Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 361
2024-09-04 06:22:16
Từ chuyện lần trước đến hiện tại liên tục xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm nàng ta bắt đầu hoảng hốt, mãi đến khi lần thứ hai Yến Thu Xuân xuất hiện, nàng ta mới biết được những thay đổi này có lẽ bởi vì không chỉ có mình nàng ta trọng sinh, có lẽ còn có Yến Thu Xuân nữa.
Ngay từ đầu nàng ta cho rằng Yến Thu Xuân gặp phải kỳ ngộ gì, kỳ ngộ của nàng ta chính là trọng sinh, vậy kỳ ngộ của Yến Thu Xuân có thể là trù nghệ, hoặc là cái gì đó tốt hơn một chút, cho nên mới có thể làm Tiêu gia tử khí âm trầm kia một lần nữa toả sáng.
Yến Thu Huyền rất sợ Yến Thu Xuân hiện tại và Yến Thu Xuân kiếp trước là hai người, sẽ xuất hiện biến cố, mắt thấy Hoài Vương thiếu chút nữa xảy ra chuyện, Tam hoàng tử bị c.h.é.m đầu, Tuyên Vương xảy ra chuyện sớm hơn kiếp trước, chỉ còn có Hoài Vương, cùng với Xương Vương vốn không nên tồn tại…
Thay đổi này quả thật nghiêng trời lở đất, nàng ta không dám đánh cược, sau khi xác nhận mình đã mang thai, Chu Trạch Cẩn sẽ không để hài tử hắn không có mẫu thân, nàng ta chỉ đành bất đắc dĩ nói chuyện của mình cho Chu Trạch Cẩn.
Phu thê hai người bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định tới thử Yến Thu Xuân, nếu người này vẫn là Yến Thu Xuân, là Yến Thu Xuân kiếp trước bị nàng ta huỷ đi đường nhân duyên, vậy bọn họ sẽ không cần lo lắng nữa.
Nhưng nếu không phải, vậy… Bọn họ phải suy xét kế tiếp nên sắp xếp như thế nào.
Chu Trạch Cẩn thấy nàng ta hoảng loạn, vội trấn an nói: “Không cần sợ, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có lẽ nàng ta khác nàng, nàng không có chút oán hận nào, cũng không cảm kích như nàng nói ở đời trước, toàn bộ quá trình nàng ta đều rất bình tĩnh, tuy có chút cảm xúc, nhưng tiếc nuối chiếm đa số, rõ ràng chỉ cảm thấy ta và nàng ta đã bỏ lỡ.”
“Thật sao?!” Yến Thu Huyền kinh ngạc vui mừng không thôi: “Nàng ta không có trọng sinh thật sao?”
“Không có.” Chu Trạch Cẩn lại xác định lần nữa: “Người bình thường biết mình từ Hoàng Hậu biến thành một bé gái mồ côi, dựa vào trời cao rủ lòng thương cho kỳ ngộ trợ giúp Tiêu gia mới có thể đổi lấy một vị trí thiếu phu nhân, nhưng thiếu phu nhân thì làm sao bằng được Hoàng Hậu, chắc chắn nàng ta sẽ oán hận, như vậy thì nàng ta tuyệt đối sẽ lộ ra sơ hở.”
“Đúng vậy!” Yến Thu Huyền cũng gật đầu theo, trừ lý do này ra, nàng ta còn nhớ rất rõ, Yến Thu Xuân rất yêu Chu Trạch Cẩn, vậy nên nếu Yến Thu Xuân trọng sinh thật, nàng ta không thể gặp Chu Trạch Cẩn mà không có phản ứng gì được.
Nàng ta khẳng định là Yến Thu Xuân đó, không có trọng sinh!
Chu Trạch Cẩn cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: “Được rồi, chuyện này đã giải quyết xong, ngày mai chúng ta đi thôi, cũng không biết Lan Nghi đã bị dụ đi tới chỗ nào rồi!”
Yến Thu Huyền ngoan ngoãn gật đầu, nhíu mày nói: “Thiếp cũng không muốn ở đây nữa, không tiện chút nào, cũng không tốt bằng trong phủ.” “Đúng vậy, nàng nói đúng, chúng ta cũng không thể để hài tử của chúng ta chịu uỷ khuất.” Chu Trạch Cẩn dỗ nàng ta, nếu không phải hiện giờ tên đã lên dây không thể không bắn, hắn ta cũng không cần vì cẩn thận mà tự mình tới đây một chuyến.
Tiêu gia liên thủ với Trầm gia, hiện giờ chuyện Xương Vương đăng cơ giống như đã thuộc về thiên mệnh, lão hoàng đế lại nhìn trúng Thuận Vương, Lục quý phi còn đang nắm giữ hậu cung, bọn họ chỉ có thể mạnh dạn, hơn nữa còn phải từng bước cẩn thận. Hiện giờ cũng coi như đã xác nhận ổn định mối đe dọa là Yến Thu Xuân, vậy kế tiếp có thể bố trí được rồi.
Chu Trạch Cẩn nói làm cho Yến Thu Huyền bật cười, hai vợ chồng trở lại giường, kéo màn, Yến Thu Huyền nằm trên giường, còn hỏi một câu: “Vậy kế tiếp phải làm thế nào?”
Chu Trạch Cẩn cười: “Nàng không cần phải xen vào, chỉ cần an tâm dưỡng thai là được.” “Vâng!”
“Ừm!”
Ngày kế tiếp.
Chu Trạch Cẩn và Yến Thu Huyền ăn xong bữa sáng thì cáo từ. Khi tin tức truyền đến, Yến Thu Xuân đang cùng ăn sáng với Tiêu Hoài Nga và Triệu Thục Hoa.
Dưới sự dẫn dắt của nàng, mỗi ngày Tiêu Hoài Nga và Triệu Thục Hoa đều dậy muộn hơn một chút, cũng gần sát nút với nàng.
Bữa sáng hôm nay là trứng luộc trong nước trà và sủi cảo tôm. Có hàng xóm tâm huyết nuôi tôm thật tốt, sợ các nàng hết tôm ăn nên thỉnh thoảng lại gửi sang, tôm nhiều thì mình làm sủi cảo tôm, rồi cho vào hầm lạnh, bảo quản được một đến hai ngày, mấy con tôm nhỏ có thể làm thành bánh tôm, cũng là một món ngon, sau đó phơi khô, rồi nghiền thành bột nấu cháo, những món ăn này đều rất tốt cho trẻ nhỏ.
Nhưng chỗ của bọn họ không có trẻ con, loại cháo này cũng hơi tanh, cho nên tạm thời không có trong thực đơn của bọn họ.
Trứng đã được ngâm trong nước trà một đêm, lòng trắng trứng mềm mại lộ ra thân hình mũm mĩm do thiên nhiên ban tặng, lại càng có vị mặn mặn thơm ngon.
Yến Thu Xuân chỉ với một ngụm đã cắn tới nơi có lòng đỏ, ăn cực kỳ nghiêm túc. Cổ quản gia đến báo cáo công việc, nàng cũng không nỡ ngẩng đầu nhìn một cái, ngâm nước cả đêm, thật sự rất ngon miệng, không hề khô một chút nào.
Tiêu Hoài Nga hơi khó hiểu, khi Cổ quản gia rời đi, trong nhà ăn chỉ còn ba người bọn họ, nàng ấy mới nói: “Muội nói bọn họ chạy tới đây chẳng lẽ là vì để tên Hàn Vinh Luân kia câu dẫn ta sao?”
Tối hôm qua Triệu Thục Hoa uống nhiều đến mức say mèm, nghe vậy xong thì cơn buồn ngủ lập tức tan thành mây khói, ánh mắt trông mong nhìn Tiêu Hoài Nga, căn bản là muốn nghe đương sự thuật lại.
Ngay từ đầu nàng ta cho rằng Yến Thu Xuân gặp phải kỳ ngộ gì, kỳ ngộ của nàng ta chính là trọng sinh, vậy kỳ ngộ của Yến Thu Xuân có thể là trù nghệ, hoặc là cái gì đó tốt hơn một chút, cho nên mới có thể làm Tiêu gia tử khí âm trầm kia một lần nữa toả sáng.
Yến Thu Huyền rất sợ Yến Thu Xuân hiện tại và Yến Thu Xuân kiếp trước là hai người, sẽ xuất hiện biến cố, mắt thấy Hoài Vương thiếu chút nữa xảy ra chuyện, Tam hoàng tử bị c.h.é.m đầu, Tuyên Vương xảy ra chuyện sớm hơn kiếp trước, chỉ còn có Hoài Vương, cùng với Xương Vương vốn không nên tồn tại…
Thay đổi này quả thật nghiêng trời lở đất, nàng ta không dám đánh cược, sau khi xác nhận mình đã mang thai, Chu Trạch Cẩn sẽ không để hài tử hắn không có mẫu thân, nàng ta chỉ đành bất đắc dĩ nói chuyện của mình cho Chu Trạch Cẩn.
Phu thê hai người bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định tới thử Yến Thu Xuân, nếu người này vẫn là Yến Thu Xuân, là Yến Thu Xuân kiếp trước bị nàng ta huỷ đi đường nhân duyên, vậy bọn họ sẽ không cần lo lắng nữa.
Nhưng nếu không phải, vậy… Bọn họ phải suy xét kế tiếp nên sắp xếp như thế nào.
Chu Trạch Cẩn thấy nàng ta hoảng loạn, vội trấn an nói: “Không cần sợ, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có lẽ nàng ta khác nàng, nàng không có chút oán hận nào, cũng không cảm kích như nàng nói ở đời trước, toàn bộ quá trình nàng ta đều rất bình tĩnh, tuy có chút cảm xúc, nhưng tiếc nuối chiếm đa số, rõ ràng chỉ cảm thấy ta và nàng ta đã bỏ lỡ.”
“Thật sao?!” Yến Thu Huyền kinh ngạc vui mừng không thôi: “Nàng ta không có trọng sinh thật sao?”
“Không có.” Chu Trạch Cẩn lại xác định lần nữa: “Người bình thường biết mình từ Hoàng Hậu biến thành một bé gái mồ côi, dựa vào trời cao rủ lòng thương cho kỳ ngộ trợ giúp Tiêu gia mới có thể đổi lấy một vị trí thiếu phu nhân, nhưng thiếu phu nhân thì làm sao bằng được Hoàng Hậu, chắc chắn nàng ta sẽ oán hận, như vậy thì nàng ta tuyệt đối sẽ lộ ra sơ hở.”
“Đúng vậy!” Yến Thu Huyền cũng gật đầu theo, trừ lý do này ra, nàng ta còn nhớ rất rõ, Yến Thu Xuân rất yêu Chu Trạch Cẩn, vậy nên nếu Yến Thu Xuân trọng sinh thật, nàng ta không thể gặp Chu Trạch Cẩn mà không có phản ứng gì được.
Nàng ta khẳng định là Yến Thu Xuân đó, không có trọng sinh!
Chu Trạch Cẩn cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: “Được rồi, chuyện này đã giải quyết xong, ngày mai chúng ta đi thôi, cũng không biết Lan Nghi đã bị dụ đi tới chỗ nào rồi!”
Yến Thu Huyền ngoan ngoãn gật đầu, nhíu mày nói: “Thiếp cũng không muốn ở đây nữa, không tiện chút nào, cũng không tốt bằng trong phủ.” “Đúng vậy, nàng nói đúng, chúng ta cũng không thể để hài tử của chúng ta chịu uỷ khuất.” Chu Trạch Cẩn dỗ nàng ta, nếu không phải hiện giờ tên đã lên dây không thể không bắn, hắn ta cũng không cần vì cẩn thận mà tự mình tới đây một chuyến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu gia liên thủ với Trầm gia, hiện giờ chuyện Xương Vương đăng cơ giống như đã thuộc về thiên mệnh, lão hoàng đế lại nhìn trúng Thuận Vương, Lục quý phi còn đang nắm giữ hậu cung, bọn họ chỉ có thể mạnh dạn, hơn nữa còn phải từng bước cẩn thận. Hiện giờ cũng coi như đã xác nhận ổn định mối đe dọa là Yến Thu Xuân, vậy kế tiếp có thể bố trí được rồi.
Chu Trạch Cẩn nói làm cho Yến Thu Huyền bật cười, hai vợ chồng trở lại giường, kéo màn, Yến Thu Huyền nằm trên giường, còn hỏi một câu: “Vậy kế tiếp phải làm thế nào?”
Chu Trạch Cẩn cười: “Nàng không cần phải xen vào, chỉ cần an tâm dưỡng thai là được.” “Vâng!”
“Ừm!”
Ngày kế tiếp.
Chu Trạch Cẩn và Yến Thu Huyền ăn xong bữa sáng thì cáo từ. Khi tin tức truyền đến, Yến Thu Xuân đang cùng ăn sáng với Tiêu Hoài Nga và Triệu Thục Hoa.
Dưới sự dẫn dắt của nàng, mỗi ngày Tiêu Hoài Nga và Triệu Thục Hoa đều dậy muộn hơn một chút, cũng gần sát nút với nàng.
Bữa sáng hôm nay là trứng luộc trong nước trà và sủi cảo tôm. Có hàng xóm tâm huyết nuôi tôm thật tốt, sợ các nàng hết tôm ăn nên thỉnh thoảng lại gửi sang, tôm nhiều thì mình làm sủi cảo tôm, rồi cho vào hầm lạnh, bảo quản được một đến hai ngày, mấy con tôm nhỏ có thể làm thành bánh tôm, cũng là một món ngon, sau đó phơi khô, rồi nghiền thành bột nấu cháo, những món ăn này đều rất tốt cho trẻ nhỏ.
Nhưng chỗ của bọn họ không có trẻ con, loại cháo này cũng hơi tanh, cho nên tạm thời không có trong thực đơn của bọn họ.
Trứng đã được ngâm trong nước trà một đêm, lòng trắng trứng mềm mại lộ ra thân hình mũm mĩm do thiên nhiên ban tặng, lại càng có vị mặn mặn thơm ngon.
Yến Thu Xuân chỉ với một ngụm đã cắn tới nơi có lòng đỏ, ăn cực kỳ nghiêm túc. Cổ quản gia đến báo cáo công việc, nàng cũng không nỡ ngẩng đầu nhìn một cái, ngâm nước cả đêm, thật sự rất ngon miệng, không hề khô một chút nào.
Tiêu Hoài Nga hơi khó hiểu, khi Cổ quản gia rời đi, trong nhà ăn chỉ còn ba người bọn họ, nàng ấy mới nói: “Muội nói bọn họ chạy tới đây chẳng lẽ là vì để tên Hàn Vinh Luân kia câu dẫn ta sao?”
Tối hôm qua Triệu Thục Hoa uống nhiều đến mức say mèm, nghe vậy xong thì cơn buồn ngủ lập tức tan thành mây khói, ánh mắt trông mong nhìn Tiêu Hoài Nga, căn bản là muốn nghe đương sự thuật lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro