Xuyên Thành Vợ Béo Ác Độc, Tôi Đưa Cả Nhà Đi Lên
Thăm Hỏi
2024-11-03 14:19:20
Thấy Tô Hòa như vậy, người nhà họ Phó đều có cảm giác bất ngờ. Thực ra họ cũng ít tiếp xúc với Tô Hòa, nhưng họ dám chắc Tô Hòa trước đây không hề giống như bây giờ.
Trước kia, không chỉ Ngô Diễm Hoa coi thường Tô Hòa mà Tô Hòa cũng nhìn Ngô Diễm Hoa không ra gì. Dù sao từ nhỏ cô đã lớn lên ở thành phố, tuy ngoại hình không đẹp nhưng vẫn có cảm giác cao hơn người ta một bậc, cảm thấy mình là người thành phố nên rất coi thường đám họ hàng quê mùa.
Với mẹ chồng ở nông thôn, cô cũng chẳng ưa gì. May mà Ngô Diễm Hoa khinh thường cô, muốn Tô Hòa tránh xa mình, nên mối quan hệ tuy rất căng thẳng nhưng cũng không đến mức quá khó coi.
Người nhà họ Phó có giáo dục tốt, Ngô Diễm Hoa cũng không phải hạng người thích gây sự như mụ họ Lưu, nếu không gia đình này chắc chẳng yên ổn rồi.
Có lẽ Ngô Diễm Hoa cũng nghĩ đến danh tiếng của Phó Đình Hoa, không muốn để con trai khó xử. Lòng cha mẹ trong thiên hạ đều như nhau mà.
Hai đứa trẻ ở nhà họ Phó rất bất an, trẻ con nhà này đông lắm, ai nấy cũng tò mò về cặp song sinh này. Do chúng đều là con của Phó Đình Hoa nên các phụ nữ nhà này trước mặt con mình chưa từng nói xấu Tô Hòa.
Chẳng làm sao được, em chồng út là người xuất sắc nhất nhà, tháng nào cũng gửi phiếu lương thực về nhà chia cho mọi người đều có phần.
Bầu không khí gia đình họ Phó rất tốt, các con dâu ngoài Tô Hòa ra đều biết điều lắm. Nhất là giờ Phó Đình Hoa ở thành phố ngày càng thuận lợi, các phụ nữ trong nhà đều mong mai sau được nhờ vả vinh quang của anh.
Nên với Tô Hòa và hai đứa trẻ, mẹ chồng tuy lạnh nhạt nhưng họ vẫn phải tỏ ra tôn trọng cơ bản. Thấy cũng khá muộn rồi, Tô Hòa nói với mọi người:
"Đã trễ rồi, con về nấu cơm tối cho hai đứa nhỏ đây ạ."
"Sao được." Trần Tố Phân, chị dâu thứ ba nghe Tô Hòa nói vậy liền bước ra từ bếp, nói:
"Em dâu, cơm cho em và hai cháu chị đã nấu rồi, ăn xong hãy về."
Trần Tố Phân là người tính tình sảng khoái nhất nhà, ở trong nhà với ai cô cũng hòa thuận.
Tô Hòa liếc nhìn Ngô Diễm Hoa, bà cũng nói:
"Đã về đến nhà thì ăn cơm xong hẵng đi. Bố con và mấy anh em đang làm ở công trường, chắc cũng sắp về rồi. Ăn xong để tôi bảo ai đó dẫn ba mẹ con về."
Nói đoạn, Ngô Diễm Hoa suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
"Hoặc tối nay con ở lại đây ngủ đi, phòng của Đình Hoa tôi vẫn để không đấy."
Phòng của thằng con trai yêu quý nhất, Ngô Diễm Hoa không nỡ động vào. Thỉnh thoảng con trai về quê, bà không muốn nó ở căn nhà cũ nát kia.
Căn nhà cũ Tô Hòa đang ở hiện giờ thực ra chỉ có lần này Tô Hòa mới ở thôi, trước đây ngoài lúc cưới và tết năm ngoái, những dịp khác cô không về làng Thượng Dao.
"Mẹ, bên con chẳng có gì phải lo lắng cả, lát ăn xong là về ạ." Tô Hòa cười đáp.
Thực ra người ta giữ ở lại cũng chưa chắc đã thực lòng muốn mình ở. Mà cô cũng không muốn làm khó hai con, chúng ở đây không quen nên vẫn nên về.
Thấy cô từ chối, Ngô Diễm Hoa cũng không giữ thêm. Chẳng mấy chốc, đàn ông trong nhà cũng về hết.
"Ồ, mọi người đều ở đây à. Tô Hòa, con cũng sang rồi." Phó Đại Quân, bố Phó Đình Hoa nói khi nhìn thấy Tô Hòa.
Thực ra, công lao lớn nhất trong việc Tô Hòa và Phó Đình Hoa kết hôn thuộc về Phó Đại Quân. Ông là người ngay thẳng, Tô Hòa là con gái thầy giáo có ơn với Đình Hoa, đã có con với Đình Hoa rồi thì cưới nhau cũng là chuyện đương nhiên.
Cho đến giờ người nhà họ Phó vẫn chưa hiểu rõ Phó Đình Hoa và Tô Hòa quen nhau thế nào, nhưng Ngô Diễm Hoa luôn cho rằng con trai mình là bị lừa, con trai tinh tế như vậy làm sao thích Tô Hòa được.
Phó Đại Quân không có ghét bỏ gì với Tô Hòa, đối xử với cô như các con dâu khác. Nhưng ông thương vợ, mà Tô Hòa cũng rõ ràng coi thường gia đình họ, nên việc chia ra ở riêng cũng như ít qua lại với nhà ông, ông chưa từng can thiệp.
"Dạ con chào bố." Tô Hòa lập tức đứng dậy, rồi cũng chào hỏi các anh chồng đi theo sau bố chồng. Xong xuôi, cô bảo hai đứa trẻ gọi ông nội, bác cả, bác hai, bác ba.
Mấy người đàn ông hơi bất ngờ trước hành động lễ phép của Tô Hòa. Sau khi nghe kể chuyện giữa cô và bà Lưu, ai nấy đều muốn sang nhà mụ ta đòi lý lẽ.
"Bà ta không chiếm được lợi thế gì của con, nên mọi người cũng đừng để tâm việc này làm gì." Tô Hòa vội nói.
Cú đá hôm nay của cô vào mụ Lưu không nhẹ, thù oán tại chỗ đã trả xong, Tô Hòa không phải người để bụng. Chỉ cần sau này họ không gây sự với cô nữa thì cô cũng sẽ không chủ động kiếm chuyện.
Lúc này, Phó Đại Quân vốn ít khi lên tiếng, cất lời:
"Chuyện này thực ra là do con ít lui tới với nhà, nếu con hay về thăm nhà thì ai ở làng dám bắt nạt con."
"Bố nói đúng, trước đây đều là lỗi của con." Tô Hòa lập tức đáp.
Cô vừa dứt lời, ngay cả Phó Đại Quân cũng nhìn cô chăm chú. Đúng là khác hẳn, trước kia Tô Hòa nhìn họ chẳng ra mắt mũi gì, giờ bị ông nói thế mà không tức giận ư?
"Con hiểu ra được là tốt rồi." Phó Đại Quân gật đầu hài lòng.
Thời đại này, thức ăn chính trong nhiều gia đình nông thôn vẫn chủ yếu là khoai lang, không phải nhà nào cũng ăn được cơm trắng mỗi ngày. Sản lượng lúa gạo hiện tại chưa cao, trồng khoai lang năng suất tốt hơn hẳn.
Nhưng bữa tối nhà họ Phó lại có cả khoai lang lẫn cơm trắng, nghĩ đến việc Tô Hòa người thành phố không quen ăn khoai nên nhà đã nấu thêm chút cơm. Họ bày những món ăn phong phú hơn bình thường để tiếp đãi ba mẹ con Tô Hòa, nhưng đồ ăn thời này quả thực rất tệ, lại ít dầu muối nên Tô Hòa ăn vẫn thấy không quen.
Tuy nhiên, cô chắc chắn sẽ không để lộ trước mặt người nhà họ Phó. Cô chỉ ăn một bát rồi thôi, dù sao cô cũng đang muốn giảm cân.
Trai Trai và Nữu Nữu ăn xong, Tô Hòa để chúng chơi với anh chị một lúc, còn mình muốn bàn với người nhà họ Phó về mảnh đất trên núi.
"Bố mẹ, thực ra mấy hôm nay con cũng định sang tìm hai người, muốn hỏi nhà mình có mảnh đất dốc nào tương đối bằng phẳng không, con định trồng chút đồ." Tô Hòa hỏi.
Vừa nói ra, nét mặt mấy người phụ nữ nhà họ Phó đã không được tốt lắm. Bây giờ gia đình Tô Hòa đã tách ra ở riêng rồi, nếu cô lấy đất thì sau này người khác trong nhà muốn chia sẽ thiếu một phần để chia.
"Có chứ, con muốn chỗ nào?" Không ngờ Phó Đại Quân đồng ý luôn, còn để Tô Hòa tự chọn thoải mái.
Trước kia, không chỉ Ngô Diễm Hoa coi thường Tô Hòa mà Tô Hòa cũng nhìn Ngô Diễm Hoa không ra gì. Dù sao từ nhỏ cô đã lớn lên ở thành phố, tuy ngoại hình không đẹp nhưng vẫn có cảm giác cao hơn người ta một bậc, cảm thấy mình là người thành phố nên rất coi thường đám họ hàng quê mùa.
Với mẹ chồng ở nông thôn, cô cũng chẳng ưa gì. May mà Ngô Diễm Hoa khinh thường cô, muốn Tô Hòa tránh xa mình, nên mối quan hệ tuy rất căng thẳng nhưng cũng không đến mức quá khó coi.
Người nhà họ Phó có giáo dục tốt, Ngô Diễm Hoa cũng không phải hạng người thích gây sự như mụ họ Lưu, nếu không gia đình này chắc chẳng yên ổn rồi.
Có lẽ Ngô Diễm Hoa cũng nghĩ đến danh tiếng của Phó Đình Hoa, không muốn để con trai khó xử. Lòng cha mẹ trong thiên hạ đều như nhau mà.
Hai đứa trẻ ở nhà họ Phó rất bất an, trẻ con nhà này đông lắm, ai nấy cũng tò mò về cặp song sinh này. Do chúng đều là con của Phó Đình Hoa nên các phụ nữ nhà này trước mặt con mình chưa từng nói xấu Tô Hòa.
Chẳng làm sao được, em chồng út là người xuất sắc nhất nhà, tháng nào cũng gửi phiếu lương thực về nhà chia cho mọi người đều có phần.
Bầu không khí gia đình họ Phó rất tốt, các con dâu ngoài Tô Hòa ra đều biết điều lắm. Nhất là giờ Phó Đình Hoa ở thành phố ngày càng thuận lợi, các phụ nữ trong nhà đều mong mai sau được nhờ vả vinh quang của anh.
Nên với Tô Hòa và hai đứa trẻ, mẹ chồng tuy lạnh nhạt nhưng họ vẫn phải tỏ ra tôn trọng cơ bản. Thấy cũng khá muộn rồi, Tô Hòa nói với mọi người:
"Đã trễ rồi, con về nấu cơm tối cho hai đứa nhỏ đây ạ."
"Sao được." Trần Tố Phân, chị dâu thứ ba nghe Tô Hòa nói vậy liền bước ra từ bếp, nói:
"Em dâu, cơm cho em và hai cháu chị đã nấu rồi, ăn xong hãy về."
Trần Tố Phân là người tính tình sảng khoái nhất nhà, ở trong nhà với ai cô cũng hòa thuận.
Tô Hòa liếc nhìn Ngô Diễm Hoa, bà cũng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đã về đến nhà thì ăn cơm xong hẵng đi. Bố con và mấy anh em đang làm ở công trường, chắc cũng sắp về rồi. Ăn xong để tôi bảo ai đó dẫn ba mẹ con về."
Nói đoạn, Ngô Diễm Hoa suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
"Hoặc tối nay con ở lại đây ngủ đi, phòng của Đình Hoa tôi vẫn để không đấy."
Phòng của thằng con trai yêu quý nhất, Ngô Diễm Hoa không nỡ động vào. Thỉnh thoảng con trai về quê, bà không muốn nó ở căn nhà cũ nát kia.
Căn nhà cũ Tô Hòa đang ở hiện giờ thực ra chỉ có lần này Tô Hòa mới ở thôi, trước đây ngoài lúc cưới và tết năm ngoái, những dịp khác cô không về làng Thượng Dao.
"Mẹ, bên con chẳng có gì phải lo lắng cả, lát ăn xong là về ạ." Tô Hòa cười đáp.
Thực ra người ta giữ ở lại cũng chưa chắc đã thực lòng muốn mình ở. Mà cô cũng không muốn làm khó hai con, chúng ở đây không quen nên vẫn nên về.
Thấy cô từ chối, Ngô Diễm Hoa cũng không giữ thêm. Chẳng mấy chốc, đàn ông trong nhà cũng về hết.
"Ồ, mọi người đều ở đây à. Tô Hòa, con cũng sang rồi." Phó Đại Quân, bố Phó Đình Hoa nói khi nhìn thấy Tô Hòa.
Thực ra, công lao lớn nhất trong việc Tô Hòa và Phó Đình Hoa kết hôn thuộc về Phó Đại Quân. Ông là người ngay thẳng, Tô Hòa là con gái thầy giáo có ơn với Đình Hoa, đã có con với Đình Hoa rồi thì cưới nhau cũng là chuyện đương nhiên.
Cho đến giờ người nhà họ Phó vẫn chưa hiểu rõ Phó Đình Hoa và Tô Hòa quen nhau thế nào, nhưng Ngô Diễm Hoa luôn cho rằng con trai mình là bị lừa, con trai tinh tế như vậy làm sao thích Tô Hòa được.
Phó Đại Quân không có ghét bỏ gì với Tô Hòa, đối xử với cô như các con dâu khác. Nhưng ông thương vợ, mà Tô Hòa cũng rõ ràng coi thường gia đình họ, nên việc chia ra ở riêng cũng như ít qua lại với nhà ông, ông chưa từng can thiệp.
"Dạ con chào bố." Tô Hòa lập tức đứng dậy, rồi cũng chào hỏi các anh chồng đi theo sau bố chồng. Xong xuôi, cô bảo hai đứa trẻ gọi ông nội, bác cả, bác hai, bác ba.
Mấy người đàn ông hơi bất ngờ trước hành động lễ phép của Tô Hòa. Sau khi nghe kể chuyện giữa cô và bà Lưu, ai nấy đều muốn sang nhà mụ ta đòi lý lẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bà ta không chiếm được lợi thế gì của con, nên mọi người cũng đừng để tâm việc này làm gì." Tô Hòa vội nói.
Cú đá hôm nay của cô vào mụ Lưu không nhẹ, thù oán tại chỗ đã trả xong, Tô Hòa không phải người để bụng. Chỉ cần sau này họ không gây sự với cô nữa thì cô cũng sẽ không chủ động kiếm chuyện.
Lúc này, Phó Đại Quân vốn ít khi lên tiếng, cất lời:
"Chuyện này thực ra là do con ít lui tới với nhà, nếu con hay về thăm nhà thì ai ở làng dám bắt nạt con."
"Bố nói đúng, trước đây đều là lỗi của con." Tô Hòa lập tức đáp.
Cô vừa dứt lời, ngay cả Phó Đại Quân cũng nhìn cô chăm chú. Đúng là khác hẳn, trước kia Tô Hòa nhìn họ chẳng ra mắt mũi gì, giờ bị ông nói thế mà không tức giận ư?
"Con hiểu ra được là tốt rồi." Phó Đại Quân gật đầu hài lòng.
Thời đại này, thức ăn chính trong nhiều gia đình nông thôn vẫn chủ yếu là khoai lang, không phải nhà nào cũng ăn được cơm trắng mỗi ngày. Sản lượng lúa gạo hiện tại chưa cao, trồng khoai lang năng suất tốt hơn hẳn.
Nhưng bữa tối nhà họ Phó lại có cả khoai lang lẫn cơm trắng, nghĩ đến việc Tô Hòa người thành phố không quen ăn khoai nên nhà đã nấu thêm chút cơm. Họ bày những món ăn phong phú hơn bình thường để tiếp đãi ba mẹ con Tô Hòa, nhưng đồ ăn thời này quả thực rất tệ, lại ít dầu muối nên Tô Hòa ăn vẫn thấy không quen.
Tuy nhiên, cô chắc chắn sẽ không để lộ trước mặt người nhà họ Phó. Cô chỉ ăn một bát rồi thôi, dù sao cô cũng đang muốn giảm cân.
Trai Trai và Nữu Nữu ăn xong, Tô Hòa để chúng chơi với anh chị một lúc, còn mình muốn bàn với người nhà họ Phó về mảnh đất trên núi.
"Bố mẹ, thực ra mấy hôm nay con cũng định sang tìm hai người, muốn hỏi nhà mình có mảnh đất dốc nào tương đối bằng phẳng không, con định trồng chút đồ." Tô Hòa hỏi.
Vừa nói ra, nét mặt mấy người phụ nữ nhà họ Phó đã không được tốt lắm. Bây giờ gia đình Tô Hòa đã tách ra ở riêng rồi, nếu cô lấy đất thì sau này người khác trong nhà muốn chia sẽ thiếu một phần để chia.
"Có chứ, con muốn chỗ nào?" Không ngờ Phó Đại Quân đồng ý luôn, còn để Tô Hòa tự chọn thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro