Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 327
2024-09-04 06:22:16
Yến Thu Xuân cũng nói: "Không cần gà rừng, ngày mai muội làm gà ăn mày cho tỷ ăn, món này ăn rất ngon!"
Tiêu Hoài Nga rung động, đã nói hôm nay đãi khách xong thì các nàng sẽ đi. Ai ngờ hôm nay người đến là Ninh Trác, nàng ấy liền rút lui.
Yến Thu Xuân luôn cảm thấy cô nương này biết ý của Ninh Trác cho nên mới tránh không gặp, vì thế mới cố ý trêu chọc mấy câu.
Tiêu Hoài Nga cuống lên: "Sao chứ?!" Triệu Thục Hoa nhìn thấy nàng ấy bị trêu đến mức sắp cuống cuồng chân tay lên, bật cười: "Không đi ra ngoài cũng làm gà ăn mày được mà có đúng không?"
Tiêu Hoài Nga tỏ vẻ hoài nghi nhìn nữ nhân trước mắt.
Yến Thu Xuân mím môi cười, nàng rất thông minh nên lập tức hiểu ý, liền đáp: "Đúng thế, muội không nói cần phải đi ra ngoài."
Tiêu Hoài Nga: "..."
Nàng ấy bĩu môi, kéo Yến Thu Xuân đi vào phòng bếp: "Nhanh đi nhanh đi, chúng ta làm đồ ăn ăn đi!"
Yến Thu Xuân nín cười đi theo nàng ấy.
Gà đã được xử lý xong, lúc này gà là món ngon nhất, thịt gà thơm ngọt, chỉ nhìn thôi là đã tưởng tượng được vị ngon sau khi nấu lên.
Yến Thu Xuân chọn gà, hỏi: "Hai người có thể ăn bao nhiêu? Muội cảm thấy mình có thể ăn cả con!"
Gà ăn mày có hương vị không nặng, hơn nữa ăn vào không thấy dầu mỡ. Ăn món này lại uống thêm chút trà sữa, vốn không cần cơm cũng đã đủ no bụng rồi.
Là người đầu tiên giơ tay: "Vậy ta cũng ăn cả con!"
Triệu Thục Hoa và Thủy Mai cũng thi nhau tỏ ý cũng ăn cả con! Ăn một miếng thịt gà ngon biết bao nhiêu!
Cùng lắm thì buổi tối ăn ít để giảm cân.
Thế là Yến Thu Xuân làm năm con, các nàng bốn con, lại thêm một con cho Ninh Trác. Không biết hắn có thích ăn không nhưng nàng vẫn làm, tốt xấu gì cũng đã quen biết nhau.
Trình tự làm gà ăn mày cũng rất đơn giản, đầu tiên là xoa bóp gà, chính là ướp gia vị. Yến Thu Xuân pha chế rất nhiều loại nước ướp, ướp gia vị chỉ dùng một loại trong đó. Nàng mới mở miệng nói mấy câu, Thủy Mai đã có thể làm ra. Yến Thu Xuân và Triệu Thục Hoa chia nhau xoa bóp cho gà, vì muốn ngon miệng hơn nên phải đ.â.m rất nhiều châm.
Lần này, trong lúc nấu gà ăn mày sẽ không nêm gia vị gì cả, vì thể phải ướp gia vị lâu một chút. Sau đó phải cho chút hành gừng tỏi vào bụng gà, tiếp đó Tiêu Hoài Nga cầm lá sen qua đây. Lấy một đống lá sen bọc lại xung quanh, sau đó đắp bùn lên lá sen. Tiêu Hoài Nga trông thấy thao tác này thì kinh ngạc đến ngẩng người: "Cái này ăn được sao?"
Yến Thu Xuân liếc nàng ấy một cái: "Không phải tiếp xúc trực tiếp với bùn, đương nhiên là ăn được rồi!"
Tiêu Hoài Nga nhăn mặt ngóng trông, ủ rũ nhìn nàng chằm chằm, món này ăn được thật à? Ăn được thật sao? Vì sao bùn kia phải châm rượu vào? Không phải đã cách một lớp lá sen rồi sao?
Người mới vào bếp rất khó giải thích được, nhưng Yến Thu Xuân làm vô cùng thuận tay.
Gà được gói bùn kỹ, cả con gà to đã trở thành nắm bùn hình bầu dục, một người ôm một khối bùn cùng nhau đi ra ngoài.
Không tiện nướng hết tất cả một lúc, vì tránh cho gà khét nên phải thả vào đống lửa rồi nướng chín. Vì muốn cho nó nóng đều, Yến Thu Xuân muốn đào một chiếc hố. Song, lại không tiện đào hố trong điền trang, còn phải đào tận năm cái, như thế chẳng dễ nhìn chút nào.
Thế là Yến Thu Xuân dẫn các nàng ấy ra ngoài tìm nơi đào hố, Tiêu Hoài Nga cầm cuốc đi ở phía sau. Nàng ấy không muốn ra ngoài, gặp Ninh Trác không tiện chút nào. Nhưng nàng ấy không ngờ đến, mới ra ngoài chưa được mấy bước đã thấy hắn nói chuyện vui vẻ với lão nông ở bên bờ ruộng.
Nàng ấy nhìn thấy Ninh Trác, cũng đúng lúc Ninh Trác nhìn thấy nàng ấy, bốn mắt nhìn nhau, một người vui vẻ, một người vội vàng muốn chạy trốn.
“Ngũ tiểu thư!" Ninh Trác vui mừng chạy qua.
Tiêu Hoài Nga quay người muốn chạy, nhưng Ninh Trác nhanh chóng đuổi tới, thấy nàng ấy chạy thì tức giận cười: "Tiêu Hoài Nga, nàng định luôn trốn tránh ta như thế à?"
Tiêu Hoài Nga ngừng bước, giả vờ như nhặt được thứ gì đó, xách cuốc lên rồi đứng sau lưng Yến Thu Xuân: "Ai tránh ngươi chứ? Phiền chế.t mất!"
Ninh Trác thấy nàng ấy trở về, nhếch miệng cười không nói gì với nàng ấy, quay sang nhìn Yến Thu Xuân: "Hương Quân, mọi người đang làm gì thế?"
Yến Thu Xuân ra hiệu hắn nhìn đồ trong tay người phía sau: "Làm gà ăn mày, có phần của ngài đấy, ngài muốn ăn không? Đúng lúc đi theo giúp đỡ luôn."
“Được! Không thành vấn đề!" Ninh Trác vui vẻ gia nhập vào đội: "Muốn làm gì để ta làm, thứ này để ta cầm nhé?"
Hắn muốn cầm lấy cuốc trên vai Tiêu Hoài Nga nhưng lại bị nàng ấy tránh đi, còn bị trừng mắt. Hắn không giận mà còn cười cười đi theo.
Yến Thu Xuân cảm thấy tính tình của người này rất tốt, đáng tiếc bây giờ trong lòng Tiêu Hoài Nga còn khúc mắc, nàng lắc đầu tìm một chỗ đất trống rồi chỉ vào đó: "Đào đi."
Tiêu Hoài Nga quả quyết đi lên cuốc một cuốc xuống, cuốc kia lấn xuống đất thật sâu, dùng sức một cuốc thôi mà đất đã bị đào lên rồi.
Tiêu Hoài Nga rung động, đã nói hôm nay đãi khách xong thì các nàng sẽ đi. Ai ngờ hôm nay người đến là Ninh Trác, nàng ấy liền rút lui.
Yến Thu Xuân luôn cảm thấy cô nương này biết ý của Ninh Trác cho nên mới tránh không gặp, vì thế mới cố ý trêu chọc mấy câu.
Tiêu Hoài Nga cuống lên: "Sao chứ?!" Triệu Thục Hoa nhìn thấy nàng ấy bị trêu đến mức sắp cuống cuồng chân tay lên, bật cười: "Không đi ra ngoài cũng làm gà ăn mày được mà có đúng không?"
Tiêu Hoài Nga tỏ vẻ hoài nghi nhìn nữ nhân trước mắt.
Yến Thu Xuân mím môi cười, nàng rất thông minh nên lập tức hiểu ý, liền đáp: "Đúng thế, muội không nói cần phải đi ra ngoài."
Tiêu Hoài Nga: "..."
Nàng ấy bĩu môi, kéo Yến Thu Xuân đi vào phòng bếp: "Nhanh đi nhanh đi, chúng ta làm đồ ăn ăn đi!"
Yến Thu Xuân nín cười đi theo nàng ấy.
Gà đã được xử lý xong, lúc này gà là món ngon nhất, thịt gà thơm ngọt, chỉ nhìn thôi là đã tưởng tượng được vị ngon sau khi nấu lên.
Yến Thu Xuân chọn gà, hỏi: "Hai người có thể ăn bao nhiêu? Muội cảm thấy mình có thể ăn cả con!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gà ăn mày có hương vị không nặng, hơn nữa ăn vào không thấy dầu mỡ. Ăn món này lại uống thêm chút trà sữa, vốn không cần cơm cũng đã đủ no bụng rồi.
Là người đầu tiên giơ tay: "Vậy ta cũng ăn cả con!"
Triệu Thục Hoa và Thủy Mai cũng thi nhau tỏ ý cũng ăn cả con! Ăn một miếng thịt gà ngon biết bao nhiêu!
Cùng lắm thì buổi tối ăn ít để giảm cân.
Thế là Yến Thu Xuân làm năm con, các nàng bốn con, lại thêm một con cho Ninh Trác. Không biết hắn có thích ăn không nhưng nàng vẫn làm, tốt xấu gì cũng đã quen biết nhau.
Trình tự làm gà ăn mày cũng rất đơn giản, đầu tiên là xoa bóp gà, chính là ướp gia vị. Yến Thu Xuân pha chế rất nhiều loại nước ướp, ướp gia vị chỉ dùng một loại trong đó. Nàng mới mở miệng nói mấy câu, Thủy Mai đã có thể làm ra. Yến Thu Xuân và Triệu Thục Hoa chia nhau xoa bóp cho gà, vì muốn ngon miệng hơn nên phải đ.â.m rất nhiều châm.
Lần này, trong lúc nấu gà ăn mày sẽ không nêm gia vị gì cả, vì thể phải ướp gia vị lâu một chút. Sau đó phải cho chút hành gừng tỏi vào bụng gà, tiếp đó Tiêu Hoài Nga cầm lá sen qua đây. Lấy một đống lá sen bọc lại xung quanh, sau đó đắp bùn lên lá sen. Tiêu Hoài Nga trông thấy thao tác này thì kinh ngạc đến ngẩng người: "Cái này ăn được sao?"
Yến Thu Xuân liếc nàng ấy một cái: "Không phải tiếp xúc trực tiếp với bùn, đương nhiên là ăn được rồi!"
Tiêu Hoài Nga nhăn mặt ngóng trông, ủ rũ nhìn nàng chằm chằm, món này ăn được thật à? Ăn được thật sao? Vì sao bùn kia phải châm rượu vào? Không phải đã cách một lớp lá sen rồi sao?
Người mới vào bếp rất khó giải thích được, nhưng Yến Thu Xuân làm vô cùng thuận tay.
Gà được gói bùn kỹ, cả con gà to đã trở thành nắm bùn hình bầu dục, một người ôm một khối bùn cùng nhau đi ra ngoài.
Không tiện nướng hết tất cả một lúc, vì tránh cho gà khét nên phải thả vào đống lửa rồi nướng chín. Vì muốn cho nó nóng đều, Yến Thu Xuân muốn đào một chiếc hố. Song, lại không tiện đào hố trong điền trang, còn phải đào tận năm cái, như thế chẳng dễ nhìn chút nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế là Yến Thu Xuân dẫn các nàng ấy ra ngoài tìm nơi đào hố, Tiêu Hoài Nga cầm cuốc đi ở phía sau. Nàng ấy không muốn ra ngoài, gặp Ninh Trác không tiện chút nào. Nhưng nàng ấy không ngờ đến, mới ra ngoài chưa được mấy bước đã thấy hắn nói chuyện vui vẻ với lão nông ở bên bờ ruộng.
Nàng ấy nhìn thấy Ninh Trác, cũng đúng lúc Ninh Trác nhìn thấy nàng ấy, bốn mắt nhìn nhau, một người vui vẻ, một người vội vàng muốn chạy trốn.
“Ngũ tiểu thư!" Ninh Trác vui mừng chạy qua.
Tiêu Hoài Nga quay người muốn chạy, nhưng Ninh Trác nhanh chóng đuổi tới, thấy nàng ấy chạy thì tức giận cười: "Tiêu Hoài Nga, nàng định luôn trốn tránh ta như thế à?"
Tiêu Hoài Nga ngừng bước, giả vờ như nhặt được thứ gì đó, xách cuốc lên rồi đứng sau lưng Yến Thu Xuân: "Ai tránh ngươi chứ? Phiền chế.t mất!"
Ninh Trác thấy nàng ấy trở về, nhếch miệng cười không nói gì với nàng ấy, quay sang nhìn Yến Thu Xuân: "Hương Quân, mọi người đang làm gì thế?"
Yến Thu Xuân ra hiệu hắn nhìn đồ trong tay người phía sau: "Làm gà ăn mày, có phần của ngài đấy, ngài muốn ăn không? Đúng lúc đi theo giúp đỡ luôn."
“Được! Không thành vấn đề!" Ninh Trác vui vẻ gia nhập vào đội: "Muốn làm gì để ta làm, thứ này để ta cầm nhé?"
Hắn muốn cầm lấy cuốc trên vai Tiêu Hoài Nga nhưng lại bị nàng ấy tránh đi, còn bị trừng mắt. Hắn không giận mà còn cười cười đi theo.
Yến Thu Xuân cảm thấy tính tình của người này rất tốt, đáng tiếc bây giờ trong lòng Tiêu Hoài Nga còn khúc mắc, nàng lắc đầu tìm một chỗ đất trống rồi chỉ vào đó: "Đào đi."
Tiêu Hoài Nga quả quyết đi lên cuốc một cuốc xuống, cuốc kia lấn xuống đất thật sâu, dùng sức một cuốc thôi mà đất đã bị đào lên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro