Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 357
2024-09-04 06:22:16
Yến Thu Xuân mím môi, nàng không trả lời, nhưng đầu óc nàng rất tỉnh táo. Tiêu Hoài Nga lại nói: “Đương nhiên là sẽ như vậy rồi!”
Triệu Thục Hoa cười, cảm thấy tiểu cô nương nhìn như lớn tuổi nhất trong số bọn họ này thật ra mới là người đơn thuần nhất.
Sao có thể vẫn luôn như thế này được.
Trước kia nàng ấy cũng cảm thấy mình có thể sống hòa thuận với trượng phu mãi mãi, nhưng những chuyện xảy ra sau đó làm nàng ấy biết rằng cuộc đời là vô thường, những điều hiện tại này chỉ xảy ra khi mấy người bọn họ không kết hôn, chờ mấy tháng nữa, A Xuân thành hôn với Trấn Quốc Công, bọn họ tất nhiên sẽ không ở lại nơi này.
Thủy Mai cũng sẽ theo nàng rời đi, Tiêu Hoài Nga cũng có ngày sẽ thành hôn. Triệu Thục Hoa nhấp một ngụm rượu, buồn bã nghĩ, có lẽ do hôm nay gặp lại chú em của mình làm nàng ấy nhớ lại chuyện cũ, chứ bình thường sao nàng ấy lại nhắc tới chuyện này?
Yến Thu Xuân vỗ vai nàng ấy, cười nói: “Triệu tỷ tỷ, đừng nghĩ nhiều nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sau này tỷ cũng sẽ có con đường càng phù hợp với mình, có thể làm bất cứ điều gì mà tỷ muốn.”
Triệu Thục Hoa cong mắt cười, gật đầu: “A Xuân, ta muốn trồng nhiều thứ hơn, cần một ít đất và bạc, có thể làm vậy được không?"
Đây là ý muốn của nàng ấy, hôm nay có lẽ nàng ấy còn không thể đối phó với loại khách hàng như Chu Lan Nghi, hơn nữa cũng không có đủ kinh nghiệm, cho nên biểu hiện kháng cự của nàng ấy mới bị nàng ta nhìn ra. Nhưng nàng ấy có thể làm những việc khác, nếu thôn trang không hoàn toàn dựa vào việc này để kiếm cơm, thì nàng ấy có thể tập trung vào việc khác, dù sao thì để Cổ quản gia chiêu đãi sẽ thích hợp hơn, tính tình của ông ấy cũng tốt hơn nàng ấy nhiều.
Yến Thu Xuân gật đầu không cần suy nghĩ: "Đương nhiên là có thể! Muội vẫn luôn muốn làm như vậy, nhưng muội sợ mình làm không nổi. Cổ quản gia chạy đôn chạy đáo cho cả hai bên đã đủ mệt rồi. Nhưng nếu tỷ muốn làm thì cứ làm đi, không cần để ý đến tiền lời.”
Triệu Thục Hoa bật cười: “Có bà chủ nào như muội không? Sớm muộn gì cũng sẽ mất công hết.”
Yến Thu Xuân chớp mắt: “Không sao, làm người chỉ cần vui vẻ là được, cho dù bán không được thì cũng có thể tự ăn, chừng nào chưa đi tới ngõ cụt thì không cần lo lắng. Nếu đi vào ngõ cụt rồi thì có thể bán thôn trang!"
Tiêu Hoài Nga nghe vậy liền giơ ngón tay cái lên: "Ngầu lắm!"
Hiếm có người tiêu sái được như vậy.
Yến Thu Xuân cười thản nhiên: “Còn không phải bởi vì có Tiêu gia sao, bởi vậy nên muội mới không sợ đói chế.t đâu.”
Tiêu Hoài Nga lộ ra một nụ cười xán lạn, gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, không cần sợ, có chuyện gì cũng còn nương ta gánh!" Yến Thu Xuân híp mắt nói: "Bá mẫu nghe vậy nhất định sẽ rất vui."
Tiêu Hoài Nga tức khắc bày ra vẻ mặt đau khổ xin tha, đừng nói lời này với nương nàng ấy, nếu không nàng ấy sẽ bị đánh chế.t!
*
Vài người vừa nói vừa ăn như vậy, bất giác nhận ra họ đã ăn hơi nhiều.
Yến Thu Xuân sợ Triệu Thục Hoa đi về phòng một mình sẽ đụng phải đệ đệ chồng trước, bởi vậy đã bảo Thủy Mai đưa nàng ấy về, trên đường đi tất cả đều thuận lợi, sau khi đưa người về, các nàng quay lại.
Khi trở về, lại nghe thấy bên kia truyền đến tiếng Tiêu Hoài Nga quát lớn: “Ngươi làm gì vậy hả?!” Yến Thu Xuân và Thủy Mai nhìn nhau, nhanh chóng chạy tới, tới nơi lập tức thấy một nam và một nữ đứng ở cổng vòm trong viện, nam là thư sinh trẻ tuổi kia, nữ là Tiêu Hoài Nga.
Thư sinh đang cúi đầu chắp tay xin lỗi, thấy các nàng đến, nét tươi cười lập tức trở nên miễn cưỡng, gương mặt mơ hồ thấy một vết bạt tay màu đỏ, hắn xin lỗi nói: “Là do Hàn mỗ ta mạo phạm, xin Tiêu tiểu thư chớ trách mắng.”
Tiêu Hoài Nga ghét bỏ, liền búng búng tay áo, vẻ mặt lạnh lùng: “Có trách hay không còn phải xem tâm trạng của bổn tiểu thư.” Nàng nói xong thì quay đầu lại cười với Yến Thu Xuân: “Không có việc gì đâu, các ngươi trở về đi.”
Hàn Vinh Luân cắn răng chống đỡ nụ cười, đứng bất động tại chỗ, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Yến Thu Xuân, muốn nói lại thôi.
Yến Thu Xuân không để ý tới hắn, đang định xoay người rời đi. Sau đó một thanh âm khác vội vàng truyền đến: "Tiểu Hoài Nga, ngươi đang làm gì vậy hả?!"
Chu Lan Nghi chạy đến đứng chắn trước mặt Hàn Vinh Luân, nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoài Nga như thể đang nhìn một tên đại ác nhân chuyên bắt nạt người khác.
Hàn Vinh Luân dịu dàng nói: “Quận chúa, ta không sao, đều là do ta không tốt, vừa mới không cẩn thận mạo phạm Tiêu tiểu thư.”
Tiêu Hoài Nga cười lạnh: “Có nghe thấy không? Là hắn mạo phạm ta!”
Chu Lan Nghi tức giận đến mức nghiến răng, chiều nay nàng ta vốn dĩ đã rất tức giận, nếu không phải ca nàng ta nhất quyết ở lại, nàng ta mới là người không thèm ở lại đây, vốn đã một bụng tức giận rồi, giờ lại còn bị Tiêu Hoài Nga làm cho sôi máu, lập tức không thèm suy nghĩ mà nói: "Tính hắn ôn hòa, sao có thể mạo phạm ngươi? Nhưng mà ngươi là cái thứ mà không ai muốn!”
“Câm miệng!” Tiêu Hoài Nga quát chói tai, sắc mặt trầm như nước, đáng tiếc bị khăn che mặt ngăn lại, chỉ lộ ra một đôi con ngươi âm trầm.
Triệu Thục Hoa cười, cảm thấy tiểu cô nương nhìn như lớn tuổi nhất trong số bọn họ này thật ra mới là người đơn thuần nhất.
Sao có thể vẫn luôn như thế này được.
Trước kia nàng ấy cũng cảm thấy mình có thể sống hòa thuận với trượng phu mãi mãi, nhưng những chuyện xảy ra sau đó làm nàng ấy biết rằng cuộc đời là vô thường, những điều hiện tại này chỉ xảy ra khi mấy người bọn họ không kết hôn, chờ mấy tháng nữa, A Xuân thành hôn với Trấn Quốc Công, bọn họ tất nhiên sẽ không ở lại nơi này.
Thủy Mai cũng sẽ theo nàng rời đi, Tiêu Hoài Nga cũng có ngày sẽ thành hôn. Triệu Thục Hoa nhấp một ngụm rượu, buồn bã nghĩ, có lẽ do hôm nay gặp lại chú em của mình làm nàng ấy nhớ lại chuyện cũ, chứ bình thường sao nàng ấy lại nhắc tới chuyện này?
Yến Thu Xuân vỗ vai nàng ấy, cười nói: “Triệu tỷ tỷ, đừng nghĩ nhiều nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sau này tỷ cũng sẽ có con đường càng phù hợp với mình, có thể làm bất cứ điều gì mà tỷ muốn.”
Triệu Thục Hoa cong mắt cười, gật đầu: “A Xuân, ta muốn trồng nhiều thứ hơn, cần một ít đất và bạc, có thể làm vậy được không?"
Đây là ý muốn của nàng ấy, hôm nay có lẽ nàng ấy còn không thể đối phó với loại khách hàng như Chu Lan Nghi, hơn nữa cũng không có đủ kinh nghiệm, cho nên biểu hiện kháng cự của nàng ấy mới bị nàng ta nhìn ra. Nhưng nàng ấy có thể làm những việc khác, nếu thôn trang không hoàn toàn dựa vào việc này để kiếm cơm, thì nàng ấy có thể tập trung vào việc khác, dù sao thì để Cổ quản gia chiêu đãi sẽ thích hợp hơn, tính tình của ông ấy cũng tốt hơn nàng ấy nhiều.
Yến Thu Xuân gật đầu không cần suy nghĩ: "Đương nhiên là có thể! Muội vẫn luôn muốn làm như vậy, nhưng muội sợ mình làm không nổi. Cổ quản gia chạy đôn chạy đáo cho cả hai bên đã đủ mệt rồi. Nhưng nếu tỷ muốn làm thì cứ làm đi, không cần để ý đến tiền lời.”
Triệu Thục Hoa bật cười: “Có bà chủ nào như muội không? Sớm muộn gì cũng sẽ mất công hết.”
Yến Thu Xuân chớp mắt: “Không sao, làm người chỉ cần vui vẻ là được, cho dù bán không được thì cũng có thể tự ăn, chừng nào chưa đi tới ngõ cụt thì không cần lo lắng. Nếu đi vào ngõ cụt rồi thì có thể bán thôn trang!"
Tiêu Hoài Nga nghe vậy liền giơ ngón tay cái lên: "Ngầu lắm!"
Hiếm có người tiêu sái được như vậy.
Yến Thu Xuân cười thản nhiên: “Còn không phải bởi vì có Tiêu gia sao, bởi vậy nên muội mới không sợ đói chế.t đâu.”
Tiêu Hoài Nga lộ ra một nụ cười xán lạn, gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, không cần sợ, có chuyện gì cũng còn nương ta gánh!" Yến Thu Xuân híp mắt nói: "Bá mẫu nghe vậy nhất định sẽ rất vui."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Hoài Nga tức khắc bày ra vẻ mặt đau khổ xin tha, đừng nói lời này với nương nàng ấy, nếu không nàng ấy sẽ bị đánh chế.t!
*
Vài người vừa nói vừa ăn như vậy, bất giác nhận ra họ đã ăn hơi nhiều.
Yến Thu Xuân sợ Triệu Thục Hoa đi về phòng một mình sẽ đụng phải đệ đệ chồng trước, bởi vậy đã bảo Thủy Mai đưa nàng ấy về, trên đường đi tất cả đều thuận lợi, sau khi đưa người về, các nàng quay lại.
Khi trở về, lại nghe thấy bên kia truyền đến tiếng Tiêu Hoài Nga quát lớn: “Ngươi làm gì vậy hả?!” Yến Thu Xuân và Thủy Mai nhìn nhau, nhanh chóng chạy tới, tới nơi lập tức thấy một nam và một nữ đứng ở cổng vòm trong viện, nam là thư sinh trẻ tuổi kia, nữ là Tiêu Hoài Nga.
Thư sinh đang cúi đầu chắp tay xin lỗi, thấy các nàng đến, nét tươi cười lập tức trở nên miễn cưỡng, gương mặt mơ hồ thấy một vết bạt tay màu đỏ, hắn xin lỗi nói: “Là do Hàn mỗ ta mạo phạm, xin Tiêu tiểu thư chớ trách mắng.”
Tiêu Hoài Nga ghét bỏ, liền búng búng tay áo, vẻ mặt lạnh lùng: “Có trách hay không còn phải xem tâm trạng của bổn tiểu thư.” Nàng nói xong thì quay đầu lại cười với Yến Thu Xuân: “Không có việc gì đâu, các ngươi trở về đi.”
Hàn Vinh Luân cắn răng chống đỡ nụ cười, đứng bất động tại chỗ, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Yến Thu Xuân, muốn nói lại thôi.
Yến Thu Xuân không để ý tới hắn, đang định xoay người rời đi. Sau đó một thanh âm khác vội vàng truyền đến: "Tiểu Hoài Nga, ngươi đang làm gì vậy hả?!"
Chu Lan Nghi chạy đến đứng chắn trước mặt Hàn Vinh Luân, nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoài Nga như thể đang nhìn một tên đại ác nhân chuyên bắt nạt người khác.
Hàn Vinh Luân dịu dàng nói: “Quận chúa, ta không sao, đều là do ta không tốt, vừa mới không cẩn thận mạo phạm Tiêu tiểu thư.”
Tiêu Hoài Nga cười lạnh: “Có nghe thấy không? Là hắn mạo phạm ta!”
Chu Lan Nghi tức giận đến mức nghiến răng, chiều nay nàng ta vốn dĩ đã rất tức giận, nếu không phải ca nàng ta nhất quyết ở lại, nàng ta mới là người không thèm ở lại đây, vốn đã một bụng tức giận rồi, giờ lại còn bị Tiêu Hoài Nga làm cho sôi máu, lập tức không thèm suy nghĩ mà nói: "Tính hắn ôn hòa, sao có thể mạo phạm ngươi? Nhưng mà ngươi là cái thứ mà không ai muốn!”
“Câm miệng!” Tiêu Hoài Nga quát chói tai, sắc mặt trầm như nước, đáng tiếc bị khăn che mặt ngăn lại, chỉ lộ ra một đôi con ngươi âm trầm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro