Xuyên Thành Vợ Béo Ác Độc, Tôi Đưa Cả Nhà Đi Lên

Các Phương Pháp...

2024-11-03 14:19:20

Sau cuộc gặp mặt chiều nay, bà Ngưu đã có cảm tình tốt với Tô Hòa, vì vậy bà vội nói: "Chuyện cờ bạc này truyền đi truyền lại, các người đâu có tận mắt thấy. Hơn nữa, nhà Tô Hòa căn bản không phải như lời đồn đến mức không còn một hạt gạo. Chiều hôm qua khi ông nhà tôi từ ngoài đồng về, vừa hay gặp Tô Hòa đang gánh củi từ trên núi xuống. Cô ấy gánh hơi nhiều, một lúc không gánh hết nên đã nhờ ông nhà tôi phụ giúp, sau đó còn tặng ông nhà tôi nửa cân thịt lợn."

Lời của bà Ngưu vừa dứt, các bà khác xung quanh lập tức xôn xao:

"Nửa cân thịt lợn? Cô ta tặng thẳng cho nhà bà à?"

"Nửa cân thịt lợn, mua cũng phải tốn kha khá tiền chứ. Trời ơi, gia đình kiểu gì mà thịt lợn cũng nói cho là cho, lãng phí quá!"

"Tô Hòa còn có tiền mua thịt cơ à? Xem ra tin đồn thật không đáng tin."

"Các người đã ăn thịt chưa?"

"Trời nóng thế này, thịt liệu có bị ôi thiu không?"

Thấy họ nói ngày càng quá quắt, bà Ngưu không nhịn được liền lườm mắt:

"Thịt chúng tôi đã xào ăn từ hôm qua rồi, tươi ngon lắm. Hơn nữa chiều nay tôi có sang nhà Tô Hòa một chuyến, cho cô ấy ít rau trong vườn nhà tôi. Tôi thấy, nên tin tưởng vào những gì tận mắt nhìn, Tô Hòa là người thật sự rất tốt, đối với con cái cũng rất hiền hòa dịu dàng."

Thấy bà Ngưu cứ khen Tô Hòa, mọi người cũng biết bà đã có ấn tượng rất tốt về cô sau khi gặp mặt. Còn Ngô Diễm Hoa bên cạnh lại luôn im lặng không bày tỏ ý kiến gì, dường như không muốn nói chuyện lắm. Biết sao được, cho dù Tô Hòa có tốt lên thế nào, bà cũng không thể thích nổi. Nghĩ đến cơ thể mập mạp của Tô Hòa đi cùng với con trai tuấn tú của mình, Ngô Diễm Hoa cảm thấy trong lòng đầy bực bội.

Dường như cũng đã lâu không đi thăm cháu nội, cũng là con của con trai mình, cho dù không thích thì Ngô Diễm Hoa vẫn phải đi thăm.

Còn về những lời đồn đại của người trong làng, Tô Hòa hoàn toàn không hay biết gì, mà có biết cô cũng chẳng để tâm. Với danh tiếng tồi tệ của nguyên chủ cũ, Tô Hòa không thấy lạ gì nếu bị người ta bàn tán.

Sau khi ăn cơm tối xong, Tô Hòa trải ga giường mới giặt lên giường, thay vỏ chăn mới. Sau đó, cô giúp hai đứa trẻ tắm gội rồi ôm chúng lên giường. Thấy ga trải giường và chăn mới với hoa văn đẹp mắt, hai đứa trẻ tỏ ra rất thích thú.

"Mẹ ơi, nằm trên đây thích quá," Nữu Nữu nằm lăn lộn trên giường, nói cười vui vẻ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Từ giờ các con ngủ chung với mẹ nhé, được không?" Tô Hòa ngồi bên mép giường, nhìn hai đứa trẻ cười hỏi.

"Được, con thích ngủ với mẹ." Nữu Nữu nói.

"Con cũng thích." Trai Trai cũng đáp.

Tô Hòa để hai đứa trẻ ngủ chung với mình là để tăng tình cảm. Còn một nguyên nhân nữa là phòng của chúng quá tối tăm, không thông gió, không có cửa sổ nào. Để trẻ con ở lâu trong phòng tối không có ánh sáng thì làm sao được? Như vậy không tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần của chúng.

Để hai đứa trẻ tự chơi trên giường, Tô Hòa đi tắm. Khi tắm xong quay lại phòng, quả nhiên hai đứa trẻ đã ngủ thiếp đi. Lúc này nhìn phòng mới có chút bộ dạng, tuy là nhà đất nhưng được Tô Hòa dọn dẹp sạch sẽ, ga trải giường cũng rất sạch đẹp và thơm tho.

Tô Hòa không lên giường ngay mà ngồi trên ghế trước cửa nhà ngắm cảnh vật bên ngoài. Hiện tại ở nông thôn, trăng tròn sáng, sao lấp lánh, ruộng đồng thơm mát. Đây là khung cảnh không thể thấy ở thành phố lớn. Tiếc là không có điện thoại, không thể ghi lại khung cảnh này.

Nhưng trước hết vẫn phải tìm cách kiếm tiền. Nông thôn dù tốt đến đâu thì sau này cô cũng sẽ đưa hai đứa trẻ lên thành phố học hành.

Tô Hòa biết rằng nền giáo dục ở nông thôn rất lạc hậu, họ không thể ở đây lâu dài. Điều quan trọng bây giờ là phải kiếm được tiền, tốt nhất là mua được nhà ở Kinh Đô. Trong tương lai, giá nhà sẽ tăng lên một mức mới, đặc biệt là ở Kinh Đô. Nhưng đáng tiếc là hiện giờ cô không có đồng nào trong tay.

Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại ở mảnh rộng lớn phía sau. Ngày mai phải bắt đầu cuốc đất trồng rau. Đúng rồi, nên trồng những loại rau độc lạ để sau này đem bán. Trong thời đại này, loại trái cây độc đáo nhất chính là sầu riêng. Hiện tại ở miền Bắc chưa có ai bán thứ này, nếu cô có thể trồng được sầu riêng thì sao nhỉ? Nghĩ đến đây, Tô Hòa không khỏi xúc động.

Lúc này cô cần phải vào không gian xem thử, liệu nó có thể mang lại bất ngờ cho cô không. Tô Hòa trực tiếp vào trong không gian, sau đó gọi nhân viên chăm sóc khách hàng.

"Xin chào, nhân viên 423 xin phục vụ quý khách. Có gì tôi có thể giúp được không ạ?"

"Tôi muốn hỏi ở đây có bán cây giống sầu riêng không?" Tô Hòa hỏi.

"Có, nhưng giá cả chênh lệch rất lớn." Cô nhân viên trả lời.

"Ý ngươi là sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Nếu chỉ là cây giống sầu riêng thường thì rất rẻ, chỉ cần mười mấy điểm tích lũy là có thể mua. Nhưng cây giống sầu riêng thường sẽ chịu ảnh hưởng của nhiều yếu tố như khí hậu, thổ nhưỡng, độ cao... nên rất khó sống. Còn cây giống sầu riêng lửa được nghiên cứu ra bởi nền văn minh tiên tiến nhất thì khác, nó không chỉ thích ứng tốt với các yếu tố đó mà chu kỳ ra trái cũng không cần quá dài, chỉ mấy tháng là cho trái, giúp những người yêu thích sầu riêng có thể tự do thưởng thức. Mùi vị của nó cũng gần giống sầu riêng thường, chỉ có điều giá hạt giống sẽ đắt hơn một chút."

Nghe vậy, trong lòng Tô Hòa mừng thầm. Nếu đúng là như vậy thì cô khó lòng không giàu nổi!

"Cây giống sầu riêng lửa giá bao nhiêu vậy?" Tô Hòa vội hỏi.

"Một cây giống sầu riêng lửa là một nghìn điểm tích lũy." Cô nhân viên đáp.

Đắt quá! Hiện giờ cô chỉ còn hơn một trăm điểm, mà mua cây giống chắc chắn phải mua hàng chục cây một lúc để trồng.

"Cho tôi hỏi có những thứ gì có thể đổi lấy điểm tích lũy vậy?" Tô Hòa bất lực, chắc trong thời đại này vẫn còn nhiều thứ có giá trị đối với hệ thống chứ?

"Tôi đề nghị bạn nên tìm nhiều đặc sản của thời đại này hoặc một số loài thực vật hay dược liệu đang có nguy cơ tuyệt chủng. Chúng tôi có thể cung cấp robot dẫn đường, chỉ cần một trăm điểm tích lũy, nó có thể quét và chỉ ra những vật phẩm có thể đổi điểm trong phạm vi mười dặm."

Một trăm điểm! Cô bây giờ chỉ còn một trăm điểm.

"Một trăm điểm thì robot có thể làm việc cho tôi bao nhiêu ngày?" Tô Hòa hỏi.

"24 giờ."

Tô Hòa: ... Hệ thống này thật biết chặt chém, một robot dẫn đường làm việc 24 giờ mà đã tốn một trăm điểm.

Nhưng không mạo hiểm thì làm sao kiếm được tiền? Vì vậy!

"Được! Làm ơn đặt trước cho tôi một robot vào 8h sáng mai." Tô Hòa cứng rắng lại chi thêm một trăm điểm trên hệ thống, đặt robot cho sáng sáng mai.

Phải nghỉ ngơi sớm thôi, sáng mai phải dậy sớm làm bữa sáng cho các con, sau đó cô sẽ lên núi tìm đồ. Cho dù phải lật tung hết các ngọn núi ở đây, cô cũng nhất định phải tìm ra những thứ có giá trị đối với hệ thống!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Vợ Béo Ác Độc, Tôi Đưa Cả Nhà Đi Lên

Số ký tự: 0