Xuyên Thành Vợ Béo Ác Độc, Tôi Đưa Cả Nhà Đi Lên
Thuê Đất
2024-11-03 14:19:20
Tô Hòa cố thuyết phục bố chồng:
"Bố à, đây chính là trái cây nước ngoài, được gọi là vua của các loại trái cây. Nếu con thực sự trồng được loại sầu riêng này, cả nhà ta sẽ có một nguồn thu nhập ổn định."
Phó Đại Quân hỏi: "Con làm sao biết trồng ra sẽ có người mua? Bố còn chưa từng nghe nói đến."
"Sẽ có người mua mà bố, thứ đang thịnh hành ở nước ngoài làm gì lại không bán được chứ." Tô Hòa nói xong lại bảo:
"Với lại loại quả này con định đi theo hướng cao cấp, sẽ không bán ở nông thôn mà đem lên thành phố bán."
"Dù sao đất cũng cho con rồi, con thích trồng thế nào thì trồng." Phó Đại Quân nói.
"Bố, con nghĩ nhà mình cùng làm việc này, nếu thành công thì lợi nhuận sẽ ngoài sức tưởng tượng. Nói thế này nhé, con định giá loại quả này 2 đồng 1 cân."
Nghe vậy, Phó Đại Quân ngạc nhiên trợn mắt. 2 đồng 1 cân ư? Còn đắt hơn cả thịt lợn.
"Bố à, con nghĩ nhà mình có thể cùng thử làm với con, tất nhiên nếu trong nhà thực sự không muốn thì con sẽ tự làm."
Tô Hòa cảm thấy nói đến thế là đủ rồi. Sau này nếu họ không làm cùng mà cô làm ra tiền thì cũng không trách được cô.
"Để bố về bàn với mọi người đã, con định bao giờ trồng?" Phó Đại Quân hỏi.
"Tất nhiên càng sớm càng tốt. Thứ này ra trái cũng mất mấy tháng nên cả quy trình phải mất khá lâu mới có thu nhập." Tô Hòa nghiêm túc đáp.
Xuống núi rồi, Phó Đại Quân có vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Thực ra, người làm kinh tế tư nhân bây giờ không nhiều, đặc biệt là nông thôn, mọi người chủ yếu làm ruộng, nhiều lắm thì đem rau của mình lên thành phố bán.
Giờ trong làng người mua rau cũng ít, huống chi cố tình lên núi trồng trái lạ mang đi bán.
Còn Tô Hòa thì thấy khá nhẹ nhàng, lúc xuống núi, bỗng có 1 con rết chạy ra làm robot Tiểu Bát kích hoạt.
"Phát hiện động vật quý hiếm gần đây, đã khóa mục tiêu, ước tính giá trị 2000 điểm tích lũy."
Tô Hòa vốn tưởng hôm nay lỗ 100 điểm, không ngờ vận may của mình đúng là nghịch thiên. Cô vội lấy kẹp trong bao ra nhưng con rết bò nhanh quá khó bắt.
May mà Tô Hòa thấy được ký hiệu của Tiểu Bát, nếu không nó đã chạy mất. Bất ngờ Phó Đại Quân duỗi chân ra, trực tiếp dẫm lên đuôi con rết.
Tô Hòa vừa cảm ơn bố chồng vừa nhanh tay dùng kẹp bỏ con rết vào bao. Thực ra cô cho nó vào không gian nhưng Phó Đại Quân không biết, ông cau mày bảo:
"Tô Hòa à, bỏ nó vào bao thế này chẳng mấy chốc nó lại chui ra đấy."
Tô Hòa cười gượng rồi nói: "Con có lưới ở trên kẹp mà, nó chạy không thoát đâu."
Hai đứa trẻ đi lên xuống núi rất ngoan, Phó Đại Quân nhìn rất hài lòng. Chịu khổ trước thì sau này sẽ thành người giỏi, hai cháu sau này chắc chắn sẽ giống bố, đỗ đại học.
Xuống núi cũng là lúc nấu cơm trưa, Tô Hòa giữ Phó Đại Quân ở lại ăn nhưng ông cương quyết về, nói có việc.
Phó Đại Quân đi rồi, Trai Trai bỗng ôm Tô Hòa hỏi: "Mẹ ơi, chúng ta sẽ ở nông thôn mãi ạ?"
Tô Hòa nghe vậy liền hỏi ngược lại: "Vậy Trai Trai và Nữu Nữu thấy ở nông thôn hay thành phố tốt hơn?"
"Nữu Nữu chỉ cần được ở với mẹ thì đâu cũng được." Nữu Nữu lập tức trả lời.
Tô Hòa cười, rồi bảo: "Chắc chắn chúng ta sẽ về thành phố, nhưng giờ tạm ở đây đã nhé."
Tô Hòa rất muốn trồng sầu riêng, chưa thử thì chưa chịu bỏ cuộc. Nhưng cũng chỉ ở nông thôn một thời gian thôi, sau này chắc chắn sẽ về lại thành phố. Quan trọng nhất là Phó Đình Hoa đã lâu không có tin tức, không biết sống chết ra sao.
Phó Đình Hoa không thích nguyên chủ Tô Hòa, còn bản thân cô vừa xuyên đến, thậm chí chưa gặp anh nên càng không có tình cảm gì. Giờ cô cũng không biết khi anh về thì mình phải làm sao.
Có nên ly hôn, hay tiếp tục vun đắp tình cảm, hay là sống qua ngày? Sống hời hợt không phải phong cách của cô, hai người không tình cảm làm sao chung sống cả đời được?
Cô yêu hai đứa trẻ nhưng không có nghĩa phải hy sinh cả cuộc đời. Trước đây cô rất khao khát có gia đình, vậy mà đến 30 tuổi còn chưa lập gia đình, chẳng phải vì không chịu được miễn cưỡng đó sao?
Ôi, giờ nghĩ lại, thà rằng Phó Đình Hoa cứ ở lại biên giới còn hơn, đỡ phải suy nghĩ lung tung. Sau bữa trưa, Tô Hòa đưa hai đứa trẻ đi ngủ trưa. Khi thức dậy vào buổi chiều, nhìn mảnh vườn lớn sau nhà, cô quyết định trồng một ít rau để ăn.
Nói là làm, khi hai đứa trẻ thức dậy, chúng thấy Tô Hòa đã cuốc xới được một góc nhỏ trong vườn sau nhà. "Mẹ ơi, Nữu Nữu đến giúp mẹ đây," Nữu Nữu vừa chạy đến bên Tô Hòa vừa nói.
"Được, mẹ... mẹ giao nhiệm vụ cho các con," Tô Hòa thở hổn hển nói. Mồ hôi cô tuôn ra như nước, chảy thẳng từ trán xuống.
"Con muốn hoàn thành nhiệm vụ!" Trai Trai hào hứng nói.
"Được, giúp mẹ nhổ cỏ ở đằng kia nhé. Nhổ từ từ thôi, biết không? Gặp cỏ sắc có thể cắt tay thì đừng động vào."
"Vâng!"
Hai đứa trẻ tỏ ra rất phấn khích, chúng cũng đã đến tuổi có thể giúp mẹ làm việc rồi. Cả buổi chiều, Tô Hòa mới làm tơi được một phần ba mảnh đất, ước chừng ngày kia có thể trồng rau được rồi. Ôi, làm nông dân thật không dễ dàng chút nào.
Vừa bận rộn xong, Tô Hòa đang thu dọn chuẩn bị nấu bữa tối thì bác gái Ngưu đến. "Cô Tô, cô Tô, có nhà không?" bác Ngưu gọi.
"Dạ có ạ. Ôi chao bác Ngưu, sao bác lại đến vậy" Tô Hòa ngạc nhiên hỏi.
"Haiz, bác bảo cháu đến vườn rau nhà tôi hái rau, sao cô không đến lần nào vậy," bác Ngưu nói với vẻ mặt như thể cô quá khách sáo.
"Cháu, cháu quên mất chuyện đó," Tô Hòa ngượng ngùng nói.
"Không sao, bác hái một ít cho cháu đây," bác gái Ngưu nói xong, lấy từ trong giỏ ra vài quả bí, một số cây giống bí, và một bó rau xanh lớn.
"Bác Ngưu, cái này, cái này nhiều quá, cháu..."
"Ôi dào, đừng khách sáo với bác nữa!" Bác Ngưu nói xong, đặt rau xuống đất nhà Tô Hòa, cầm giỏ lên định đi.
"Bác Ngưu, bác Ngưu, bác đừng đi vội, cháu vừa hay có chuyện muốn bàn với bác," Tô Hòa vội vàng giữ bác gái Ngưu lại, rồi nói.
"Sao thế, chuyện gì vậy?" bác gái Ngưu hỏi.
"Trên ngọn núi kia, nhà bác có một mảnh đất bằng gần đất nhà cháu phải không?" Tô Hòa vừa nói vừa chỉ về phía ngọn núi xa xa.
"Hình như có một mảnh đất ở đó, xa quá, bác cũng ít đi nên không nhớ rõ lắm," bác Ngưu hồi tưởng rồi nói.
Tô Hòa nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, kéo bác Ngưu ngồi xuống và nói: "Bác Ngưu, cháu muốn thuê mảnh đất đó của bác."
Thuê đất ư? Bây giờ nhà nào cũng có đất, ai còn cần đi thuê đất nữa chứ.
Bác gái Ngưu nghĩ, cảm thấy nhà họ Phó thật không phải con người, ngay cả một mảnh đất cũng không cho con dâu mình, giờ Phó Đình Hoa lại không có ở đây, mẹ góa con côi, làm sao mà sống đây.
"Bố à, đây chính là trái cây nước ngoài, được gọi là vua của các loại trái cây. Nếu con thực sự trồng được loại sầu riêng này, cả nhà ta sẽ có một nguồn thu nhập ổn định."
Phó Đại Quân hỏi: "Con làm sao biết trồng ra sẽ có người mua? Bố còn chưa từng nghe nói đến."
"Sẽ có người mua mà bố, thứ đang thịnh hành ở nước ngoài làm gì lại không bán được chứ." Tô Hòa nói xong lại bảo:
"Với lại loại quả này con định đi theo hướng cao cấp, sẽ không bán ở nông thôn mà đem lên thành phố bán."
"Dù sao đất cũng cho con rồi, con thích trồng thế nào thì trồng." Phó Đại Quân nói.
"Bố, con nghĩ nhà mình cùng làm việc này, nếu thành công thì lợi nhuận sẽ ngoài sức tưởng tượng. Nói thế này nhé, con định giá loại quả này 2 đồng 1 cân."
Nghe vậy, Phó Đại Quân ngạc nhiên trợn mắt. 2 đồng 1 cân ư? Còn đắt hơn cả thịt lợn.
"Bố à, con nghĩ nhà mình có thể cùng thử làm với con, tất nhiên nếu trong nhà thực sự không muốn thì con sẽ tự làm."
Tô Hòa cảm thấy nói đến thế là đủ rồi. Sau này nếu họ không làm cùng mà cô làm ra tiền thì cũng không trách được cô.
"Để bố về bàn với mọi người đã, con định bao giờ trồng?" Phó Đại Quân hỏi.
"Tất nhiên càng sớm càng tốt. Thứ này ra trái cũng mất mấy tháng nên cả quy trình phải mất khá lâu mới có thu nhập." Tô Hòa nghiêm túc đáp.
Xuống núi rồi, Phó Đại Quân có vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Thực ra, người làm kinh tế tư nhân bây giờ không nhiều, đặc biệt là nông thôn, mọi người chủ yếu làm ruộng, nhiều lắm thì đem rau của mình lên thành phố bán.
Giờ trong làng người mua rau cũng ít, huống chi cố tình lên núi trồng trái lạ mang đi bán.
Còn Tô Hòa thì thấy khá nhẹ nhàng, lúc xuống núi, bỗng có 1 con rết chạy ra làm robot Tiểu Bát kích hoạt.
"Phát hiện động vật quý hiếm gần đây, đã khóa mục tiêu, ước tính giá trị 2000 điểm tích lũy."
Tô Hòa vốn tưởng hôm nay lỗ 100 điểm, không ngờ vận may của mình đúng là nghịch thiên. Cô vội lấy kẹp trong bao ra nhưng con rết bò nhanh quá khó bắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
May mà Tô Hòa thấy được ký hiệu của Tiểu Bát, nếu không nó đã chạy mất. Bất ngờ Phó Đại Quân duỗi chân ra, trực tiếp dẫm lên đuôi con rết.
Tô Hòa vừa cảm ơn bố chồng vừa nhanh tay dùng kẹp bỏ con rết vào bao. Thực ra cô cho nó vào không gian nhưng Phó Đại Quân không biết, ông cau mày bảo:
"Tô Hòa à, bỏ nó vào bao thế này chẳng mấy chốc nó lại chui ra đấy."
Tô Hòa cười gượng rồi nói: "Con có lưới ở trên kẹp mà, nó chạy không thoát đâu."
Hai đứa trẻ đi lên xuống núi rất ngoan, Phó Đại Quân nhìn rất hài lòng. Chịu khổ trước thì sau này sẽ thành người giỏi, hai cháu sau này chắc chắn sẽ giống bố, đỗ đại học.
Xuống núi cũng là lúc nấu cơm trưa, Tô Hòa giữ Phó Đại Quân ở lại ăn nhưng ông cương quyết về, nói có việc.
Phó Đại Quân đi rồi, Trai Trai bỗng ôm Tô Hòa hỏi: "Mẹ ơi, chúng ta sẽ ở nông thôn mãi ạ?"
Tô Hòa nghe vậy liền hỏi ngược lại: "Vậy Trai Trai và Nữu Nữu thấy ở nông thôn hay thành phố tốt hơn?"
"Nữu Nữu chỉ cần được ở với mẹ thì đâu cũng được." Nữu Nữu lập tức trả lời.
Tô Hòa cười, rồi bảo: "Chắc chắn chúng ta sẽ về thành phố, nhưng giờ tạm ở đây đã nhé."
Tô Hòa rất muốn trồng sầu riêng, chưa thử thì chưa chịu bỏ cuộc. Nhưng cũng chỉ ở nông thôn một thời gian thôi, sau này chắc chắn sẽ về lại thành phố. Quan trọng nhất là Phó Đình Hoa đã lâu không có tin tức, không biết sống chết ra sao.
Phó Đình Hoa không thích nguyên chủ Tô Hòa, còn bản thân cô vừa xuyên đến, thậm chí chưa gặp anh nên càng không có tình cảm gì. Giờ cô cũng không biết khi anh về thì mình phải làm sao.
Có nên ly hôn, hay tiếp tục vun đắp tình cảm, hay là sống qua ngày? Sống hời hợt không phải phong cách của cô, hai người không tình cảm làm sao chung sống cả đời được?
Cô yêu hai đứa trẻ nhưng không có nghĩa phải hy sinh cả cuộc đời. Trước đây cô rất khao khát có gia đình, vậy mà đến 30 tuổi còn chưa lập gia đình, chẳng phải vì không chịu được miễn cưỡng đó sao?
Ôi, giờ nghĩ lại, thà rằng Phó Đình Hoa cứ ở lại biên giới còn hơn, đỡ phải suy nghĩ lung tung. Sau bữa trưa, Tô Hòa đưa hai đứa trẻ đi ngủ trưa. Khi thức dậy vào buổi chiều, nhìn mảnh vườn lớn sau nhà, cô quyết định trồng một ít rau để ăn.
Nói là làm, khi hai đứa trẻ thức dậy, chúng thấy Tô Hòa đã cuốc xới được một góc nhỏ trong vườn sau nhà. "Mẹ ơi, Nữu Nữu đến giúp mẹ đây," Nữu Nữu vừa chạy đến bên Tô Hòa vừa nói.
"Được, mẹ... mẹ giao nhiệm vụ cho các con," Tô Hòa thở hổn hển nói. Mồ hôi cô tuôn ra như nước, chảy thẳng từ trán xuống.
"Con muốn hoàn thành nhiệm vụ!" Trai Trai hào hứng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được, giúp mẹ nhổ cỏ ở đằng kia nhé. Nhổ từ từ thôi, biết không? Gặp cỏ sắc có thể cắt tay thì đừng động vào."
"Vâng!"
Hai đứa trẻ tỏ ra rất phấn khích, chúng cũng đã đến tuổi có thể giúp mẹ làm việc rồi. Cả buổi chiều, Tô Hòa mới làm tơi được một phần ba mảnh đất, ước chừng ngày kia có thể trồng rau được rồi. Ôi, làm nông dân thật không dễ dàng chút nào.
Vừa bận rộn xong, Tô Hòa đang thu dọn chuẩn bị nấu bữa tối thì bác gái Ngưu đến. "Cô Tô, cô Tô, có nhà không?" bác Ngưu gọi.
"Dạ có ạ. Ôi chao bác Ngưu, sao bác lại đến vậy" Tô Hòa ngạc nhiên hỏi.
"Haiz, bác bảo cháu đến vườn rau nhà tôi hái rau, sao cô không đến lần nào vậy," bác Ngưu nói với vẻ mặt như thể cô quá khách sáo.
"Cháu, cháu quên mất chuyện đó," Tô Hòa ngượng ngùng nói.
"Không sao, bác hái một ít cho cháu đây," bác gái Ngưu nói xong, lấy từ trong giỏ ra vài quả bí, một số cây giống bí, và một bó rau xanh lớn.
"Bác Ngưu, cái này, cái này nhiều quá, cháu..."
"Ôi dào, đừng khách sáo với bác nữa!" Bác Ngưu nói xong, đặt rau xuống đất nhà Tô Hòa, cầm giỏ lên định đi.
"Bác Ngưu, bác Ngưu, bác đừng đi vội, cháu vừa hay có chuyện muốn bàn với bác," Tô Hòa vội vàng giữ bác gái Ngưu lại, rồi nói.
"Sao thế, chuyện gì vậy?" bác gái Ngưu hỏi.
"Trên ngọn núi kia, nhà bác có một mảnh đất bằng gần đất nhà cháu phải không?" Tô Hòa vừa nói vừa chỉ về phía ngọn núi xa xa.
"Hình như có một mảnh đất ở đó, xa quá, bác cũng ít đi nên không nhớ rõ lắm," bác Ngưu hồi tưởng rồi nói.
Tô Hòa nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, kéo bác Ngưu ngồi xuống và nói: "Bác Ngưu, cháu muốn thuê mảnh đất đó của bác."
Thuê đất ư? Bây giờ nhà nào cũng có đất, ai còn cần đi thuê đất nữa chứ.
Bác gái Ngưu nghĩ, cảm thấy nhà họ Phó thật không phải con người, ngay cả một mảnh đất cũng không cho con dâu mình, giờ Phó Đình Hoa lại không có ở đây, mẹ góa con côi, làm sao mà sống đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro