Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 244
2024-09-04 06:22:16
Yến Thu Xuân xấu hổ, khuôn mặt nhỏ của nàng lập tức đỏ lên, nhưng cũng vì vậy mà trong lòng nàng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nàng ho nhẹ một tiếng: “ Thật ra chuyện là như này, con không phải là trẻ mồ côi, phụ thân con là đại thiếu gia Yến gia, mẫu thân là vợ ba của phụ thân, ở Yến gia, con là người con thứ năm, con tới Tiêu phủ để tìm nơi nương tựa, trước kia, con đã nói dối mọi người, cũng vì trong mắt người Yến gia, con đã chế.t, con liền nghĩ con không còn quan hệ gì với bọn họ.”
“Chỉ là hiện giờ, Xương Vương điện hạ cầu thân với con, có thể con sẽ bị muội muội kia nhận ra, con sợ liên lụy đến Tiêu gia, nên con nói với mọi người một tiếng, nếu có chuyện ảnh hưởng đến Tiêu gia, sao chúng ta có thể ở lại trong thôn bây giờ?”
Yến Thu Xuân nói xong, liền mở to mắt ra nhìn để chờ phản ứng của bọn họ.
Chỉ là đã đợi một hồi lâu, cả mấy người đều chẳng hé răng nói một lời, chỉ y như trước, ánh mắt chứa ý cười nhàn nhạt nhìn nàng.
Không tức giận, càng không trách móc.
Yến Thu Xuân chớp mắt, trong lòng vốn bình tĩnh yên ổn lại có chút rối rắm: “Mọi người không trách con đã giấu giếm chuyện này sao?”
Tiêu phu nhân “Phụt” một tiếng, cười ra tiếng.
Tạ Thanh Vân che miệng nói: “A Xuân, muội xem, muội thật ngốc nghếch, muội nghĩ chúng ta không đoán được sao? Bình thường muội nói chuyện lộ nhiều sơ hở như vậy, ta còn tưởng muội đang chờ chúng ta đi điều tra nữa đấy.”
Yến Thu Xuân hít sâu một hơi: “Hả???”
Sau lời trêu đùa của Tạ Thanh Vân, Tiêu phu nhân cũng chậm rãi nói: “Con nói rằng trước kia được lão Lục cứu từ trong đám thổ phỉ kia ra, ta cũng đoán ra được một chút, ở Vụ Thành bên kia, tiểu thư nhà họ Yến cũng đang mất tích.”
Tiêu Hoài Ngân vừa cười vừa nói: “Tuy bình thường A Xuân làm việc tùy ý, nhưng mỗi khi nàng gặp người liền hành lễ là có thể nhìn ra được, có một số việc đã khắc sâu vào xương cốt, nói cách khác, Yến gia rất coi trọng lễ nghi.” Trời nóng, Tiêu Hoài Khang luôn mang một cái quạt bên người, ăn cơm xong, hắn liền nhẹ nhàng phe phẩy cái quạt, nói: “Nhưng ta thật sự nghi ngờ, trù nghệ A Xuân tốt như thế, ta cũng chưa từng nghe nói trù nghệ của tiểu thư Yến gia lại giỏi như vậy..”
Yến Thu Xuân: “……”
Nàng quả thực không ngờ, thực ra tính tình của nàng cũng rất tùy tiện.
Dù sao trước đây thì môi trường sống của nàng rất an toàn, từ nhỏ đến lớn nàng đã như vậy, muốn nàng giả vờ làm người khác cũng rất khó khăn, chỉ là lớp áo choàng này đã rơi xuống thật nhanh!
Tiêu phu nhân nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ chỉ muốn chui xuống gầm bàn của nàng liền an ủi: “Không cần để ý đến hắn, cũng may là trù nghệ của con rất tốt, Tiêu gia của chúng ta mới có được như ngày hôm nay.”
Mặc dù có vẻ như Yến Thu Xuân không làm được gì nhiều, nhưng thực tế mọi thứ đều thuộc về nàng, từ sau khi nàng tới, Tiêu gia mới thay đổi. Ví dụ như chính nàng, Đông Đông, Bình Nghiêm, Uyển Nhi……
Lòng người không đổi, chỉ có mọi thứ đều thay đổi.
Lúc này Yến Thu Xuân mới bình tĩnh lại một chút, nàng nở nụ cười thẹn thùng: “Mọi người cũng đã cứu con một mạng, nếu không, một người rơi vào hoàn cảnh như con thì khó mà sống sót.”
Tạ Thanh Vân cười hiền, nói: “Hôm qua hoàng thượng truyền thánh chỉ xuống, phong muội làm Hương Quân, A Xuân, hay là chúng ta tổ chức yến tiệc chúc mừng muội, đến lúc đó muội mời Xương Vương tới, một nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, muội nghĩ thế nào?”
“Có thể, có thể ăn cơm cùng nhau thì thật là tốt.” Yến Thu Xuân vui vẻ đồng ý.
“Lại muốn ăn món gì ngon đây?” Một giọng nói dịu dàng mang theo vài phần ý cười vang lên.
Yến Thu Xuân vô thức quay đầu lại, liền nhìn thấy Tiêu Hoài Nga được bốn ma ma dìu lại đây.
Vết thương trên đùi nàng ấy còn chưa khôi phục hoàn toàn, còn cách viện một đoạn, nàng ấy muốn tự mình đi vào, Tiêu phu nhân có phần không nỡ, sợ vết thương của nàng ấy càng nghiêm trọng hơn, liền cho một cái kiệu nhỏ để các ma ma đưa nàng ấy lại đây.
Nàng ấy còn đeo khăn che mặt, sắc mặt dịu dàng, dễ nhìn hơn trước rất nhiều, vừa tiến đến, một đôi mắt hạnh liền nhìn chằm chằm cái bàn kia còn chưa thu dọn các bát đầy nước tương, cái mũi hít hít, sau đó cũng không hé răng mà chỉ nhìn Yến Thu Xuân.
Không cần phải nói, chắc chắn là nàng đã mang mấy đồ ăn ngon kia đến.
Yến Thu Xuân mím môi cười nói: “Ta có để phần cho ngươi.”
Nàng để Thủy Mai dọn nốt chỗ mì còn sót lại trong cặp lồng kia ra bát, sau đó liền đưa cho Tiêu Hoài Nga.
Tiêu Hoài Nga có chút ngượng ngùng mà cười cười, nhưng vẫn nhận lấy rồi ngồi xuống ăn.
Nha hoàn tiến lên thu dọn bát đũa trên bàn, những người đứng gần bàn ăn đều quay về chỗ ngồi, mới vừa ngồi xuống, liền có nha hoàn chạy tới bẩm báo: “Thưa phu nhân, thiếu phu nhân Tống gia tới, nói có lễ vật muốn tặng Đức An Hương Quân.”
Khóe miệng Tiêu phu nhân tươi cười, nhìn thật sâu vào đôi mắt Tống Minh Đường.
Tống Minh Đường vội vàng cúi đầu, nàng ta không dám lên tiếng.
Tiêu phu nhân thu lại nụ cười, bình tĩnh nói: “Mời nàng ta vào đi.”
“Chỉ là hiện giờ, Xương Vương điện hạ cầu thân với con, có thể con sẽ bị muội muội kia nhận ra, con sợ liên lụy đến Tiêu gia, nên con nói với mọi người một tiếng, nếu có chuyện ảnh hưởng đến Tiêu gia, sao chúng ta có thể ở lại trong thôn bây giờ?”
Yến Thu Xuân nói xong, liền mở to mắt ra nhìn để chờ phản ứng của bọn họ.
Chỉ là đã đợi một hồi lâu, cả mấy người đều chẳng hé răng nói một lời, chỉ y như trước, ánh mắt chứa ý cười nhàn nhạt nhìn nàng.
Không tức giận, càng không trách móc.
Yến Thu Xuân chớp mắt, trong lòng vốn bình tĩnh yên ổn lại có chút rối rắm: “Mọi người không trách con đã giấu giếm chuyện này sao?”
Tiêu phu nhân “Phụt” một tiếng, cười ra tiếng.
Tạ Thanh Vân che miệng nói: “A Xuân, muội xem, muội thật ngốc nghếch, muội nghĩ chúng ta không đoán được sao? Bình thường muội nói chuyện lộ nhiều sơ hở như vậy, ta còn tưởng muội đang chờ chúng ta đi điều tra nữa đấy.”
Yến Thu Xuân hít sâu một hơi: “Hả???”
Sau lời trêu đùa của Tạ Thanh Vân, Tiêu phu nhân cũng chậm rãi nói: “Con nói rằng trước kia được lão Lục cứu từ trong đám thổ phỉ kia ra, ta cũng đoán ra được một chút, ở Vụ Thành bên kia, tiểu thư nhà họ Yến cũng đang mất tích.”
Tiêu Hoài Ngân vừa cười vừa nói: “Tuy bình thường A Xuân làm việc tùy ý, nhưng mỗi khi nàng gặp người liền hành lễ là có thể nhìn ra được, có một số việc đã khắc sâu vào xương cốt, nói cách khác, Yến gia rất coi trọng lễ nghi.” Trời nóng, Tiêu Hoài Khang luôn mang một cái quạt bên người, ăn cơm xong, hắn liền nhẹ nhàng phe phẩy cái quạt, nói: “Nhưng ta thật sự nghi ngờ, trù nghệ A Xuân tốt như thế, ta cũng chưa từng nghe nói trù nghệ của tiểu thư Yến gia lại giỏi như vậy..”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Yến Thu Xuân: “……”
Nàng quả thực không ngờ, thực ra tính tình của nàng cũng rất tùy tiện.
Dù sao trước đây thì môi trường sống của nàng rất an toàn, từ nhỏ đến lớn nàng đã như vậy, muốn nàng giả vờ làm người khác cũng rất khó khăn, chỉ là lớp áo choàng này đã rơi xuống thật nhanh!
Tiêu phu nhân nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ chỉ muốn chui xuống gầm bàn của nàng liền an ủi: “Không cần để ý đến hắn, cũng may là trù nghệ của con rất tốt, Tiêu gia của chúng ta mới có được như ngày hôm nay.”
Mặc dù có vẻ như Yến Thu Xuân không làm được gì nhiều, nhưng thực tế mọi thứ đều thuộc về nàng, từ sau khi nàng tới, Tiêu gia mới thay đổi. Ví dụ như chính nàng, Đông Đông, Bình Nghiêm, Uyển Nhi……
Lòng người không đổi, chỉ có mọi thứ đều thay đổi.
Lúc này Yến Thu Xuân mới bình tĩnh lại một chút, nàng nở nụ cười thẹn thùng: “Mọi người cũng đã cứu con một mạng, nếu không, một người rơi vào hoàn cảnh như con thì khó mà sống sót.”
Tạ Thanh Vân cười hiền, nói: “Hôm qua hoàng thượng truyền thánh chỉ xuống, phong muội làm Hương Quân, A Xuân, hay là chúng ta tổ chức yến tiệc chúc mừng muội, đến lúc đó muội mời Xương Vương tới, một nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, muội nghĩ thế nào?”
“Có thể, có thể ăn cơm cùng nhau thì thật là tốt.” Yến Thu Xuân vui vẻ đồng ý.
“Lại muốn ăn món gì ngon đây?” Một giọng nói dịu dàng mang theo vài phần ý cười vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Yến Thu Xuân vô thức quay đầu lại, liền nhìn thấy Tiêu Hoài Nga được bốn ma ma dìu lại đây.
Vết thương trên đùi nàng ấy còn chưa khôi phục hoàn toàn, còn cách viện một đoạn, nàng ấy muốn tự mình đi vào, Tiêu phu nhân có phần không nỡ, sợ vết thương của nàng ấy càng nghiêm trọng hơn, liền cho một cái kiệu nhỏ để các ma ma đưa nàng ấy lại đây.
Nàng ấy còn đeo khăn che mặt, sắc mặt dịu dàng, dễ nhìn hơn trước rất nhiều, vừa tiến đến, một đôi mắt hạnh liền nhìn chằm chằm cái bàn kia còn chưa thu dọn các bát đầy nước tương, cái mũi hít hít, sau đó cũng không hé răng mà chỉ nhìn Yến Thu Xuân.
Không cần phải nói, chắc chắn là nàng đã mang mấy đồ ăn ngon kia đến.
Yến Thu Xuân mím môi cười nói: “Ta có để phần cho ngươi.”
Nàng để Thủy Mai dọn nốt chỗ mì còn sót lại trong cặp lồng kia ra bát, sau đó liền đưa cho Tiêu Hoài Nga.
Tiêu Hoài Nga có chút ngượng ngùng mà cười cười, nhưng vẫn nhận lấy rồi ngồi xuống ăn.
Nha hoàn tiến lên thu dọn bát đũa trên bàn, những người đứng gần bàn ăn đều quay về chỗ ngồi, mới vừa ngồi xuống, liền có nha hoàn chạy tới bẩm báo: “Thưa phu nhân, thiếu phu nhân Tống gia tới, nói có lễ vật muốn tặng Đức An Hương Quân.”
Khóe miệng Tiêu phu nhân tươi cười, nhìn thật sâu vào đôi mắt Tống Minh Đường.
Tống Minh Đường vội vàng cúi đầu, nàng ta không dám lên tiếng.
Tiêu phu nhân thu lại nụ cười, bình tĩnh nói: “Mời nàng ta vào đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro