Chương 82
Bất Tài Như Phó/ Bất Tài Như Bộc
2024-11-14 01:02:07
Hôm nay phải đi đến bữa tiệc cùng với lão Mạnh, Nguyễn Thu Thu cố ý
trang điểm một chút, ngay khi cô đang gắn lông mi giả, Trình Tuyển giống như một linh hồn lặng lẽ bay đến bên cạnh Nguyễn Thu Thu.
“Đây là cái gì vậy?’’ Anh chỉ chỉ vào lông mi.
"Ôi mẹ ơi, anh làm em sợ muốn chết.’’
Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên giọng nói của Trình Tuyển, dọa đến Nguyễn Thu Thu giật nảy mình, cánh tay run lên một cái, khiến miếng lông mi giả cọ vào mắt, thậm chí ngay cả bóng mắt cũng hỏng mất một nửa.
"Lần sau anh có thể đánh động trước khi lên tiếng được không?’’
Trình Tuyển chậm rãi nói : "Không phải sao? Giống như hỏi hôm nay thời tiết thế nào, giữa trưa ăn gì, phải tìm một chủ đề nào đó nói chuyện với đối phương thì sẽ khiến cho cuộc trò chuyện giữa hai người trở nên dễ dàng hơn.’’
Anh thốt ra một chuỗi dài lý lẽ khiến cho Nguyễn Thu Thu vô cùng kinh ngạc.
"Anh học được những điều này ở đâu vậy ?’’ Trình Tuyển cuối cùng cũng bắt đầu chú ý đến kỹ năng giao tiếp rồi, đúng là một sự tiến bộ không tồi nha.
Câu hỏi của Nguyễn Thu Thu khiến ánh mắt của Trình Tuyển lơ lửng trong chốc lát : "Quảng cáo trên mạng.’’
"Ồ..."
Nếu để cho Nguyễn Thu Thu biết anh đã đọc đi đọc lại nhiều lần những cuốn sách lên quan đến giới tính mà anh đã đặt trên mạng về, chắc có lẽ sẽ bật cười thành tiếng ngay tại chỗ. Nhưng điều quan trong nhất là, Trình boss đã tuân thủ các quy tắc một cách nghiêm ngặt, và tham khảo những thông tin từ nhiều nguồn khác nhau, chủ yếu dựa trên điểm số đánh giá và cuối cùng liệt kê ra một danh sách nhỏ.
Cuốn sổ ghi chép bí mật kia, chỉ có một mình anh mới có tư cách biết được những nội dung cụ thể ở trong đó.
Nguyễn Thu Thu dùng bông gòn cẩn nhận lau sạch vết nhòe mascara, lúc này mới nói tiếp: “Tối nay anh ăn một mình nhé, em đi ra ngoài.’’
“Em đi đâu vậy?’’
“Lão Mạnh nói muốn mang em đi đến một bữa tiệc nhỏ, tiếp xúc nhiều hơn với các tiền bối trong nghề, cái này đối với em mà nói là một chuyện rất tốt. Có lẽ lúc về đến nhà trời cũng tối rồi, cho nên anh tự giải quyết bữa tối đi.’’
Trình Tuyển yên lặng một lúc lâu, sau đó ừ một tiếng rồi lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ của cô.
Nguyễn Thu Thu: "? ? ?"
Không hiểu tại sao, trong đầu cô lại tưởng tượng đến hình ảnh Trình Tuyển đầu đội tuyết, vẻ mựt dìu hiu ngâm khúc “Rau cải xanh”. Nguyễn Thu Thu nhanh chóng lắc đầu một cái, vứt bỏ cảnh tượng kỳ quái này ra khỏi đầu mình.
Nàng cầm một chiếc túi xách nhỏ, tùy tiện cuốn cuốn mái tóc ngắn mấy cái, tiện tay kéo tóc, thì nhìn thấy Trình Tuyển đang ngồi trên ghế sofa.
“Anh nhớ ăn cơm đấy, không được ăn đồ ăn vặt đâu.’’
Ánh mắt của Trình Tuyển đuổi theo bóng lưng của cô.
Nguyễn Thu Thu đứng ở cửa thay giày, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Trình Tuyển đút một tay vào túi đi chậm rãi đi về phía này. Nguyễn Thu Thu vẫy vẫy tay tạm biệt với anh: “Em đi đây.’’
“Nhớ về sớm một chút.’’
Trình Tuyển lẻ loi đứng trước cửa, giống như Nguyễn Thu Thu đang bỏ rơi anh vậy. Dưới cái nhìn chằm chằm tha thiết ấy, Nguyễn Thu Thu cảm thấy có chút không đành lòng, đang suy nghĩ xem có nên an ủi anh hay không thì đúng lúc này, Trình Tuyền nhàn nhạt nói: “Cửa hàng gà rán dưới lầu mà mình không giao hàng vào ban đêm, anh không muốn xuống lầu, lúc em về thì mang lên cho anh một phần.’’
Nguyễn Thu Thu: "..."
Trình Tuyển: "Anh muốn tương ớt ngọt và sốt mayonnaise. A, còn thêm một phần khoai tây chiên và một lon co ca nữa.’’
Nguyễn Thu Thu: "..."
Trình Tuyển: "Anh nói xong rồi, em có thể đi.’’
Nguyễn Thu Thu: "..."
Hai tiếng vang vọng vứt lại cho cẩu nam nhân Trình Tuyển này.
“Tạm! Biệt!’’
Lão Mạnh tự mình lái xe đến đón Nguyễn Thu Thu. Ban đầu cô còn cảm thấy hơi xấu hổ, cũng may nhà lão Mạnh cũng tiện đường đến đây, trước đó cô đã nhắn tin địa chỉ cho hắn biết. Lão Mạnh tới rất sớm, từ xa đã thấy một chiếc BMW màu xanh da trời rất làm đỏm, hai bên thân xe được phun những hình vẽ màu sặc sỡ, không biết là nhân vật trong bộ phim hoạt hình nào.
Chiếc xe này vô cùng bắt mắt, những người qua đường đi tới đi lui đầu quay đầu nhìn lại vài lên, cũng có người lấy điện thoại di động ra chụp lại làm hình kỷ niệm.
Lão Mạnh ngồi trên ghế lái nói: “Tôi còn sợ không tìm thấy cô đâu nữa đấy!’’
“Sao có thể không thấy được.’’ Nguyễn Thu Thu thắt chặt dây an toàn, “Xe của anh nổi bật nhất giữa sân khấu rồi.’’
Lão Mạnh xem nó như là một lời khen ngợi, ha ha cười một tiếng.
“Tôi thực sự không thể ngờ đến hai người lại ở trong một tiểu khu thông thường như thế này. Công tác an ninh không được đảm bảo lắm, vẫn nên đổi một khu chung cư cao cấp thì hơn, đầu năm nay người xấu không ít, đừng nghĩ cuộc sống ngày quá đơn giản như vậy.’’
“Vâng, tôi biết rồi.’’
Nguyễn Thu Thu sao có thể nói ra, căn nhà này đối với Trình Tuyển mà nói không chỉ là đơn thuần là một nơi để ở, có lẽ nơi đây đã lưu lại bao nhiêu hồi ức tốt đẹp với người mẹ quá cố của anh.
“Hôm nay tiểu mỹ nữ ăn mặc thật xinh đẹp nha, haiza, đang tiếc còn trai tôi vẫn còn đang đi học, nếu không thì sẽ để hai người chờ hắn vậy. Trong nhà cô còn có em gái xinh đẹp nào nữa không, dể dành cho tôi mấy người.’’
Nguyễn Thu Thu: “? ? ? Sao tôi có cảm giác giống như anh và tôi đang buôn bán người vậy.’’
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chính xác mà nói là lão Mạnh đơn phương oanh tạc, liên miên lải nhải với Nguyễn Thu Thu rằng triển lãm Anime mùa xuân tuyệt vời biết bao nhiêu. Nguyễn Thu Thu nghe đến váng đầu hoa mắt, cũng may khoảng cách đến câu lạc bộ họp mặt kia không xa, lúc cô xuống xe, bỗng dưng có một cảm giác giống như Andy trốn thoát khỏi nhà tù Shawshank, hận không thể giang hai tau chào đón không khí trong lành và tự do của thế giới bên ngoài.
Nơi tổ chức buổi gặp mặt nhỏ là một câu lạc bộ tư hân, ra vào đều phải trình thẻ hội viên, Nguyễn Thu Thu cảm thấy mới mẻ, trên đường đi đều theo sau lưng lão Mạnh, cố gắng biểu hiện như mình không phải là một người nhà quê.
Lão Mạnh bị dáng vẻ cẩn thận của cô làm chi buồn cười: “Không sao đâu, đừng căng thẳng, chỉ là mấy người bạn mà thôi, tình cách cũng thân thiện, hoạt bát.’’
Nguyễn Thu Thu thở ra một hơi thật dài : “Được, tôi biết rồi.’’
Nhân viên phục vụ dẫn hai người vào một căn phòng đơn nào đó, trong hành lang yên tĩnh không một tiếng động, tựa như không có ai. Nguyễn Thu Thu cố gắng kiềm chế tâm trạng đang căng thẳng của mình, người phục vụ đẩy cửa ra.
Mấy người đang ngồi trên ghế sofa đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa, trên mặt mỗi người đều dán một đống tờ giấy, cảnh tượng kia, muốn bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu buồn cười. Nguyễn Thu Thu đang ngạc nhiên và mờ mịt, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, cũng may cô nhanh chóng nuốt lại.
Nhưng lão Mạnh lại không hề nể mặt mũi chút nào, cười ha ha: “Mấy người lại chơi bài sao?’’
“Còn không phải đang chờ hai người đấy thôi, người đằng sau có lẽ là Phì điểu tiên phi Nguyễn Thu Thu trong truyền thuyết đúng không? Tiểu cô nương sao có thể xinh đẹp như vậy nha? Mau đến đây, mau đến đây, vị trí chính giữa này để lại cho cô đấy.’’
Mấy người hào hứng vẫy tay, quả nhiên giống như lão Mạnh nói, không hề làm giá chút nào, thậm chí còn nhiệt tình quá mức.
Nguyễn Thu Thu ngồi giữa ghế sofa mềm mại mà như ngồi trên bàn chông. Ngoại trừ lão Mạnh ra còn có ba người khác nữa, hai người đàn ông trung niên, và một người phụ nữ có vẻ còn khá trẻ tuổi, lão Mạnh lần lượt giới thiệu thân phận của bọn họ cho Nguyễn Thu Thu biết. Nhìn vẻ ngoài bình thường như vậy, nhưng từng người từng người lại là những nhân vật giống như một ngón núi cao trong ngành, trong đó lão Ngụy vì lý do cá nhân mà gần như rút khỏi giới, những tác phẩm của hắn ngàn vàng khó cầu.
Nguyễn Thu Thu biết được người này đã từng cống hiến rất nhiều cho quốc gia, trong lòng không khỏi càng thêm cung kính.
“Này, này, đứng câu nệ như vậy, cẩn thận bị dán giấy đấy.’’
Lúc lão Ngụy nói chuyện, tờ giấy gián trên mặt hắn bị thôi bay tứ tụng, nhất thời khiến Nguyễn Thu Thu nghiêm túc không nổi, 囧 mà nhìn bọn họ.
Lão Mạnh cười ha hả: "Tôi đã nói mà, đều là một đám Lão ngoan đồng.’’
Hắn vừa dứt lời, ngay lập tức nhận được sự phỉ nhổ của ba người còn lại: “Phi! Cậu mới già, tôi vĩnh viên mười tám tuổi.’’
“Đúng vậy.’’
Trong tiếng cười của mấy người bọn họ, thỉnh thoảng còn pha trò chọc cười, Nguyễn Thu Thu dần dần thả lòng tinh thần. Mất người vô cùng tò mò về cô, hỏi cô rất nhiều vấn đề, trong đó có những câu như cô tốt nghiệp trường nào, lúc còn học thì giáo sư nào dẫn dắt, Nguyễn Thu Thu không trả lời được, chỉ có thể hàm hồ nói tự học.
“Những tác phẩm của cô rất có linh khí, sống động, cô gái nhỏ, sau này tiền đồ phát triền của cô chắc chắn sẽ vô cùng rộng mở, không nhất thiết phải làm trò chơi.’’
“Vậy thì làm gì?’’ Nguyễn Thu Thu hơi sửng sốt.
Lão Mạnh đổi chủ đề, nói: “Cái lão già hư hỏng này đang khuyên cô đổi nghề đấy, đừng nghe hắn, hôm nay chúng ta không nói chuyện về công việc đâu.’’
Lão Ngụy cũng không tức giận, nâng ly trà lên nói: “Vậy tôi tự phạt một ly, Thu Thu, cô đừng tức giận.’’
“Tôi đương nhiên sẽ không tức giận rồi.’’ Nguyễn Thu Thu cười nói.
Trải qua ba tuần* trà, đĩa trái cây cũng hết sạch, mấy thứ đồ ăn vặt hoa quả khô nhai đến đau hàm, trà cũng uống thật nhiều. Buổi tụ họp ngày hôm nay không giống như trong tưởng tượng của Nguyễn Thu Thu, vỗn dĩ cô còn cho rằng mình sẽ phải trải qua một đợt khảo nghiệm gay gắt, đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, bây giờ thì hay rồi, uống trà uống đến mức muốn đi vệ sinh.
( Chữ TUẦN trong tuần trà không hạn định thời gian chỉ tính mỗi lần rót trà đến lần rót sau là 1 tuần trà .)
Nói không nhắc đến chuyện công việc thực sự không nhắc đến công việc thật, nghe mấy người chỉ bàn luận mấy câu chuyện vụn vặt bình thường, những cũng khá thú vị.
Mọi người vừa nói vừa cười, chẳng biết từ bao giờ chủ để câu chuyện đã chuyển đến trên người Nguyễn Thu Thu.
Từ tỷ cười tủm tỉm cảm thán : "Tình cảm của em và vị kia nhà em thật không tệ nha, tuổi trẻ thật tốt.’’
"Đúng vậy, lúc nào thì hai người lên kế hoạch sinh con vậy? Nhưng mà chơi mấy năm nữa cũng không tồi, hay là hai người không muốn có con ?’’
Nguyễn Thu Thu bị hỏi đến hơi xấu hổ.
Sinh con ? Mọi chuyện còn chưa đâu và đâu đâu.
Nhắc đến chuyện này Nguyễn Thu Thu lâu ngày nằm trong vùng an toàn bỗng nhiên nhân ra được nguy cơ. Ngẫm nghĩ cẩm thận một chút, mặc dù Trình Tuyển ‘’ chó ‘’ thật, nhưng anh cũng là một người đàn ông bình thường, không thể nào sinh sản vô tính được.
Cho nên, Trình Tuyển cũng có **
Có **
**
Có lẽ Trình Tuyển vẫn luôn biểu hiện quá mức ngoan ngoãn dịu dàng ở trước mặt Nguyễn Thu Thu, chẳng có điểm gì giống như các tổng giám đốc bá đạo khác động một tí là cường hôn rồi ném trên giường thế này thế nọ, cho nên mới khiến cho cô khi đối mặt với Trình Tuyển không hề kiêng kỵ chút nào.
Trình Tuyển… Cũng là một người đàn ông trưởng thành nha…
Bất ngờ bị cảm giác nguy hiểm bao phủ toàn thân, Nguyễn Thu Thu ngây ngẩn cả người.
Thẳng đến khi buổi gặp mặt kết thúc, lão Mạnh đưa cô đến dưới tiểu khu nhà mình, thẳng đến khi Nguyễn Thu Thu mua xong gà rán vào nhà, cô vẫn một mực đắm chìm trong mâu thuẫn kỳ quái nào đó của bản thân.
Thừa nhận Trình Tuyển cũng là một người đàn ông bình thường là chuyện khó khăn sao? Có lẽ là vậy. Chỉ cần tưởng tượng đến việc sau khi sinh cho anh một đứa bé, Trình Tuyển lại mang theo con mình cùng nhau ăn mì tôm, cùng nhau lén lút lấy một túi đồ ăn vặt được giấu ở một nơi nào đó rồi ăn vụng lúc nửa đêm, chân tay của Nguyễn Thu Thu liền ngứa ngáy không thôi, rất muốn đánh người.
Trình Tuyển mở cửa ra, thì lại thấy Nguyễn Thu Thu đang vô duyên vô cớ trừng mắt lườm mình một cái, hung hăng nhét túi gà rán vào trong ngực anh.
“Ăn gà rán của anh đi.’’
Trình Tuyển: “…”
Nhưng sao anh có thể biết được, Nguyễn Thu Thu đang tưởng tượng ra tình cảnh một người cha tương lai suốt ngày đào hố con mình, trong lòng cô mới trào dâng một ngọn lửa không tên.
Trình Tuyển mở túi gà ra, cúi đầu xem xét một chút, rồi lại quay đầu sang chỗ khác chậm rãi hỏi : "Nước ngọt đâu?’’
"A, quên mất rồi."
Nguyễn Thu Thu ngồi trong phòng ngủ tẩy trang: “Anh nhìn trong tủ lạnh xem, có lẽ có nước ngọt đấy, nhưng đừng uống nhiều quá.’’
Trình Tuyển nghe lời đi đến phòng bếp, mở cửa tủ lạnh ra, bên trong để một hàng sữa chua, mấy hộp sữa tươi, còn có mấy chai bia. Anh bỗng nhiên nhớ lại, lần trước có đặt đồ ăn ở bên ngoài thì chủ quán có đưa nhầm thức uống, bỏ mấy chai Sprite tới đây, chỉ đành phải bỏ nó vào trong trong tủ lạnh. Một chai nước ngọt cũng không có, Trình Tuyển lục đi lục lại mấy lần, chắc chắn chỉ có hai sự lựa chọn.
Hoặc là bia, hoặc là sữa chua.
Hoặc là không uống gì.
Trong tay Trình Tuyển vẫn còn xách túi gà rán, suy nghĩ một lát, cuối cùng cầm ra hai lon bia. Bình thường anh rất ít khi uống rượu bia, nhưng tửu lượng lại khá tốt, chưa từng say lần nào, uống một hai lon bia làm như đồ uống thông thường cũng không thành vấn đề.
Nguyễn Thu Thu bôi bôi xóa xóa trên mặt một lúc lâu, sau khi đi ra khỏi phòng ngủ thì thấy Trình Tuyển đang ngồi trên ghế sofa ăn gà rán.
"A, tại sao anh lại uống bia?’’
“Trong tủ lạnh không có nước ngọt.’’
“Ồ…’’
“Em muốn ăn không?’’
Nguyễn Thu Thu lắc đầu: “Không ăn đâu, bụng em đang rất no.’’
Cô ngồi xuống bên cạnh Trình Tuyển, gác chéo chân chơi điện thoại, lúc Trình Tuyển uống bia lạnh còn có thể nhìn thấy chuyển động lên xuống của yết hầu, Nguyễn Thu Thu vô thức nhìn theo. Cô có thể tưởng tượng được khi thứ chất lỏng lanh buốt kia đi vào trong cổ họng mình là một mùi vị tốt đẹp như thế nào.
Chính xác mà nói, Nguyễn Thu Thu hơi thèm.
Cô liên tiếp nhìn Trình Tuyển mấy lần, bị Trình Tuyển thành công bắt quả tang: “Em đói bụng sao?’’
“Không phải…’’ Nguyễn Thu Thu ngồi ngay ngắn người lại, nhích đến gần anh, “Uống bia ngon không?’’
Trình Tuyển còn nhớ được dáng vẻ mượn rượu làm càn của cô trước kia: “Em không thể uống.’’
“Em chỉ uống mấy hớp thôi mà. Anh yên tâm, em tuyệt đối không gây rắc rối đâu, sau khi uống xong sẽ về phòng ngủ ngay lập tức.’’
Trong lúc Nguyễn Thu Thu đang thèm ăn này, hoàn toàn đã quên mất mình vẫn còn đang suy nghĩ về Trình Tuyển liệu có giống như những người đàn ông khác hay không.
Ngày mai không cần phải đi làm, một khi đã uống bia thì sáng mai dậy sớm mặt sẽ hơi sưng lên, những cô đã quyết định sẽ ở trong nhà nguyên một ngày rồi, dĩ nhiên sẽ không quan tâm đến việc mặt có sưng hay không.
Rõ ràng Nguyễn Thu Thu đã động lòng: “Em chỉ uống một hớp thôi.’’
Trình Tuyển lại nhớ lại dáng vẻ say rượu của cô.
Ánh mắt anh thoáng qua sự dao động nhè nhẹ, dường như đang nghĩ đến chuyện gì đó, lần này anh chẳng những không từ chối mà còn chủ động hỏi: “Mở một lon nữa nhé?’’
“Không cần, em chỉ uống một hớp thôi.’’
“Được.’’
Cảm giác lạnh buốt bên ngoài vỏ lon thấm vào làn da khiến Nguyễn Thu Thu vô thức run rẩy, cô ngửa đầu uống một hớp lớn, cảm giác thực sự quá sáng khoái, nhịn không được lại uống thêm hai hớp nữa, lúc này mới đưa cho Trình Tuyển.
“Uống xong rồi! Cả anh đây!’’
Trình Tuyển nhận lấy lon bia, giống như trên đó còn lưu lại hơi ấm của đôi môi cô.
Nguyễn Thu Thu thoải mái nằm ngửa trên ghế sofa chơi điện thoại, Trình Tuyển ở bên cạnh đã ăn xong gà rán, càn quét chiến trường sạch sẽ. Lúc anh đi ngang qua phòng khách lại nhìn Nguyễn Thu Thu một cái, dáng vẻ của vô vẫn vô cùng bình tĩnh, không có dấu hiệu say rượu.
“…” Trình boss không biết mình đang thất vọng cái gì.
Sắc trời không còn sớm nữa, Trình Tuyển xử lý xong đống rác còn sót lại, đi đến bên cạnh Nguyễn Thu Thu nói: “Anh đi ngủ đây, ngủ ngon.’’
Nguyễn Thu Thu khẽ khép hờ đôi mắt, không trả lời anh.
Trình Tuyển dịu dàng nói: “Đừng ngủ ở đây, lạnh đấy.’’
Kèm theo lời nhắc nhở của Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu dường như có mấy phần bực bội nhíu chặt lông mày, đầu ngón tay đặt ở nơi trán, nhẹ nhàng xoa xoa. Ánh đèn sáng chói chiếu rọi xuống người cô, càng làm nổi bật làn da trắng nõn, tựa như một khối ngọc Dương Chi mịn màng không tỳ vết. Khi cô nhấc khuỷu tay lên, ống tay áo rộng thùng thình trượt xuống một nửa, lộ ra cánh tay mảnh khảnh.
Cô liếm liếm môi, lười biếng hỏi: “Vậy anh ôm em về phòng đi.’’
Trình Tuyển: "?"
Nguyễn Thu Thu mở mắt ra, đôi mắt đào hoa mờ mịt tràn đầy ý cười, quyến rũ động lòng người.
“Tuyển ca.’’
Trình Tuyển ngay lập tức không thể nói thành lời.
Một hớp cũng say trong truyền thuyết, có lẽ đang nói Nguyễn Thu Thu là một người như vậy, nhưng người phụ nữ này hết lần này đến lần khác vẫn không hề hay biết tửu lượng của mình.
Tựa như cả người không có xương cốt, Nguyễn Thu Thu nhéo híp mắt vẫy vẫy tay với anh, cười khanh khách đứng lên: “Trư ca, cõng em đi.’’
Trình Tuyển: “…”
Từ cảnh tượng mập mờ trong nháy mắt biết thành Cao Lão Trang Trư Bát Giới cõng vợ, hai thứ này đúng là chênh lệch nhau một trời một vực.
Anh thở dài đi đến trước mặt Nguyễn Thu Thu, mặc cho cô dựa vào người mình, cúi người xuống ôm cô trở về phòng ngủ, đặt lên giường nằm xuống. Nhuyễn ngọc ôn hương ở trong lồng ngực mình, nhưng tâm tình Trình boss vẫn phẳng lặng như nước, nguyên nhân ở chỗ Nguyễn Thu Thu mở miệng ra là Trư ca, ngậm miệng lại là lão Tôn đây, thực sự khiến tình huống hiện tại vô cùng kỳ quái.
Nguyễn Thu Thu ôm cổ anh không buôn tay: “Anh kể chuyện cổ tích cho em nghe đi. Kể chuyện cổ tích!’’
Trình boss bị ồn ào không còn cách nào khác, chậm rãi hỏi: “Kể chuyện gì?’’
“Là… Nghìn lẻ một đêm cũng được.’’
Trình Tuyển: "..."
Chuyện này có mà kể mấy ngày mấy đêm vẫn không xong.
Nguyễn Thu Thu mượn rượu làm càn không muốn buông tay.
Gò má cô ửng hồng, đôi mắt sáng long lanh tựa như ngàn vì sao rực rỡ, đôi môi đỏ mọng mềm mại ướt át, nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng kiều diễm. Trình Tuyển ngồi bên mép giường trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên ý thức được mình đang tự đào hố chôn mình, tự nếm mùi đau khổ.
Nguyễn Thu Thu đột nhiên cười ha ha một tiếng: “Anh thật xinh đẹp.’’
Từ nhỏ đến lớn, Trình Tuyển cực kỳ ghét người khác nhận xét dung mạo của của anh, nhưng Nguyễn Thu Thu chắc chắn không phải là người khác. Anh lặng lẽ nhìn xuống người con gái đang nằm dưới người mình, cần cổ bị cánh tay mềm mại của của quấn thật chặt, cũng chỉ có những lúc say rượu, Nguyễn Thu Thu mới chủ động như vậy.
Nguyễn Thu Thu bất động một lúc lâu, ngay khi Trình Tuyển cho là cô đã ngủ say, cô lại hàm hồ nói: “Em không cho anh chết… Ai cũng… Không thể làm tổn thương đến anh…’’
Một thứ cảm xúc kỳ diệu phập phồng nơi lồng ngực anh, nóng bỏng mà dịu dàng.
Trình Tuyển nhẹ nhàng nói: “Không đâu.’’ Ngoại trừ cô ra, không có ai có thể làm tổn thương anh.
Nguyễn Thu Thu nửa tình nửa mê thốt ra một câu cuối cùng.
“Em sẽ ở bên canh anh… Cho nên, đừng sợ nhé.’’
Trong giấc mơ của mình, cô nhìn thấy Trình Tuyển đang lẽ loi đứng trước cửa, dáng vẻ giống như bị cả thế giới này ruồng bỏ. Cho nên, cô mới nói ra những lời như vậy.
"..."
Trong phòng ngủ yên tĩnh lạ thường.
Người đàn ông ngồi trên mép giường một tay chống xuống đệm, mặc cho người phụ nữ ôm chặt lấy cổ anh. Anh cúi thấp đầu, mái tóc lộn xộn rũ xuống, che khuất mí mắt của anh, không thể nhìn thấy rõ những cảm xúc đang trào dâng trong ánh mắt kia. Anh vẫn duy trì động tác ấy, không hề nhúc nhích, cũng không nói một lời.
Cuối cùng.
Giọng nói dịu dàng mà chậm rãi của ngươi đàn ông vang lên: “Vậy chúng ta giao kèo nhé?’’
Nguyễn Thu Thu đang say mèm không hề nghe rõ cái gì, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm, không biết trong giấc mơ kia đang xuất hiện cảnh tượng gì.
Trình Tuyển cúi người, đặt trên đôi môi cô một nụ hôn, môi và môi đơn giản chạm vào nhau cũng khiến lòng người rung động.
Cuối cùng lại cảm thấy chưa đủ, Trình Tuyển lưu luyến hôn lên trán, mí mắt rồi lại trở về đôi môi đỏ mọng của cô. Anh khẽ căn môi Nguyễn Thu Thu, giống như có mấy con kiến bò qua đôi môi, cái cảm giác ngứa ngáy khiến cô không nhịn được phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Hàm răng dễ dàng bị cạy mở, môi lười dây dưa không rời. Nguyễn Thu Thu nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy không khí trong phổi mình dường như sắp bị rút cạn kiệt, cô khẽ giãy dụa mấy lần, lại bị đối phương giữ chặt lấy cổ tay, giống như có hòn đá nặng ngàn cân đè nặng lên người khiến cô không thể nào động đậy, mơ mơ màng màng tùy ý hùa theo nụ hôn không biết nặng nhẹ của anh.
Nụ hôn của anh xuôi theo hai gò má đi xuống phía dưới, rơi vào cần cổ trắng nõn.
Làn da mịm màng không tỳ vết, giống như một tấm vải màu trắng sạch sẽ, chỏ còn chờ một ít màu sắc nổi bật nhuộm lên nó.
Người nông dân Trình Tuyển rốt cuộc của thành công trồng được một quả dây tây đổ bừng.
Ngay khi anh còn đang muốn tiến hành thêm một bước nữa, chẳng biết từ lúc nào Nguyễn Thu Thu đã từ bỏ giãy dụa, ngủ thiếp đi.
Trình Tuyển: "..."
Cổ họng anh giống như nuốt phải một khối than còn đỏ lửa, nhiệt độ nóng bứng như muốn thiêu cháy huyết dịch và cách niêm mạc mềm mại trong khoang miệng, một một giây thần kinh trong người đều đang kêu gào.
"Thu Thu..." Giọng nói của anh khàn khàn.
Nguyễn Thu Thu chẳng những không tỉnh lại, còn bỗng nhiên duỗi chân đạp Trình Tuyển đang trong tư thế không hề phòng bị xuống khỏi giường. Cô cũng khó sự tức giận lúc rời giường, ghét nhất là đang ngủ say lại bị người khác quấy rầy, cuộc tấn công bất ngờ trong lúc ngủ say đã hoàn toàn phá vỡ bầu không khí mập mờ kiều diễm lúc này.
Trình Tuyển ngồi trên sàn nhà quay mặt sang chỗ khác, nhìn về phía Nguyễn Thu Thu.
Cô vẫn đang ngủ say.
Trình Tuyển yên lặng một lúc lâu, lại lại lại lại thở dài một tiếng.
“Ai…’’
“Đây là cái gì vậy?’’ Anh chỉ chỉ vào lông mi.
"Ôi mẹ ơi, anh làm em sợ muốn chết.’’
Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên giọng nói của Trình Tuyển, dọa đến Nguyễn Thu Thu giật nảy mình, cánh tay run lên một cái, khiến miếng lông mi giả cọ vào mắt, thậm chí ngay cả bóng mắt cũng hỏng mất một nửa.
"Lần sau anh có thể đánh động trước khi lên tiếng được không?’’
Trình Tuyển chậm rãi nói : "Không phải sao? Giống như hỏi hôm nay thời tiết thế nào, giữa trưa ăn gì, phải tìm một chủ đề nào đó nói chuyện với đối phương thì sẽ khiến cho cuộc trò chuyện giữa hai người trở nên dễ dàng hơn.’’
Anh thốt ra một chuỗi dài lý lẽ khiến cho Nguyễn Thu Thu vô cùng kinh ngạc.
"Anh học được những điều này ở đâu vậy ?’’ Trình Tuyển cuối cùng cũng bắt đầu chú ý đến kỹ năng giao tiếp rồi, đúng là một sự tiến bộ không tồi nha.
Câu hỏi của Nguyễn Thu Thu khiến ánh mắt của Trình Tuyển lơ lửng trong chốc lát : "Quảng cáo trên mạng.’’
"Ồ..."
Nếu để cho Nguyễn Thu Thu biết anh đã đọc đi đọc lại nhiều lần những cuốn sách lên quan đến giới tính mà anh đã đặt trên mạng về, chắc có lẽ sẽ bật cười thành tiếng ngay tại chỗ. Nhưng điều quan trong nhất là, Trình boss đã tuân thủ các quy tắc một cách nghiêm ngặt, và tham khảo những thông tin từ nhiều nguồn khác nhau, chủ yếu dựa trên điểm số đánh giá và cuối cùng liệt kê ra một danh sách nhỏ.
Cuốn sổ ghi chép bí mật kia, chỉ có một mình anh mới có tư cách biết được những nội dung cụ thể ở trong đó.
Nguyễn Thu Thu dùng bông gòn cẩn nhận lau sạch vết nhòe mascara, lúc này mới nói tiếp: “Tối nay anh ăn một mình nhé, em đi ra ngoài.’’
“Em đi đâu vậy?’’
“Lão Mạnh nói muốn mang em đi đến một bữa tiệc nhỏ, tiếp xúc nhiều hơn với các tiền bối trong nghề, cái này đối với em mà nói là một chuyện rất tốt. Có lẽ lúc về đến nhà trời cũng tối rồi, cho nên anh tự giải quyết bữa tối đi.’’
Trình Tuyển yên lặng một lúc lâu, sau đó ừ một tiếng rồi lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ của cô.
Nguyễn Thu Thu: "? ? ?"
Không hiểu tại sao, trong đầu cô lại tưởng tượng đến hình ảnh Trình Tuyển đầu đội tuyết, vẻ mựt dìu hiu ngâm khúc “Rau cải xanh”. Nguyễn Thu Thu nhanh chóng lắc đầu một cái, vứt bỏ cảnh tượng kỳ quái này ra khỏi đầu mình.
Nàng cầm một chiếc túi xách nhỏ, tùy tiện cuốn cuốn mái tóc ngắn mấy cái, tiện tay kéo tóc, thì nhìn thấy Trình Tuyển đang ngồi trên ghế sofa.
“Anh nhớ ăn cơm đấy, không được ăn đồ ăn vặt đâu.’’
Ánh mắt của Trình Tuyển đuổi theo bóng lưng của cô.
Nguyễn Thu Thu đứng ở cửa thay giày, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Trình Tuyển đút một tay vào túi đi chậm rãi đi về phía này. Nguyễn Thu Thu vẫy vẫy tay tạm biệt với anh: “Em đi đây.’’
“Nhớ về sớm một chút.’’
Trình Tuyển lẻ loi đứng trước cửa, giống như Nguyễn Thu Thu đang bỏ rơi anh vậy. Dưới cái nhìn chằm chằm tha thiết ấy, Nguyễn Thu Thu cảm thấy có chút không đành lòng, đang suy nghĩ xem có nên an ủi anh hay không thì đúng lúc này, Trình Tuyền nhàn nhạt nói: “Cửa hàng gà rán dưới lầu mà mình không giao hàng vào ban đêm, anh không muốn xuống lầu, lúc em về thì mang lên cho anh một phần.’’
Nguyễn Thu Thu: "..."
Trình Tuyển: "Anh muốn tương ớt ngọt và sốt mayonnaise. A, còn thêm một phần khoai tây chiên và một lon co ca nữa.’’
Nguyễn Thu Thu: "..."
Trình Tuyển: "Anh nói xong rồi, em có thể đi.’’
Nguyễn Thu Thu: "..."
Hai tiếng vang vọng vứt lại cho cẩu nam nhân Trình Tuyển này.
“Tạm! Biệt!’’
Lão Mạnh tự mình lái xe đến đón Nguyễn Thu Thu. Ban đầu cô còn cảm thấy hơi xấu hổ, cũng may nhà lão Mạnh cũng tiện đường đến đây, trước đó cô đã nhắn tin địa chỉ cho hắn biết. Lão Mạnh tới rất sớm, từ xa đã thấy một chiếc BMW màu xanh da trời rất làm đỏm, hai bên thân xe được phun những hình vẽ màu sặc sỡ, không biết là nhân vật trong bộ phim hoạt hình nào.
Chiếc xe này vô cùng bắt mắt, những người qua đường đi tới đi lui đầu quay đầu nhìn lại vài lên, cũng có người lấy điện thoại di động ra chụp lại làm hình kỷ niệm.
Lão Mạnh ngồi trên ghế lái nói: “Tôi còn sợ không tìm thấy cô đâu nữa đấy!’’
“Sao có thể không thấy được.’’ Nguyễn Thu Thu thắt chặt dây an toàn, “Xe của anh nổi bật nhất giữa sân khấu rồi.’’
Lão Mạnh xem nó như là một lời khen ngợi, ha ha cười một tiếng.
“Tôi thực sự không thể ngờ đến hai người lại ở trong một tiểu khu thông thường như thế này. Công tác an ninh không được đảm bảo lắm, vẫn nên đổi một khu chung cư cao cấp thì hơn, đầu năm nay người xấu không ít, đừng nghĩ cuộc sống ngày quá đơn giản như vậy.’’
“Vâng, tôi biết rồi.’’
Nguyễn Thu Thu sao có thể nói ra, căn nhà này đối với Trình Tuyển mà nói không chỉ là đơn thuần là một nơi để ở, có lẽ nơi đây đã lưu lại bao nhiêu hồi ức tốt đẹp với người mẹ quá cố của anh.
“Hôm nay tiểu mỹ nữ ăn mặc thật xinh đẹp nha, haiza, đang tiếc còn trai tôi vẫn còn đang đi học, nếu không thì sẽ để hai người chờ hắn vậy. Trong nhà cô còn có em gái xinh đẹp nào nữa không, dể dành cho tôi mấy người.’’
Nguyễn Thu Thu: “? ? ? Sao tôi có cảm giác giống như anh và tôi đang buôn bán người vậy.’’
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chính xác mà nói là lão Mạnh đơn phương oanh tạc, liên miên lải nhải với Nguyễn Thu Thu rằng triển lãm Anime mùa xuân tuyệt vời biết bao nhiêu. Nguyễn Thu Thu nghe đến váng đầu hoa mắt, cũng may khoảng cách đến câu lạc bộ họp mặt kia không xa, lúc cô xuống xe, bỗng dưng có một cảm giác giống như Andy trốn thoát khỏi nhà tù Shawshank, hận không thể giang hai tau chào đón không khí trong lành và tự do của thế giới bên ngoài.
Nơi tổ chức buổi gặp mặt nhỏ là một câu lạc bộ tư hân, ra vào đều phải trình thẻ hội viên, Nguyễn Thu Thu cảm thấy mới mẻ, trên đường đi đều theo sau lưng lão Mạnh, cố gắng biểu hiện như mình không phải là một người nhà quê.
Lão Mạnh bị dáng vẻ cẩn thận của cô làm chi buồn cười: “Không sao đâu, đừng căng thẳng, chỉ là mấy người bạn mà thôi, tình cách cũng thân thiện, hoạt bát.’’
Nguyễn Thu Thu thở ra một hơi thật dài : “Được, tôi biết rồi.’’
Nhân viên phục vụ dẫn hai người vào một căn phòng đơn nào đó, trong hành lang yên tĩnh không một tiếng động, tựa như không có ai. Nguyễn Thu Thu cố gắng kiềm chế tâm trạng đang căng thẳng của mình, người phục vụ đẩy cửa ra.
Mấy người đang ngồi trên ghế sofa đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa, trên mặt mỗi người đều dán một đống tờ giấy, cảnh tượng kia, muốn bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu buồn cười. Nguyễn Thu Thu đang ngạc nhiên và mờ mịt, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, cũng may cô nhanh chóng nuốt lại.
Nhưng lão Mạnh lại không hề nể mặt mũi chút nào, cười ha ha: “Mấy người lại chơi bài sao?’’
“Còn không phải đang chờ hai người đấy thôi, người đằng sau có lẽ là Phì điểu tiên phi Nguyễn Thu Thu trong truyền thuyết đúng không? Tiểu cô nương sao có thể xinh đẹp như vậy nha? Mau đến đây, mau đến đây, vị trí chính giữa này để lại cho cô đấy.’’
Mấy người hào hứng vẫy tay, quả nhiên giống như lão Mạnh nói, không hề làm giá chút nào, thậm chí còn nhiệt tình quá mức.
Nguyễn Thu Thu ngồi giữa ghế sofa mềm mại mà như ngồi trên bàn chông. Ngoại trừ lão Mạnh ra còn có ba người khác nữa, hai người đàn ông trung niên, và một người phụ nữ có vẻ còn khá trẻ tuổi, lão Mạnh lần lượt giới thiệu thân phận của bọn họ cho Nguyễn Thu Thu biết. Nhìn vẻ ngoài bình thường như vậy, nhưng từng người từng người lại là những nhân vật giống như một ngón núi cao trong ngành, trong đó lão Ngụy vì lý do cá nhân mà gần như rút khỏi giới, những tác phẩm của hắn ngàn vàng khó cầu.
Nguyễn Thu Thu biết được người này đã từng cống hiến rất nhiều cho quốc gia, trong lòng không khỏi càng thêm cung kính.
“Này, này, đứng câu nệ như vậy, cẩn thận bị dán giấy đấy.’’
Lúc lão Ngụy nói chuyện, tờ giấy gián trên mặt hắn bị thôi bay tứ tụng, nhất thời khiến Nguyễn Thu Thu nghiêm túc không nổi, 囧 mà nhìn bọn họ.
Lão Mạnh cười ha hả: "Tôi đã nói mà, đều là một đám Lão ngoan đồng.’’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn vừa dứt lời, ngay lập tức nhận được sự phỉ nhổ của ba người còn lại: “Phi! Cậu mới già, tôi vĩnh viên mười tám tuổi.’’
“Đúng vậy.’’
Trong tiếng cười của mấy người bọn họ, thỉnh thoảng còn pha trò chọc cười, Nguyễn Thu Thu dần dần thả lòng tinh thần. Mất người vô cùng tò mò về cô, hỏi cô rất nhiều vấn đề, trong đó có những câu như cô tốt nghiệp trường nào, lúc còn học thì giáo sư nào dẫn dắt, Nguyễn Thu Thu không trả lời được, chỉ có thể hàm hồ nói tự học.
“Những tác phẩm của cô rất có linh khí, sống động, cô gái nhỏ, sau này tiền đồ phát triền của cô chắc chắn sẽ vô cùng rộng mở, không nhất thiết phải làm trò chơi.’’
“Vậy thì làm gì?’’ Nguyễn Thu Thu hơi sửng sốt.
Lão Mạnh đổi chủ đề, nói: “Cái lão già hư hỏng này đang khuyên cô đổi nghề đấy, đừng nghe hắn, hôm nay chúng ta không nói chuyện về công việc đâu.’’
Lão Ngụy cũng không tức giận, nâng ly trà lên nói: “Vậy tôi tự phạt một ly, Thu Thu, cô đừng tức giận.’’
“Tôi đương nhiên sẽ không tức giận rồi.’’ Nguyễn Thu Thu cười nói.
Trải qua ba tuần* trà, đĩa trái cây cũng hết sạch, mấy thứ đồ ăn vặt hoa quả khô nhai đến đau hàm, trà cũng uống thật nhiều. Buổi tụ họp ngày hôm nay không giống như trong tưởng tượng của Nguyễn Thu Thu, vỗn dĩ cô còn cho rằng mình sẽ phải trải qua một đợt khảo nghiệm gay gắt, đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, bây giờ thì hay rồi, uống trà uống đến mức muốn đi vệ sinh.
( Chữ TUẦN trong tuần trà không hạn định thời gian chỉ tính mỗi lần rót trà đến lần rót sau là 1 tuần trà .)
Nói không nhắc đến chuyện công việc thực sự không nhắc đến công việc thật, nghe mấy người chỉ bàn luận mấy câu chuyện vụn vặt bình thường, những cũng khá thú vị.
Mọi người vừa nói vừa cười, chẳng biết từ bao giờ chủ để câu chuyện đã chuyển đến trên người Nguyễn Thu Thu.
Từ tỷ cười tủm tỉm cảm thán : "Tình cảm của em và vị kia nhà em thật không tệ nha, tuổi trẻ thật tốt.’’
"Đúng vậy, lúc nào thì hai người lên kế hoạch sinh con vậy? Nhưng mà chơi mấy năm nữa cũng không tồi, hay là hai người không muốn có con ?’’
Nguyễn Thu Thu bị hỏi đến hơi xấu hổ.
Sinh con ? Mọi chuyện còn chưa đâu và đâu đâu.
Nhắc đến chuyện này Nguyễn Thu Thu lâu ngày nằm trong vùng an toàn bỗng nhiên nhân ra được nguy cơ. Ngẫm nghĩ cẩm thận một chút, mặc dù Trình Tuyển ‘’ chó ‘’ thật, nhưng anh cũng là một người đàn ông bình thường, không thể nào sinh sản vô tính được.
Cho nên, Trình Tuyển cũng có **
Có **
**
Có lẽ Trình Tuyển vẫn luôn biểu hiện quá mức ngoan ngoãn dịu dàng ở trước mặt Nguyễn Thu Thu, chẳng có điểm gì giống như các tổng giám đốc bá đạo khác động một tí là cường hôn rồi ném trên giường thế này thế nọ, cho nên mới khiến cho cô khi đối mặt với Trình Tuyển không hề kiêng kỵ chút nào.
Trình Tuyển… Cũng là một người đàn ông trưởng thành nha…
Bất ngờ bị cảm giác nguy hiểm bao phủ toàn thân, Nguyễn Thu Thu ngây ngẩn cả người.
Thẳng đến khi buổi gặp mặt kết thúc, lão Mạnh đưa cô đến dưới tiểu khu nhà mình, thẳng đến khi Nguyễn Thu Thu mua xong gà rán vào nhà, cô vẫn một mực đắm chìm trong mâu thuẫn kỳ quái nào đó của bản thân.
Thừa nhận Trình Tuyển cũng là một người đàn ông bình thường là chuyện khó khăn sao? Có lẽ là vậy. Chỉ cần tưởng tượng đến việc sau khi sinh cho anh một đứa bé, Trình Tuyển lại mang theo con mình cùng nhau ăn mì tôm, cùng nhau lén lút lấy một túi đồ ăn vặt được giấu ở một nơi nào đó rồi ăn vụng lúc nửa đêm, chân tay của Nguyễn Thu Thu liền ngứa ngáy không thôi, rất muốn đánh người.
Trình Tuyển mở cửa ra, thì lại thấy Nguyễn Thu Thu đang vô duyên vô cớ trừng mắt lườm mình một cái, hung hăng nhét túi gà rán vào trong ngực anh.
“Ăn gà rán của anh đi.’’
Trình Tuyển: “…”
Nhưng sao anh có thể biết được, Nguyễn Thu Thu đang tưởng tượng ra tình cảnh một người cha tương lai suốt ngày đào hố con mình, trong lòng cô mới trào dâng một ngọn lửa không tên.
Trình Tuyển mở túi gà ra, cúi đầu xem xét một chút, rồi lại quay đầu sang chỗ khác chậm rãi hỏi : "Nước ngọt đâu?’’
"A, quên mất rồi."
Nguyễn Thu Thu ngồi trong phòng ngủ tẩy trang: “Anh nhìn trong tủ lạnh xem, có lẽ có nước ngọt đấy, nhưng đừng uống nhiều quá.’’
Trình Tuyển nghe lời đi đến phòng bếp, mở cửa tủ lạnh ra, bên trong để một hàng sữa chua, mấy hộp sữa tươi, còn có mấy chai bia. Anh bỗng nhiên nhớ lại, lần trước có đặt đồ ăn ở bên ngoài thì chủ quán có đưa nhầm thức uống, bỏ mấy chai Sprite tới đây, chỉ đành phải bỏ nó vào trong trong tủ lạnh. Một chai nước ngọt cũng không có, Trình Tuyển lục đi lục lại mấy lần, chắc chắn chỉ có hai sự lựa chọn.
Hoặc là bia, hoặc là sữa chua.
Hoặc là không uống gì.
Trong tay Trình Tuyển vẫn còn xách túi gà rán, suy nghĩ một lát, cuối cùng cầm ra hai lon bia. Bình thường anh rất ít khi uống rượu bia, nhưng tửu lượng lại khá tốt, chưa từng say lần nào, uống một hai lon bia làm như đồ uống thông thường cũng không thành vấn đề.
Nguyễn Thu Thu bôi bôi xóa xóa trên mặt một lúc lâu, sau khi đi ra khỏi phòng ngủ thì thấy Trình Tuyển đang ngồi trên ghế sofa ăn gà rán.
"A, tại sao anh lại uống bia?’’
“Trong tủ lạnh không có nước ngọt.’’
“Ồ…’’
“Em muốn ăn không?’’
Nguyễn Thu Thu lắc đầu: “Không ăn đâu, bụng em đang rất no.’’
Cô ngồi xuống bên cạnh Trình Tuyển, gác chéo chân chơi điện thoại, lúc Trình Tuyển uống bia lạnh còn có thể nhìn thấy chuyển động lên xuống của yết hầu, Nguyễn Thu Thu vô thức nhìn theo. Cô có thể tưởng tượng được khi thứ chất lỏng lanh buốt kia đi vào trong cổ họng mình là một mùi vị tốt đẹp như thế nào.
Chính xác mà nói, Nguyễn Thu Thu hơi thèm.
Cô liên tiếp nhìn Trình Tuyển mấy lần, bị Trình Tuyển thành công bắt quả tang: “Em đói bụng sao?’’
“Không phải…’’ Nguyễn Thu Thu ngồi ngay ngắn người lại, nhích đến gần anh, “Uống bia ngon không?’’
Trình Tuyển còn nhớ được dáng vẻ mượn rượu làm càn của cô trước kia: “Em không thể uống.’’
“Em chỉ uống mấy hớp thôi mà. Anh yên tâm, em tuyệt đối không gây rắc rối đâu, sau khi uống xong sẽ về phòng ngủ ngay lập tức.’’
Trong lúc Nguyễn Thu Thu đang thèm ăn này, hoàn toàn đã quên mất mình vẫn còn đang suy nghĩ về Trình Tuyển liệu có giống như những người đàn ông khác hay không.
Ngày mai không cần phải đi làm, một khi đã uống bia thì sáng mai dậy sớm mặt sẽ hơi sưng lên, những cô đã quyết định sẽ ở trong nhà nguyên một ngày rồi, dĩ nhiên sẽ không quan tâm đến việc mặt có sưng hay không.
Rõ ràng Nguyễn Thu Thu đã động lòng: “Em chỉ uống một hớp thôi.’’
Trình Tuyển lại nhớ lại dáng vẻ say rượu của cô.
Ánh mắt anh thoáng qua sự dao động nhè nhẹ, dường như đang nghĩ đến chuyện gì đó, lần này anh chẳng những không từ chối mà còn chủ động hỏi: “Mở một lon nữa nhé?’’
“Không cần, em chỉ uống một hớp thôi.’’
“Được.’’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm giác lạnh buốt bên ngoài vỏ lon thấm vào làn da khiến Nguyễn Thu Thu vô thức run rẩy, cô ngửa đầu uống một hớp lớn, cảm giác thực sự quá sáng khoái, nhịn không được lại uống thêm hai hớp nữa, lúc này mới đưa cho Trình Tuyển.
“Uống xong rồi! Cả anh đây!’’
Trình Tuyển nhận lấy lon bia, giống như trên đó còn lưu lại hơi ấm của đôi môi cô.
Nguyễn Thu Thu thoải mái nằm ngửa trên ghế sofa chơi điện thoại, Trình Tuyển ở bên cạnh đã ăn xong gà rán, càn quét chiến trường sạch sẽ. Lúc anh đi ngang qua phòng khách lại nhìn Nguyễn Thu Thu một cái, dáng vẻ của vô vẫn vô cùng bình tĩnh, không có dấu hiệu say rượu.
“…” Trình boss không biết mình đang thất vọng cái gì.
Sắc trời không còn sớm nữa, Trình Tuyển xử lý xong đống rác còn sót lại, đi đến bên cạnh Nguyễn Thu Thu nói: “Anh đi ngủ đây, ngủ ngon.’’
Nguyễn Thu Thu khẽ khép hờ đôi mắt, không trả lời anh.
Trình Tuyển dịu dàng nói: “Đừng ngủ ở đây, lạnh đấy.’’
Kèm theo lời nhắc nhở của Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu dường như có mấy phần bực bội nhíu chặt lông mày, đầu ngón tay đặt ở nơi trán, nhẹ nhàng xoa xoa. Ánh đèn sáng chói chiếu rọi xuống người cô, càng làm nổi bật làn da trắng nõn, tựa như một khối ngọc Dương Chi mịn màng không tỳ vết. Khi cô nhấc khuỷu tay lên, ống tay áo rộng thùng thình trượt xuống một nửa, lộ ra cánh tay mảnh khảnh.
Cô liếm liếm môi, lười biếng hỏi: “Vậy anh ôm em về phòng đi.’’
Trình Tuyển: "?"
Nguyễn Thu Thu mở mắt ra, đôi mắt đào hoa mờ mịt tràn đầy ý cười, quyến rũ động lòng người.
“Tuyển ca.’’
Trình Tuyển ngay lập tức không thể nói thành lời.
Một hớp cũng say trong truyền thuyết, có lẽ đang nói Nguyễn Thu Thu là một người như vậy, nhưng người phụ nữ này hết lần này đến lần khác vẫn không hề hay biết tửu lượng của mình.
Tựa như cả người không có xương cốt, Nguyễn Thu Thu nhéo híp mắt vẫy vẫy tay với anh, cười khanh khách đứng lên: “Trư ca, cõng em đi.’’
Trình Tuyển: “…”
Từ cảnh tượng mập mờ trong nháy mắt biết thành Cao Lão Trang Trư Bát Giới cõng vợ, hai thứ này đúng là chênh lệch nhau một trời một vực.
Anh thở dài đi đến trước mặt Nguyễn Thu Thu, mặc cho cô dựa vào người mình, cúi người xuống ôm cô trở về phòng ngủ, đặt lên giường nằm xuống. Nhuyễn ngọc ôn hương ở trong lồng ngực mình, nhưng tâm tình Trình boss vẫn phẳng lặng như nước, nguyên nhân ở chỗ Nguyễn Thu Thu mở miệng ra là Trư ca, ngậm miệng lại là lão Tôn đây, thực sự khiến tình huống hiện tại vô cùng kỳ quái.
Nguyễn Thu Thu ôm cổ anh không buôn tay: “Anh kể chuyện cổ tích cho em nghe đi. Kể chuyện cổ tích!’’
Trình boss bị ồn ào không còn cách nào khác, chậm rãi hỏi: “Kể chuyện gì?’’
“Là… Nghìn lẻ một đêm cũng được.’’
Trình Tuyển: "..."
Chuyện này có mà kể mấy ngày mấy đêm vẫn không xong.
Nguyễn Thu Thu mượn rượu làm càn không muốn buông tay.
Gò má cô ửng hồng, đôi mắt sáng long lanh tựa như ngàn vì sao rực rỡ, đôi môi đỏ mọng mềm mại ướt át, nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng kiều diễm. Trình Tuyển ngồi bên mép giường trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên ý thức được mình đang tự đào hố chôn mình, tự nếm mùi đau khổ.
Nguyễn Thu Thu đột nhiên cười ha ha một tiếng: “Anh thật xinh đẹp.’’
Từ nhỏ đến lớn, Trình Tuyển cực kỳ ghét người khác nhận xét dung mạo của của anh, nhưng Nguyễn Thu Thu chắc chắn không phải là người khác. Anh lặng lẽ nhìn xuống người con gái đang nằm dưới người mình, cần cổ bị cánh tay mềm mại của của quấn thật chặt, cũng chỉ có những lúc say rượu, Nguyễn Thu Thu mới chủ động như vậy.
Nguyễn Thu Thu bất động một lúc lâu, ngay khi Trình Tuyển cho là cô đã ngủ say, cô lại hàm hồ nói: “Em không cho anh chết… Ai cũng… Không thể làm tổn thương đến anh…’’
Một thứ cảm xúc kỳ diệu phập phồng nơi lồng ngực anh, nóng bỏng mà dịu dàng.
Trình Tuyển nhẹ nhàng nói: “Không đâu.’’ Ngoại trừ cô ra, không có ai có thể làm tổn thương anh.
Nguyễn Thu Thu nửa tình nửa mê thốt ra một câu cuối cùng.
“Em sẽ ở bên canh anh… Cho nên, đừng sợ nhé.’’
Trong giấc mơ của mình, cô nhìn thấy Trình Tuyển đang lẽ loi đứng trước cửa, dáng vẻ giống như bị cả thế giới này ruồng bỏ. Cho nên, cô mới nói ra những lời như vậy.
"..."
Trong phòng ngủ yên tĩnh lạ thường.
Người đàn ông ngồi trên mép giường một tay chống xuống đệm, mặc cho người phụ nữ ôm chặt lấy cổ anh. Anh cúi thấp đầu, mái tóc lộn xộn rũ xuống, che khuất mí mắt của anh, không thể nhìn thấy rõ những cảm xúc đang trào dâng trong ánh mắt kia. Anh vẫn duy trì động tác ấy, không hề nhúc nhích, cũng không nói một lời.
Cuối cùng.
Giọng nói dịu dàng mà chậm rãi của ngươi đàn ông vang lên: “Vậy chúng ta giao kèo nhé?’’
Nguyễn Thu Thu đang say mèm không hề nghe rõ cái gì, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm, không biết trong giấc mơ kia đang xuất hiện cảnh tượng gì.
Trình Tuyển cúi người, đặt trên đôi môi cô một nụ hôn, môi và môi đơn giản chạm vào nhau cũng khiến lòng người rung động.
Cuối cùng lại cảm thấy chưa đủ, Trình Tuyển lưu luyến hôn lên trán, mí mắt rồi lại trở về đôi môi đỏ mọng của cô. Anh khẽ căn môi Nguyễn Thu Thu, giống như có mấy con kiến bò qua đôi môi, cái cảm giác ngứa ngáy khiến cô không nhịn được phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Hàm răng dễ dàng bị cạy mở, môi lười dây dưa không rời. Nguyễn Thu Thu nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy không khí trong phổi mình dường như sắp bị rút cạn kiệt, cô khẽ giãy dụa mấy lần, lại bị đối phương giữ chặt lấy cổ tay, giống như có hòn đá nặng ngàn cân đè nặng lên người khiến cô không thể nào động đậy, mơ mơ màng màng tùy ý hùa theo nụ hôn không biết nặng nhẹ của anh.
Nụ hôn của anh xuôi theo hai gò má đi xuống phía dưới, rơi vào cần cổ trắng nõn.
Làn da mịm màng không tỳ vết, giống như một tấm vải màu trắng sạch sẽ, chỏ còn chờ một ít màu sắc nổi bật nhuộm lên nó.
Người nông dân Trình Tuyển rốt cuộc của thành công trồng được một quả dây tây đổ bừng.
Ngay khi anh còn đang muốn tiến hành thêm một bước nữa, chẳng biết từ lúc nào Nguyễn Thu Thu đã từ bỏ giãy dụa, ngủ thiếp đi.
Trình Tuyển: "..."
Cổ họng anh giống như nuốt phải một khối than còn đỏ lửa, nhiệt độ nóng bứng như muốn thiêu cháy huyết dịch và cách niêm mạc mềm mại trong khoang miệng, một một giây thần kinh trong người đều đang kêu gào.
"Thu Thu..." Giọng nói của anh khàn khàn.
Nguyễn Thu Thu chẳng những không tỉnh lại, còn bỗng nhiên duỗi chân đạp Trình Tuyển đang trong tư thế không hề phòng bị xuống khỏi giường. Cô cũng khó sự tức giận lúc rời giường, ghét nhất là đang ngủ say lại bị người khác quấy rầy, cuộc tấn công bất ngờ trong lúc ngủ say đã hoàn toàn phá vỡ bầu không khí mập mờ kiều diễm lúc này.
Trình Tuyển ngồi trên sàn nhà quay mặt sang chỗ khác, nhìn về phía Nguyễn Thu Thu.
Cô vẫn đang ngủ say.
Trình Tuyển yên lặng một lúc lâu, lại lại lại lại thở dài một tiếng.
“Ai…’’
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro