Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 38
2024-09-04 06:22:16
Yến Thu Xuân tự hỏi sẽ đối mặt với tình huống gì, Đông Đông thở dài một tiếng, không tình nguyện nói: "A Xuân tỷ tỷ, ngày mai bảo Hứa ma ma làm cho đệ món gì đó, đệ mang cho bọn họ ăn?"
"Đây là sao thế?" Yến Thu Xuân ngạc nhiên.
Đông Đông gãi mặt, ánh mắt lấp lóe không dám nhìn nàng: "Bọn họ trông có vẻ rất đáng thương, không ai biết nấu cơm ngon như A Xuân tỷ tỷ cả. Hơn nữa, là đệ cố tình chọc giận Nhị hoàng tôn, ai bảo hắn chướng mắt đệ, nhưng đệ không ngờ hắn lại khóc thành như thế..."
Nếu bình thường hắn cũng không để ý, nhưng Chu Chiêu Cảnh khóc đến mắt sưng đỏ.
Đông Đông nói xong còn xoa ngón tay béo mập.
Yến Thu Xuân nhoẻn miệng cười, nói khẽ: "Được, A Xuân tỷ tỷ đích thân làm, đến lúc đó cho đệ tặng cho mọi người một phần!"
Đông Đông mừng rỡ không thôi: "Thật sao?"
Thấy nàng gật đầu khẳng định, Đông Đông nhảy cao ôm nàng thật chặt rồi mới vui mừng rời đi: "Tạ ơn A Xuân tỷ tỷ!"
Nụ cười của Yến Thu Xuân vô thức vui vẻ hơn.
Vì Tiêu Hoài Thanh, người Tiêu gia, bao gồm cả Đông Đông thường hay ăn chực không hề xem nàng là người hầu mà là một vị khách thân thiết, vì thế mới có thái độ như thế.
Yến Thu Xuân cảm thấy mình đang tìm chỗ dựa, đúng là vận cứt chó, nàng cảm thán. Trong viện này có hai người, một là ma ma thiếp thân của Tạ Thanh Vân, một là bên Tiêu Hoài Thanh đều đến nói với nàng chuyện Thái học viện là chuyện nhỏ, đừng lo lắng.
Đây là sợ nàng vì làm thức ăn gửi Đông Đông, khiến chuyện này xảy ra mà hổ thẹn trong lòng?
Yến Thu Xuân vô cùng cảm động, lại nghĩ đến một chuyện khác.
Bởi vì hôm nay nàng đã làm một chuyện đối với nàng rất quan trọng.
Trước đó, nàng luôn tự hỏi mình, làm cách nào có thể giúp đỡ Tiêu gia.
Lương thảo cần bạc để mua, nếu triều đình không cho thì chính Tiêu gia tự kiếm được không?
Sau khi ra khỏi lò nướng, nàng không thể vứt bỏ suy nghĩ này được.
Quan trọng là cửa hàng gì dễ kiếm tiền đây?
Chẳng phải là cửa hàng ăn nhanh và cửa hàng trà sữa à?
Nàng tự cảm thấy mình không có năng lực làm ăn, nhưng nàng có kỹ thuật, lại thêm thực lực của Tiêu gia muốn mở cửa hàng ăn nhanh khắp cả nước thật ra không phải không thể. Bây giờ cách lúc xảy ra chuyện còn hai năm, muốn chuẩn bị tốt tất cả lương thảo là chuyện không thể nào, nhưng có thể tạm hoãn mấy hôm, có lẽ khả năng Tiêu Hoài Thanh sống sót sẽ tăng lên nhiều!
Dù sao trong kịch bản, thực lực của Tiêu Hoài Thanh rất mạnh. Nếu không phải phe mình xảy ra vấn đề, chuyện ai chiến thắng quân địch cũng không biết chừng.
Nàng nghĩ vậy thì muốn đi làm ngay, đưa ra phương án của mình. Còn phải đưa phương án khác biệt, bán hàng hóa khác biệt ví dụ như gà nướng giá hơi đắt so với bách tính bình thường, vậy còn đùi gà nướng, cánh gà nướng, chân gà nướng, thậm chí bao gồm da gà nướng, phao câu gà vân vân.
Cả con gà đều là báu vật!
Dù sao chỉ là nướng thôi, trình tự cơ bản đều sản xuất trên dây chuyền.
Vì thế buổi chiều ngày nọ, Yến Thu Xuân viết "Thư kế hoạch" gửi cho Tạ Thanh Vân, đương nhiên trong đó phải cố ý nhấn mạnh, nàng chỉ làm cố vấn kỹ thuật, làm chuyện này chỉ vì muốn báo đáp ân tình Tiêu gia giữ nàng lại.
Đồ vật đưa qua trước mắt còn chưa được đáp lại, bây giờ nàng đang chờ đáp án cuối cùng, luôn có cảm giác Tiêu gia thành bại do chuyện này quyết định.
Cho nên sau lần mất ngủ trước mấy ngày, Yến Thu Xuân lại mất ngủ lần nữa.
*
Mà ở một nơi nào đó trong kinh đô cũng có người mất ngủ.
Trong cung điện rách nát giống như mấy trăm năm không có ai ở, nhưng chỗ như thế lại có thị vệ đặc biệt trong coi, ba lượt thay thế phòng ngừa có người trong cung điện chạy trốn.
Người ở nơi này chính là thái tử bị phế vào năm năm trước. Chỉ là, thái tử bây giờ khác hẳn với phong thái nổi bật trong trí nhớ của đại thần trong kinh đô. Trải qua năm năm bị nhốt, cả người phế thái tử suy sụp, râu ria xồm xoàm, thậm chí chân còn què, đi đường chân thấp chân cao.
Thái tử phi cũng ăn mặc không bằng phu nhân bình thường, quần áo có mảnh vá, đôi tay ngọc xinh đẹp đã thô ráp không nhìn ra được, trên đầu chỉ có một chiếc trâm gỗ cố định.
Người trong cung vẫn đưa thức ăn đến như thường lệ, đều là màn thầu và rau quả mà cung nhân bình thường hay ăn.
Ngày bình thường nếu muốn ăn đồ có chất dinh dưỡng thì phải chuẩn bị tiền hoặc chờ người có ý tốt lén sai người đưa đến. Song, nơi này bị trông giữ nghiêm ngặt, vì vậy hiếm khi được ăn.
Tối nay trời mưa, cả nhà ba người đã vào phòng từ sớm.
Mặc dù trong điện bị dột nhưng chỗ bọn họ ngủ vẫn không bị dột.
Thay quần áo rồi chỉ có thể để mai giặt, thái tử phi thúc giục nói: "A Hoành, ngủ sớm đi."
Tiểu thiếu niên ngoan ngoãn không nói gì, trái lại như nhớ ra điều gì đó bước nhanh đi đến góc khuất đặt túi sách, móc ra một thứ đồ được bọc bằng giấy dầu đưa đến trước mặt cha nương, ngượng ngùng nói: "Cha nương, đây là đồ bằng hữu cho con, ăn rất ngon, hai người thử đi."
"Đây là sao thế?" Yến Thu Xuân ngạc nhiên.
Đông Đông gãi mặt, ánh mắt lấp lóe không dám nhìn nàng: "Bọn họ trông có vẻ rất đáng thương, không ai biết nấu cơm ngon như A Xuân tỷ tỷ cả. Hơn nữa, là đệ cố tình chọc giận Nhị hoàng tôn, ai bảo hắn chướng mắt đệ, nhưng đệ không ngờ hắn lại khóc thành như thế..."
Nếu bình thường hắn cũng không để ý, nhưng Chu Chiêu Cảnh khóc đến mắt sưng đỏ.
Đông Đông nói xong còn xoa ngón tay béo mập.
Yến Thu Xuân nhoẻn miệng cười, nói khẽ: "Được, A Xuân tỷ tỷ đích thân làm, đến lúc đó cho đệ tặng cho mọi người một phần!"
Đông Đông mừng rỡ không thôi: "Thật sao?"
Thấy nàng gật đầu khẳng định, Đông Đông nhảy cao ôm nàng thật chặt rồi mới vui mừng rời đi: "Tạ ơn A Xuân tỷ tỷ!"
Nụ cười của Yến Thu Xuân vô thức vui vẻ hơn.
Vì Tiêu Hoài Thanh, người Tiêu gia, bao gồm cả Đông Đông thường hay ăn chực không hề xem nàng là người hầu mà là một vị khách thân thiết, vì thế mới có thái độ như thế.
Yến Thu Xuân cảm thấy mình đang tìm chỗ dựa, đúng là vận cứt chó, nàng cảm thán. Trong viện này có hai người, một là ma ma thiếp thân của Tạ Thanh Vân, một là bên Tiêu Hoài Thanh đều đến nói với nàng chuyện Thái học viện là chuyện nhỏ, đừng lo lắng.
Đây là sợ nàng vì làm thức ăn gửi Đông Đông, khiến chuyện này xảy ra mà hổ thẹn trong lòng?
Yến Thu Xuân vô cùng cảm động, lại nghĩ đến một chuyện khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì hôm nay nàng đã làm một chuyện đối với nàng rất quan trọng.
Trước đó, nàng luôn tự hỏi mình, làm cách nào có thể giúp đỡ Tiêu gia.
Lương thảo cần bạc để mua, nếu triều đình không cho thì chính Tiêu gia tự kiếm được không?
Sau khi ra khỏi lò nướng, nàng không thể vứt bỏ suy nghĩ này được.
Quan trọng là cửa hàng gì dễ kiếm tiền đây?
Chẳng phải là cửa hàng ăn nhanh và cửa hàng trà sữa à?
Nàng tự cảm thấy mình không có năng lực làm ăn, nhưng nàng có kỹ thuật, lại thêm thực lực của Tiêu gia muốn mở cửa hàng ăn nhanh khắp cả nước thật ra không phải không thể. Bây giờ cách lúc xảy ra chuyện còn hai năm, muốn chuẩn bị tốt tất cả lương thảo là chuyện không thể nào, nhưng có thể tạm hoãn mấy hôm, có lẽ khả năng Tiêu Hoài Thanh sống sót sẽ tăng lên nhiều!
Dù sao trong kịch bản, thực lực của Tiêu Hoài Thanh rất mạnh. Nếu không phải phe mình xảy ra vấn đề, chuyện ai chiến thắng quân địch cũng không biết chừng.
Nàng nghĩ vậy thì muốn đi làm ngay, đưa ra phương án của mình. Còn phải đưa phương án khác biệt, bán hàng hóa khác biệt ví dụ như gà nướng giá hơi đắt so với bách tính bình thường, vậy còn đùi gà nướng, cánh gà nướng, chân gà nướng, thậm chí bao gồm da gà nướng, phao câu gà vân vân.
Cả con gà đều là báu vật!
Dù sao chỉ là nướng thôi, trình tự cơ bản đều sản xuất trên dây chuyền.
Vì thế buổi chiều ngày nọ, Yến Thu Xuân viết "Thư kế hoạch" gửi cho Tạ Thanh Vân, đương nhiên trong đó phải cố ý nhấn mạnh, nàng chỉ làm cố vấn kỹ thuật, làm chuyện này chỉ vì muốn báo đáp ân tình Tiêu gia giữ nàng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồ vật đưa qua trước mắt còn chưa được đáp lại, bây giờ nàng đang chờ đáp án cuối cùng, luôn có cảm giác Tiêu gia thành bại do chuyện này quyết định.
Cho nên sau lần mất ngủ trước mấy ngày, Yến Thu Xuân lại mất ngủ lần nữa.
*
Mà ở một nơi nào đó trong kinh đô cũng có người mất ngủ.
Trong cung điện rách nát giống như mấy trăm năm không có ai ở, nhưng chỗ như thế lại có thị vệ đặc biệt trong coi, ba lượt thay thế phòng ngừa có người trong cung điện chạy trốn.
Người ở nơi này chính là thái tử bị phế vào năm năm trước. Chỉ là, thái tử bây giờ khác hẳn với phong thái nổi bật trong trí nhớ của đại thần trong kinh đô. Trải qua năm năm bị nhốt, cả người phế thái tử suy sụp, râu ria xồm xoàm, thậm chí chân còn què, đi đường chân thấp chân cao.
Thái tử phi cũng ăn mặc không bằng phu nhân bình thường, quần áo có mảnh vá, đôi tay ngọc xinh đẹp đã thô ráp không nhìn ra được, trên đầu chỉ có một chiếc trâm gỗ cố định.
Người trong cung vẫn đưa thức ăn đến như thường lệ, đều là màn thầu và rau quả mà cung nhân bình thường hay ăn.
Ngày bình thường nếu muốn ăn đồ có chất dinh dưỡng thì phải chuẩn bị tiền hoặc chờ người có ý tốt lén sai người đưa đến. Song, nơi này bị trông giữ nghiêm ngặt, vì vậy hiếm khi được ăn.
Tối nay trời mưa, cả nhà ba người đã vào phòng từ sớm.
Mặc dù trong điện bị dột nhưng chỗ bọn họ ngủ vẫn không bị dột.
Thay quần áo rồi chỉ có thể để mai giặt, thái tử phi thúc giục nói: "A Hoành, ngủ sớm đi."
Tiểu thiếu niên ngoan ngoãn không nói gì, trái lại như nhớ ra điều gì đó bước nhanh đi đến góc khuất đặt túi sách, móc ra một thứ đồ được bọc bằng giấy dầu đưa đến trước mặt cha nương, ngượng ngùng nói: "Cha nương, đây là đồ bằng hữu cho con, ăn rất ngon, hai người thử đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro