Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 55
2024-09-04 06:22:16
Mấy đứa nhỏ chơi cùng nhau. Làm người lớn, nhiệm vụ của Yến Thu Xuân đã hoàn thành, nàng lựa chọn rút lui.
Đi đến lối ra, một bóng dáng to lớn xuất hiện bên người nàng.
Yến Thu Xuân nghiêng mắt nhìn, thiếu niên cười với nàng, khẽ nói: "Xin lỗi, hôm nay liên lụy cô nương, hắn ta vì Tiêu gia ta cố ý gây chuyện."
Yến Thu Xuân cong môi lắc đầu: "Không sao, không làm gì được ta cả."
Tiêu Hoài Thanh khẽ thở ra, lúc đi cùng với nàng đến hậu viện, bỗng dưng hắn dừng bước cho đám người Thủy Mai lui. Sau đó, hắn khẽ nói: "Lời Tam hoàng tử nói, cô nương đừng để trong lòng. Chuyện khác không dám nói, nhưng hắn ta sẽ chế.t nhanh hơn Tiêu gia chúng ta. Về phần chuyện khác, cho dù ta chế.t thì gia quyến Tiêu gia cũng không chịu tổn thương, cô nương cứ yên tâm."
Yến Thu Xuân hít sâu một hơi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Thiếu niên cười tự tin, ánh mắt sáng lấp lánh nhưng như ẩn chứa muôn ngàn lời nói.
Có lẽ hắn đã biết vận mệnh của mình từ sớm.
Vì cốt truyện như hắn nói. Hai năm sau, Tiêu Hoài Thanh chế.t trận, trước lúc đó, Tam hoàng tử vì bị đại quân của Tiêu Hoài Thanh mang đi mà thừa cơ bức thoái vị, sau khi thất bại treo cổ tự tử. Ba tháng sau, chiến sự biên quan bại trận truyền đến kinh đô, các hoàng tử nội đấu tổn hại ích lợi quốc gia, thiên lý bất dung. Tấn vương thế tử triệu tập thuộc hạ cũ của Tiêu gia, lúc các hoàng tử đánh nhau trầy da tróc vẩy thì khống chế triều đình, đăng cơ làm đế.
Sau đó, vì trấn an thuộc hạ cũ của Tiêu gia, gia quyến Tiêu gia được tứ phong ban thưởng vô số. Song, vì trong nhà không có nam đinh trưởng thành vì thế chỉ được phong hào, không có thực quyền.
Nhưng chuyện này không phải chuyện tốt, bị đả kích quá lớn, cho dù không có chiến tranh thì cả đám người Tiêu gia không sống được bao lâu đã qua đời.
Song, bây giờ nàng là người ngoài, không tiện nói thêm điều gì cả.
Cho dù Tiêu Hoài Thanh có vẻ rất tin tưởng nàng, sẵn lòng nói với nàng mấy câu như thế để nàng an lòng, nhưng trên thực tế chẳng nói gì cả. Cho dù nàng là mật thám, muốn phản bội cũng không biết lấy chứng cứ gì để nói.
Yến Thu Xuân cười, đang muốn tạm biệt, trong đầu nàng lóe lên ánh sáng: "Chờ một lát!"
Thiếu niên cũng định tạm biệt dừng động tác mà nhìn nàng.
Yến Thu Xuân mím môi, ánh mắt tránh đi ánh mắt sáng ngời của hắn, chậm rãi nói: "Tiêu tướng quân, trước đó khi ta còn ở trong nhà đã vô tình nghe lén một chuyện liên quan đến Tam hoàng tử, Tiêu tướng quân có muốn biết không?"
"Mời nói." Tiêu Hoài Thanh nhíu mày, rất tò mò.
Yến Thu Xuân nói: "Nhà mẹ đẻ Tam hoàng tử phi vì ủng hộ tiền tài cho Tam hoàng tử mà cho vay nặng lãi ở Cẩm Châu!" Châu phủ Cẩm Châu chính là nhạc phụ của Tam hoàng tử, ở bên đó ông ta một tay che trời. Chỉ là năm sau chuyện tình lộ ra, nhạc phụ xảy ra chuyện khiến Tam hoàng tử cũng bị vạch trần. Khi điều tra kỹ càng tìm ra rất nhiều chuyện, đến cuối cùng vì không muốn bị xử lý, Tam hoàng tử lựa chọn bức cung thoái vị. Đương nhiên chuyện này thất bại, bị Tấn vương thế tử biết được dẫn người ngăn cản, sau đó hắn ta được hoàng đế tin tưởng, thu hoạch được quyền lợi cấm quân.
Sắc mặt Tiêu Hoài Thanh thay đổi: "Tin tức này là thật sao?"
Yến Thu Xuân gật đầu quả quyết.
Tiêu Hoài Thanh mấp máy môi dường nư muốn hỏi kỹ hơn, nhưng hắn nhìn nàng một phen lại cười yếu ớt: "Đa tạ đã thông báo."
Yến Thu Xuân cười tạm biệt hắn, quay người đi về phía nội viện.
*
Chỉ là đang đi, bỗng nhiên Yến Thu Xuân nghe thấy tiếng nãi ma ma của Uyển Nhi đang dỗ dành: "Tiểu tiểu thư, chúng ta không khóc, khóc không xinh đẹp nữa..."
Đứa bé bị dỗ nhẹ nhàng hít vào, giọng mũi nặng, trong giọng nói còn nghe có vẻ nghẹn ngào: "Ta cũng không muốn khóc ~"
Vừa mới nói xong, nàng không nhin được lại băt đầu "Huhu..." khóc lên.
Yến Thu Xuân dừng bước, Thủy Mai vội đi lên khẽ nói: "Cô nương, là Uyển Nhi tiểu tiểu thư."
Nàng khẽ gật đầu, đi về phía cửa.
Thảo nào trong yến tiệc không nhìn thấy Uyển Nhi, nàng còn tưởng đứa nhỏ này không thích náo nhiệt nên đi về trước, không ngờ lại gặp ở đây.
"Tiểu tiểu thư, không thì chúng ta về trước nhé?" Ma ma cầu khẩn nói: "Nơi này nhiều muỗi, đứng ở đây một lát sẽ bị ngứa đấy."
Uyển Nhi khẽ nói: "Không muốn, nương sẽ đau lòng!"
Ma ma thở dài một tiếng, đ.ấ.m eo đau buốt ngồi dậy nhìn xung quanh. Vừa nhìn đã thấy Yến Thu Xuân tới gần, lập tức vui vẻ: "Yến cô nương!"
Yến Thu Xuân gật đầu, đi đến cạnh Uyển Nhi.
Dường như tiểu cô nương ngại ngùng, thấy nàng tới mới nhìn lén, sau đó vùi đầu vào giữa hai chân, cánh tay ôm gối không chịu ngẩng đầu.
Cô bé trốn trong đình nghỉ mát, bình thường đình không có ánh đèn, vì sinh nhật Đông Đông mà treo đèn lồng, có thể thấy rõ lỗ tai đỏ bừng kia.
"Chuyện gì thế? Có phải khóc thành mèo con không tiện gặp người khác không?" Yến Thu Xuân dịu dàng hỏi.
Uyển Nhi buồn bã gật đầu: "Vâng!"
Đi đến lối ra, một bóng dáng to lớn xuất hiện bên người nàng.
Yến Thu Xuân nghiêng mắt nhìn, thiếu niên cười với nàng, khẽ nói: "Xin lỗi, hôm nay liên lụy cô nương, hắn ta vì Tiêu gia ta cố ý gây chuyện."
Yến Thu Xuân cong môi lắc đầu: "Không sao, không làm gì được ta cả."
Tiêu Hoài Thanh khẽ thở ra, lúc đi cùng với nàng đến hậu viện, bỗng dưng hắn dừng bước cho đám người Thủy Mai lui. Sau đó, hắn khẽ nói: "Lời Tam hoàng tử nói, cô nương đừng để trong lòng. Chuyện khác không dám nói, nhưng hắn ta sẽ chế.t nhanh hơn Tiêu gia chúng ta. Về phần chuyện khác, cho dù ta chế.t thì gia quyến Tiêu gia cũng không chịu tổn thương, cô nương cứ yên tâm."
Yến Thu Xuân hít sâu một hơi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Thiếu niên cười tự tin, ánh mắt sáng lấp lánh nhưng như ẩn chứa muôn ngàn lời nói.
Có lẽ hắn đã biết vận mệnh của mình từ sớm.
Vì cốt truyện như hắn nói. Hai năm sau, Tiêu Hoài Thanh chế.t trận, trước lúc đó, Tam hoàng tử vì bị đại quân của Tiêu Hoài Thanh mang đi mà thừa cơ bức thoái vị, sau khi thất bại treo cổ tự tử. Ba tháng sau, chiến sự biên quan bại trận truyền đến kinh đô, các hoàng tử nội đấu tổn hại ích lợi quốc gia, thiên lý bất dung. Tấn vương thế tử triệu tập thuộc hạ cũ của Tiêu gia, lúc các hoàng tử đánh nhau trầy da tróc vẩy thì khống chế triều đình, đăng cơ làm đế.
Sau đó, vì trấn an thuộc hạ cũ của Tiêu gia, gia quyến Tiêu gia được tứ phong ban thưởng vô số. Song, vì trong nhà không có nam đinh trưởng thành vì thế chỉ được phong hào, không có thực quyền.
Nhưng chuyện này không phải chuyện tốt, bị đả kích quá lớn, cho dù không có chiến tranh thì cả đám người Tiêu gia không sống được bao lâu đã qua đời.
Song, bây giờ nàng là người ngoài, không tiện nói thêm điều gì cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù Tiêu Hoài Thanh có vẻ rất tin tưởng nàng, sẵn lòng nói với nàng mấy câu như thế để nàng an lòng, nhưng trên thực tế chẳng nói gì cả. Cho dù nàng là mật thám, muốn phản bội cũng không biết lấy chứng cứ gì để nói.
Yến Thu Xuân cười, đang muốn tạm biệt, trong đầu nàng lóe lên ánh sáng: "Chờ một lát!"
Thiếu niên cũng định tạm biệt dừng động tác mà nhìn nàng.
Yến Thu Xuân mím môi, ánh mắt tránh đi ánh mắt sáng ngời của hắn, chậm rãi nói: "Tiêu tướng quân, trước đó khi ta còn ở trong nhà đã vô tình nghe lén một chuyện liên quan đến Tam hoàng tử, Tiêu tướng quân có muốn biết không?"
"Mời nói." Tiêu Hoài Thanh nhíu mày, rất tò mò.
Yến Thu Xuân nói: "Nhà mẹ đẻ Tam hoàng tử phi vì ủng hộ tiền tài cho Tam hoàng tử mà cho vay nặng lãi ở Cẩm Châu!" Châu phủ Cẩm Châu chính là nhạc phụ của Tam hoàng tử, ở bên đó ông ta một tay che trời. Chỉ là năm sau chuyện tình lộ ra, nhạc phụ xảy ra chuyện khiến Tam hoàng tử cũng bị vạch trần. Khi điều tra kỹ càng tìm ra rất nhiều chuyện, đến cuối cùng vì không muốn bị xử lý, Tam hoàng tử lựa chọn bức cung thoái vị. Đương nhiên chuyện này thất bại, bị Tấn vương thế tử biết được dẫn người ngăn cản, sau đó hắn ta được hoàng đế tin tưởng, thu hoạch được quyền lợi cấm quân.
Sắc mặt Tiêu Hoài Thanh thay đổi: "Tin tức này là thật sao?"
Yến Thu Xuân gật đầu quả quyết.
Tiêu Hoài Thanh mấp máy môi dường nư muốn hỏi kỹ hơn, nhưng hắn nhìn nàng một phen lại cười yếu ớt: "Đa tạ đã thông báo."
Yến Thu Xuân cười tạm biệt hắn, quay người đi về phía nội viện.
*
Chỉ là đang đi, bỗng nhiên Yến Thu Xuân nghe thấy tiếng nãi ma ma của Uyển Nhi đang dỗ dành: "Tiểu tiểu thư, chúng ta không khóc, khóc không xinh đẹp nữa..."
Đứa bé bị dỗ nhẹ nhàng hít vào, giọng mũi nặng, trong giọng nói còn nghe có vẻ nghẹn ngào: "Ta cũng không muốn khóc ~"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa mới nói xong, nàng không nhin được lại băt đầu "Huhu..." khóc lên.
Yến Thu Xuân dừng bước, Thủy Mai vội đi lên khẽ nói: "Cô nương, là Uyển Nhi tiểu tiểu thư."
Nàng khẽ gật đầu, đi về phía cửa.
Thảo nào trong yến tiệc không nhìn thấy Uyển Nhi, nàng còn tưởng đứa nhỏ này không thích náo nhiệt nên đi về trước, không ngờ lại gặp ở đây.
"Tiểu tiểu thư, không thì chúng ta về trước nhé?" Ma ma cầu khẩn nói: "Nơi này nhiều muỗi, đứng ở đây một lát sẽ bị ngứa đấy."
Uyển Nhi khẽ nói: "Không muốn, nương sẽ đau lòng!"
Ma ma thở dài một tiếng, đ.ấ.m eo đau buốt ngồi dậy nhìn xung quanh. Vừa nhìn đã thấy Yến Thu Xuân tới gần, lập tức vui vẻ: "Yến cô nương!"
Yến Thu Xuân gật đầu, đi đến cạnh Uyển Nhi.
Dường như tiểu cô nương ngại ngùng, thấy nàng tới mới nhìn lén, sau đó vùi đầu vào giữa hai chân, cánh tay ôm gối không chịu ngẩng đầu.
Cô bé trốn trong đình nghỉ mát, bình thường đình không có ánh đèn, vì sinh nhật Đông Đông mà treo đèn lồng, có thể thấy rõ lỗ tai đỏ bừng kia.
"Chuyện gì thế? Có phải khóc thành mèo con không tiện gặp người khác không?" Yến Thu Xuân dịu dàng hỏi.
Uyển Nhi buồn bã gật đầu: "Vâng!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro