng nhận lấy, nhìn kỹ rồi chậm rãi nói: “Đúng là khoai tây mà ta đã nói. Củ này có sản lượng lớn, hơn nữa bề mặt nó có vô số mắt, có thể cắt ra trồng trong đất, chúng sẽ sinh ra rất nhiều khoai tây."
Ánh mắt nam tử ngồi trên xe lăn sáng lên, lồng n.g.ự.c khẽ kích động. Yến Thu Xuân không chú ý tới, nàng hỏi: “Hiện tại thiếu gia có mấy củ?”
Tiêu Hoài Khang nói: "Hai củ, Hoài Vương điện hạ mang về không ít, nhưng phần lớn đều phải giữ lại làm hạt giống, chỉ có mấy đại gia tộc mới có thể lấy về hai củ, nói là hấp chúng lên ăn cũng rất ngon."
Yến Thu Xuân hơi thất vọng, nàng nhìn khoai tây trong tay: “Vậy là phải trồng củ này sao?”
"Củ này là cho chúng ta ăn, nếu cô nương biết cách chế biến thì có thể dùng làm món ăn." Tiêu Hoài Khang thản nhiên nói: "Bệ hạ sẽ có lão nông đặc biệt gieo trồng, ước chừng mấy tháng nữa sẽ sinh ra rất nhiều, sau một thời gian, cả nước có thể tiết kiệm hạt giống."
Yến Thu Xuân hận không thể nhảy cẫng lên, cầm hai củ khoai tây, thề thốt nói: "Người chờ một chút, bây giờ ta đi làm ngay. Đúng rồi, mặc dù củ này có sản lượng cao, nhưng nó rất mềm và yếu, một khi bị sâu bệnh thì rất dễ tạo thành đốm, không thể thu hoạch và cũng khó trồng trên quy mô lớn để làm thành món chính."
Sắc mặt Tiêu Hoài Khang trở nên nghiêm túc, giọng trầm xuống: “Chỉ đơn giản là một củ khoai tây mà lại có nhiều khuyết điểm đến thế sao?!”
Tiêu Hoài Khang cẩn thận ghi chú lại, dự định lần tới tiến cung sẽ nói với hoàng thượng một tiếng.
Yến Thu Xuân vẫn đang chìm đắm trong sự phấn khích vì có được khoai tây, nghĩ đến nhược điểm của khoai tây, nàng nhất thời không nghĩ ra điều gì khác, cầm trên tay củ khoai tây, nàng không thể chờ đợi được nữa liền đi đến vườn của Tiêu phu nhân, chào hỏi Tiêu phu nhân rồi bắt đầu làm.
Những món ăn có thể làm từ khoai tây thật sự là quá nhiều!
Có quá nhiều sự lựa chọn trong đầu Yến Thu Xuân, sau khi rửa khoai tây và gọt sạch vỏ, nàng vẫn là đang cảm thấy rối rắm. Cuối cùng lại nghĩ đến Đông Đông bọn họ vừa hay đang ở nhà, vậy thì làm khoai tây chiên đi.
Khoai tây thực sự đã xuất hiện rồi! Cái tên cũng không hề thay đổi!
Có lẽ bởi vì đây là thế giới trong tiểu thuyết nên những thứ tác giả tạo ra cũng giống với thế giới thực, cái gì mà đường, mía, cải trắng, thảo dược v.v… gì đó đều không đổi tên.
Khoai tây, một thứ mà thế giới này không hề biết đến, cũng giống như tác giả, người viết ra thế giới này mà không ai biết đến.
Nhưng mà cái này không quan trọng.
Điều quan trọng là khoai tây tới rồi!!!!
Yến Thu Xuân không đợi được nữa, trực tiếp lên xe ngựa, thúc giục bọn họ: "Mau trở về đi!"
Mã phu vừa rồi cũng hưng phấn không thôi, lúc này nghe thấy mệnh lệnh, trực tiếp hét lớn một tiếng: “Được, cô nương hãy ngồi cho vững!”
Sau đó liền vung roi, con ngựa ăn roi lập tức thống khoái chạy về phía trước.
Yến Thu Xuân ngồi ở trong xe ngựa cũng bị lảo đảo theo, nàng suýt chút nữa là ngã nhào về phía trước.
Nhưng như vậy cũng không làm nụ cười trên khóe miệng nàng biến mất.
Chính là khoai tây! Tuyệt vời, khoai tây chiên, khoai tây nghiền, khoai tây bào chua cay, bánh khoai tây, bột khoai tây, các loại thịt kho tàu cùng với khoai tây!
*
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mã phu đang hết sức hưng phấn, xe ngựa không ngừng chạy nhanh về phía trước.
Nhưng với Yến Thu Xuân mà nói từng giây từng phút đều là cực hình, cuối cùng cũng đến được Tiêu gia, nàng xách váy đi vào chủ viện, nhưng lúc đi vào nội viện lại tình cờ đụng phải Tiêu Hoài Khang.
"Đại thiếu gia? Thiếu gia đã trở về!" Yến Thu Thư kinh ngạc nói.
Tiêu Hoài Khang cười nói: “Ừ, ta đã trở về, vừa lúc ta có việc tìm cô nương.”
Yến Thu Xuân hít sâu một hơi, khuôn mặt đỏ bừng nhìn hắn: “Có chuyện gì vậy? Thiếu gia mau nói đi.”
Tiêu Hoài Khang vẫy tay, người hầu đứng phía sau hắn liền tiến lên, lấy từ trong bao tải ra hai củ hình tròn, màu vàng đất, nhìn kỹ sẽ thấy có rất nhiều vết lõm mọc trên những củ đó.
"Cái này..." Hai mắt Yến Thu Xuân sáng bừng lên, nhưng nàng không hiểu rõ ý hắn muốn nói là gì. Chẳng lẽ thứ quý giá như vậy hắn lại tặng cho nàng sao?
Tiêu Hoài Khang nói: "Ta thấy củ này hơi giống với thứ trong bản vẽ mà cô nương đã đưa cho ta xem trước đó, nhưng ta không chắc, vì vậy ta tìm đến cô nương để hỏi một chút."
Bản vẽ ư...? À, là trước khi Tiêu Hoài Thanh xuất chinh, nàng có nhờ chàng tìm giúp nàng một ít đồ.
Khoai tây, khoai lang đỏ, các loại ớt cay đều ở trong đó.
Nàng cũng thuận tiện đưa một bản cho Tiêu Hoài Khang, nếu có tìm thấy chúng ở đâu thì nhanh chóng đem chúng về.
Không ngờ lại bị Tứ hoàng tử Hoài Vương mang về trước!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điều kỳ lạ là chuyện này rõ ràng không có trong cốt truyện!
Nhưng cái này không quan trọng, cốt truyện sớm đã thay đổi, dù thay đổi nữa thì có làm sao?
Yến Thu Xuân chỉ tập trung vào thứ trước mặt, nàng nhận lấy, nhìn kỹ rồi chậm rãi nói: “Đúng là khoai tây mà ta đã nói. Củ này có sản lượng lớn, hơn nữa bề mặt nó có vô số mắt, có thể cắt ra trồng trong đất, chúng sẽ sinh ra rất nhiều khoai tây."
Ánh mắt nam tử ngồi trên xe lăn sáng lên, lồng n.g.ự.c khẽ kích động. Yến Thu Xuân không chú ý tới, nàng hỏi: “Hiện tại thiếu gia có mấy củ?”
Tiêu Hoài Khang nói: "Hai củ, Hoài Vương điện hạ mang về không ít, nhưng phần lớn đều phải giữ lại làm hạt giống, chỉ có mấy đại gia tộc mới có thể lấy về hai củ, nói là hấp chúng lên ăn cũng rất ngon."
Yến Thu Xuân hơi thất vọng, nàng nhìn khoai tây trong tay: “Vậy là phải trồng củ này sao?”
"Củ này là cho chúng ta ăn, nếu cô nương biết cách chế biến thì có thể dùng làm món ăn." Tiêu Hoài Khang thản nhiên nói: "Bệ hạ sẽ có lão nông đặc biệt gieo trồng, ước chừng mấy tháng nữa sẽ sinh ra rất nhiều, sau một thời gian, cả nước có thể tiết kiệm hạt giống."
Yến Thu Xuân hận không thể nhảy cẫng lên, cầm hai củ khoai tây, thề thốt nói: "Người chờ một chút, bây giờ ta đi làm ngay. Đúng rồi, mặc dù củ này có sản lượng cao, nhưng nó rất mềm và yếu, một khi bị sâu bệnh thì rất dễ tạo thành đốm, không thể thu hoạch và cũng khó trồng trên quy mô lớn để làm thành món chính."
Sắc mặt Tiêu Hoài Khang trở nên nghiêm túc, giọng trầm xuống: “Chỉ đơn giản là một củ khoai tây mà lại có nhiều khuyết điểm đến thế sao?!”
Tiêu Hoài Khang cẩn thận ghi chú lại, dự định lần tới tiến cung sẽ nói với hoàng thượng một tiếng.
Yến Thu Xuân vẫn đang chìm đắm trong sự phấn khích vì có được khoai tây, nghĩ đến nhược điểm của khoai tây, nàng nhất thời không nghĩ ra điều gì khác, cầm trên tay củ khoai tây, nàng không thể chờ đợi được nữa liền đi đến vườn của Tiêu phu nhân, chào hỏi Tiêu phu nhân rồi bắt đầu làm.
Những món ăn có thể làm từ khoai tây thật sự là quá nhiều!
Có quá nhiều sự lựa chọn trong đầu Yến Thu Xuân, sau khi rửa khoai tây và gọt sạch vỏ, nàng vẫn là đang cảm thấy rối rắm. Cuối cùng lại nghĩ đến Đông Đông bọn họ vừa hay đang ở nhà, vậy thì làm khoai tây chiên đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro