Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 300
2024-09-04 06:22:16
Phó Minh Vãn thở dài một tiếng, vỗ tay Hồng Sở Phúc: "Nếu không thì tỷ chờ đến khi tái giá xem sao? Dù sao bây giờ chắc chắn cha tỷ cũng không đồng ý, nếu ngài ấy thích tỷ thì sẽ đồng ý chờ, chờ... Mọi chuyện lắng lại, hai người thành hôn, cha tỷ cũng yên tâm."
Hồng Sở Phúc hơi không nỡ, nhưng nàng ấy không phải kẻ ngốc, cảm giác lời Yến Thu Xuân nói rất nghiêm túc. Cho dù không tin thì vẫn cảm thấy sợ hãi.
Nếu nói tình cảm của nàng đối với Hoài Vương rất sâu đậm không bỏ được cũng không đúng, vì thế khi nghe đề nghị của Phó Minh Vãn, nàng ấy không phản bác mà là nghiêm túc suy nghĩ có nên làm như thế không?
Không thì thử một phen đi?
Trước đó nàng ấy nghe cha và nương thầm nói chuyện, các hoàng tử tranh ngôi vua không thể kết thúc trong thời gian ngắn được. Hoài Vương không thích tranh quyền đoạt lợi thì sẽ không tranh đấu, vậy thì ngài ấy nhất định sẽ bình yên vô sự! Nhất định là vậy!
Vì hôm qua Yến Thu Xuân nói lời khó nghe. Hồng Sở Phúc vốn định ở lại chơi mấy ngày nhưng không ở nữa.
Cũng không phải chán ghét nàng, chỉ là không ai bình tĩnh vui vẻ ở chung với người nói người trong lòng mình không tốt. Dù sao hai người cũng không phải khuê mật, nàng ấy ở đây cảm thấy không được tự nhiên, vì thế sáng sớm đã rời đi.
Thậm chí nàng ấy còn không chào tạm biệt Yến Thu Xuân.
Nhưng Phó Minh Vãn vẫn nói lời tạm biệt, đúng hơn là nói lời cảm tạ, sau đó mới cùng Hồng Sở Phúc trở về.
Vốn dĩ phụ mẫu Hồng gia nghĩ khuê nữ không vui còn muốn ở bên kia mấy hôm.
Ai ngờ rằng lại trở lại nhanh như thế.
Hồng phụ thân vui vẻ lại buồn bực nhìn dáng vẻ ủ rũ của khuê nữ, bất đắc dĩ nói: "Cha muốn tốt cho con, con tỉnh táo lại đi, từ từ nghĩ lại, thật sự là Hoài Vương không thích hợp với con."
Hồng Sở Phúc mím môi, hiếm khi không phản bác nữa. Lời của cha và nương chưa chắc đã khiến nàng ấy nghe lọt tai, nhưng lời người ngoài thì lại khác, nàng ấy nghe xong liền, vì thế gật đầu nói: "Con biết rồi, cha, chờ một thời gian nữa. Dù sao thì con cũng mới mười lăm tuổi, chờ hai năm nữa mới chỉ mười bảy, khi đó mới gả cũng không muộn."
Có cha là Binh bộ Thượng thư, nàng ấy không lo không gả được.
Hồng phụ thân ngạc nhiên: "Thật sao? Con đồng ý chờ à?"
Sao trước khi đi thôn trang, nói đến chuyện này không đồng ý lại tức giận với mình, bây giờ sao lại đồng ý thế? Hồng Sở Phúc hơi lúng túng trừng mắt nhìn phụ thân, ông ấy như thế khiến nàng ấy cảm thấy trước đó khi nàng ấy ầm ĩ muốn kết hôn là do mình cố tình gây sự, thở dài nói: "Dù sao chính là như thế, trước đó nhà chúng ta cũng không tham dự những việc này, để mọi chuyện kết thúc rồi tính sau."
Nói xong, nàng ấy nâng váy nhanh chóng chạy đi.
"Haiz..." Hồng phụ thân còn muốn nói gì đó, nhưng nữ nhi chạy nhanh quá nên ông ấy không đuổi kịp, chỉ có thể xem như thôi.
Hồng mẫu thân nhìn hai cha con dây dưa hồi lâu, cười khúc khích: "Được rồi, tiểu cô nương da mặt mỏng, nó nghĩ thông suốt là được rồi."
Hồng phụ thân là một người cha hiền, Hồng mẫu thân mới là vai phản diện trong nhà. Từ nhỏ, nữ nhi có quan hệ tốt với ông ấy, trong phút chốc không nghĩ ra. Bây giờ Hồng mẫu thân nhắc nhở, ông ấy mới từ bỏ, hậm hực nói: "Ta chỉ buồn bực nó ngu ngốc, sao bây giờ lại nghĩ thông suốt chứ?"
Hồng mẫu thân thu lại ý cười, giọng điệu hơi trầm xuống: "Nó không ngốc, có thể nghe lọt thì xem như là không hề ngốc.
Có thể nghĩ thông suốt có lẽ là vì hôn thê của Tiêu lục lang nói gì đó, không thì sao lại thay đổi như thế? Chẳng lẽ trong tay người Tiêu gia có chứng cứ có lợi hơn, không thì A Phúc mới gặp Hoài Vương có mấy lần đâu chứ? Sao lại một mực với hắn ta như thế? Đây hẳn là có vấn đề gì rồi!"
Hồng phụ thân nghe vậy xong thì sắc mặt liền trở nên u ám.
Làm một người cha thương con, người ngoài tính toán với mình thì ông ấy lại không tức giận như thế. Còn khi đối phó với Hồng Sở Phúc, ông ấy thật sự tức giận, ầm trầm nói: "Vốn nghĩ hắn ta là người tốt, thì ra là đã có dã tâm! Có lẽ hắn ta đã thu hoạch khoai tây từ sớm, chắc nghĩ ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Đáng tiếc Xương Vương đã đi ra phá vỡ tính toán của hắn!"
Hồng mẫu thân liền gật đầu tán thành, nhưng chuyện này không cần bọn họ tính toán, chỉ cần nữ nhi không thích Hoài Vương thì bọn họ không sợ hãi nữa.
*
Yến Thu Xuân không biết Hồng phụ thân nghĩ như thế, không thì nhất định phải khen một câu.
Chẳng phải là ngư ông đắc lợi à? Trong kịch bản, Hoài Vương xuất hiện cuối cùng, khi mấy hoàng tử kia bị đánh đến thê thảm, đột nhiên hắn ta xuất hiện, tụ họp quân Tiêu gia đánh cho quân lính của bọn chúng tan rã.
Nam nhân có thể làm đến nước này sẽ không bị đánh bại đơn giản như thế.
Mặc dù Yến Thu Xuân không ở kinh đô, nhưng mấy hôm nay có người tìm hiểu tin tức, Tiêu phu nhân lại sang đây thăm nàng cũng mang theo tin tức khiến nàng biết tình huống đại khái.
Nàng có cảm giác chắc chắn Hoài Vương sẽ không có chuyện gì.
Hồng Sở Phúc hơi không nỡ, nhưng nàng ấy không phải kẻ ngốc, cảm giác lời Yến Thu Xuân nói rất nghiêm túc. Cho dù không tin thì vẫn cảm thấy sợ hãi.
Nếu nói tình cảm của nàng đối với Hoài Vương rất sâu đậm không bỏ được cũng không đúng, vì thế khi nghe đề nghị của Phó Minh Vãn, nàng ấy không phản bác mà là nghiêm túc suy nghĩ có nên làm như thế không?
Không thì thử một phen đi?
Trước đó nàng ấy nghe cha và nương thầm nói chuyện, các hoàng tử tranh ngôi vua không thể kết thúc trong thời gian ngắn được. Hoài Vương không thích tranh quyền đoạt lợi thì sẽ không tranh đấu, vậy thì ngài ấy nhất định sẽ bình yên vô sự! Nhất định là vậy!
Vì hôm qua Yến Thu Xuân nói lời khó nghe. Hồng Sở Phúc vốn định ở lại chơi mấy ngày nhưng không ở nữa.
Cũng không phải chán ghét nàng, chỉ là không ai bình tĩnh vui vẻ ở chung với người nói người trong lòng mình không tốt. Dù sao hai người cũng không phải khuê mật, nàng ấy ở đây cảm thấy không được tự nhiên, vì thế sáng sớm đã rời đi.
Thậm chí nàng ấy còn không chào tạm biệt Yến Thu Xuân.
Nhưng Phó Minh Vãn vẫn nói lời tạm biệt, đúng hơn là nói lời cảm tạ, sau đó mới cùng Hồng Sở Phúc trở về.
Vốn dĩ phụ mẫu Hồng gia nghĩ khuê nữ không vui còn muốn ở bên kia mấy hôm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai ngờ rằng lại trở lại nhanh như thế.
Hồng phụ thân vui vẻ lại buồn bực nhìn dáng vẻ ủ rũ của khuê nữ, bất đắc dĩ nói: "Cha muốn tốt cho con, con tỉnh táo lại đi, từ từ nghĩ lại, thật sự là Hoài Vương không thích hợp với con."
Hồng Sở Phúc mím môi, hiếm khi không phản bác nữa. Lời của cha và nương chưa chắc đã khiến nàng ấy nghe lọt tai, nhưng lời người ngoài thì lại khác, nàng ấy nghe xong liền, vì thế gật đầu nói: "Con biết rồi, cha, chờ một thời gian nữa. Dù sao thì con cũng mới mười lăm tuổi, chờ hai năm nữa mới chỉ mười bảy, khi đó mới gả cũng không muộn."
Có cha là Binh bộ Thượng thư, nàng ấy không lo không gả được.
Hồng phụ thân ngạc nhiên: "Thật sao? Con đồng ý chờ à?"
Sao trước khi đi thôn trang, nói đến chuyện này không đồng ý lại tức giận với mình, bây giờ sao lại đồng ý thế? Hồng Sở Phúc hơi lúng túng trừng mắt nhìn phụ thân, ông ấy như thế khiến nàng ấy cảm thấy trước đó khi nàng ấy ầm ĩ muốn kết hôn là do mình cố tình gây sự, thở dài nói: "Dù sao chính là như thế, trước đó nhà chúng ta cũng không tham dự những việc này, để mọi chuyện kết thúc rồi tính sau."
Nói xong, nàng ấy nâng váy nhanh chóng chạy đi.
"Haiz..." Hồng phụ thân còn muốn nói gì đó, nhưng nữ nhi chạy nhanh quá nên ông ấy không đuổi kịp, chỉ có thể xem như thôi.
Hồng mẫu thân nhìn hai cha con dây dưa hồi lâu, cười khúc khích: "Được rồi, tiểu cô nương da mặt mỏng, nó nghĩ thông suốt là được rồi."
Hồng phụ thân là một người cha hiền, Hồng mẫu thân mới là vai phản diện trong nhà. Từ nhỏ, nữ nhi có quan hệ tốt với ông ấy, trong phút chốc không nghĩ ra. Bây giờ Hồng mẫu thân nhắc nhở, ông ấy mới từ bỏ, hậm hực nói: "Ta chỉ buồn bực nó ngu ngốc, sao bây giờ lại nghĩ thông suốt chứ?"
Hồng mẫu thân thu lại ý cười, giọng điệu hơi trầm xuống: "Nó không ngốc, có thể nghe lọt thì xem như là không hề ngốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có thể nghĩ thông suốt có lẽ là vì hôn thê của Tiêu lục lang nói gì đó, không thì sao lại thay đổi như thế? Chẳng lẽ trong tay người Tiêu gia có chứng cứ có lợi hơn, không thì A Phúc mới gặp Hoài Vương có mấy lần đâu chứ? Sao lại một mực với hắn ta như thế? Đây hẳn là có vấn đề gì rồi!"
Hồng phụ thân nghe vậy xong thì sắc mặt liền trở nên u ám.
Làm một người cha thương con, người ngoài tính toán với mình thì ông ấy lại không tức giận như thế. Còn khi đối phó với Hồng Sở Phúc, ông ấy thật sự tức giận, ầm trầm nói: "Vốn nghĩ hắn ta là người tốt, thì ra là đã có dã tâm! Có lẽ hắn ta đã thu hoạch khoai tây từ sớm, chắc nghĩ ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Đáng tiếc Xương Vương đã đi ra phá vỡ tính toán của hắn!"
Hồng mẫu thân liền gật đầu tán thành, nhưng chuyện này không cần bọn họ tính toán, chỉ cần nữ nhi không thích Hoài Vương thì bọn họ không sợ hãi nữa.
*
Yến Thu Xuân không biết Hồng phụ thân nghĩ như thế, không thì nhất định phải khen một câu.
Chẳng phải là ngư ông đắc lợi à? Trong kịch bản, Hoài Vương xuất hiện cuối cùng, khi mấy hoàng tử kia bị đánh đến thê thảm, đột nhiên hắn ta xuất hiện, tụ họp quân Tiêu gia đánh cho quân lính của bọn chúng tan rã.
Nam nhân có thể làm đến nước này sẽ không bị đánh bại đơn giản như thế.
Mặc dù Yến Thu Xuân không ở kinh đô, nhưng mấy hôm nay có người tìm hiểu tin tức, Tiêu phu nhân lại sang đây thăm nàng cũng mang theo tin tức khiến nàng biết tình huống đại khái.
Nàng có cảm giác chắc chắn Hoài Vương sẽ không có chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro