Chương 88
Bất Tài Như Phó/ Bất Tài Như Bộc
2024-11-14 01:02:07
Trong lòng Khúc Vi vô cùng chờ mong được cầm lấy tiền thuộc về chính mình.
Bà đứng dưới lầu đi tới đi lui, tâm trạng nhất thời nảy sinh cảm giác nôn nóng bất an. Tại sao Trình Tuyển còn chưa tìm đến?
Một người đàn ông trẻ tuổi đi ra từ trong cửa chính của Gia Trừng, hắn mặc âu phục đi giày da, nho nhã lịch sự, đương nhiên Khúc Vi biết người này, chính là Tiểu Phạm đã từng phụ trách việc ba Trình nằm viện trước đây, hai người cũng coi như là có quen biết. Tiểu Phạm đẩy mắt kính một cái, đi đến trước mặt Khúc Vi.
Khúc Vi vô thức nặn ra một nụ cười ngượng ngập: “Trình Tuyển đâu? Tôi có việc muốn tìm cậu ta.’’
“Công việc của boss rất bận, cho nên bảo tôi đến xử lý.’’
“Chẳng lẽ mấy người cũng đến dọa tôi giống như lần trước sao, còn vắt chày ra nước?’’ Khúc Vi ngay lập tức nhớ đến thời điểm ba Trình vừa mới nằm viện, bọn họ chỉ thanh toán tiền viện phí, khiến cho bà không hề cầm được một xu.
Tiểu Phạm cười rất thân thiện: “Sao có thể như vậy được.’’ Không chỉ không cho bà ta một phân tiền, mà còn phải khiến cho bà ta phun tiền của mình ra.
Khúc Vi vẫn không buông lỏng cảnh giác.
Vẻ mặt của Tiểu Phạm khiến cho bà có một dự cảm không tốt. Khúc Vi khẽ cắn môi, nói: “Cậu điện cho Trình Tuyển, tôi có chuyện nhất định phải đích thân nói cho cậu ta biết.’’
Tiểu Phạm nói: “Bà có chuyện gì cứ nói cho tôi, tôi sẽ thay lời truyền đạt.’’
“Đây là chuyện nhà của chúng tôi, tôi là mẹ kế của cậu ta!’’
Khúc Vi cao giọng, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người xung quanh nhìn về phía này. Bà ta giống như đã mượn được sự giúp đỡ, che bụng dưới như trong tính toán của mình: “Tôi đã mang thai, dù sao cũng là em gái hoặc em trai của cậu ta, Trình Tuyển không thể mặc kệ tôi được.’’
Khuôn mặt Tiểu Phạm biến sắc.
"Mang thai?’’
Khúc Vi lạnh lùng nheo mắt, đắc ý hất cằm: “Lần này, tôi có lý do chính đáng rồi nhỉ. Thân là mẹ kế, chẳng lẽ con chồng như cậu ta không phải nên phụng dưỡng tôi sao? Đợi đến khi chồng tôi chết đi, tôi chỉ còn có cậu ta là chỗ nương tựa duy nhất…’’
Tiểu Phạm đẩy mắt kính: "Được rồi, được rồi, tôi biết rồi."
“Tôi đảm bảo, chỉ cần các người đưa tiền cho tôi, tôi nhất định sẽ không đến quấy rối nữa.’’
Tiểu Phạm nói: “Trước tiên tôi phải đi xem tình huống của Trình tiên sinh đã, bà cũng biết, mặc dù bình thường boss tỏ ra không hề quan tâm đến cha mình, nhưng thực tế thì trong lòng anh ấy rất để tâm đến chuyện này, chắc chắn sẽ mềm lòng.’’
Khúc Vi nhận được đảm bảo, vội vàng nói: “Vậy chúng tôi đi thôi, tôi dẫn cậu đi.’’
Nghĩ đến lời của boss, Tiểu Phạm cười híp mắt.
*
Nguyễn Thu Thu ngồi trong phòng làm việc của Trình Tuyển.
Cô không nhịn được hỏi: “Anh định làm thế nào?’’
Trình Tuyển bỏ tay vào túi, chậm rãi đi đến chiếc ghế đối diện cô, ngồi xuống: “Buổi trưa ăn ở căng tin sao? Hay là ra ngoài ăn?’’
“…Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.’’
“Anh muốn ăn sushi.’’
Nguyễn Thu Thu: “…”
Được rồi, được rồi, Trình Tuyển đã không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi.
Trình Tuyển gọi đồ ăn ở ngoài để giải quyết bữa trưa, hai người ngồi ở phòng làm việc cùng ăn cơm với nhau. Dưới sự giám sát của Nguyễn Thu Thu, anh không thể gọi quá nhiều sushi, sau khi cơm nước xong xuôi thì bắt đầu gặm táo, tiếng răng rắc, răng rắc vang lên khắp cả căn phòng.
Trong suy nghĩ của Khúc Vi, hai vợ chồng Trình Tuyển nhất định đang rất nóng lòng, không ngừng bận rộn nghĩ cách để xử lý chuyện của bà ta như thế nào. Nếu như bà ta biết hai người kia đang hưởng thụ khoảng thời gian nghỉ trưa tốt đẹp của mình, sợ rằng sẽ phải tức chết mất.
Khúc Vi đi theo Tiểu Phạm đến bệnh viện.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Phạm đi kiểm tra tính trạng của ba Trình, đang nói chuyện với bác dĩ trong phòng, Khúc Vi kiên nhẫn chờ đợi.
Sau khi đi ra khỏi phòng bệnh, Tiểu Phạm nói: “Nếu như tình trạng của ba Trình đã là thật, vậy thì chúng ta không nên chần chừ thêm nữa, trước tiên bà hãy đi làm xét nghiệm ADN đi.’’
Khúc Vi sững sờ: "Cái gì?"
"Chẳng lẽ bà cho rằng Trình tổng sẽ không cần bất cứ cái gì chứng minh đứa bé kia là con của Trình tiên sinh sao? Với uy tín không mấy tốt đẹp của bàn trước kia, lần xét nghiệm AND này, tôi sẽ đi cùng bà từ đầu đến cuối quá trình.’’
Khúc Vi âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ, Trình Tuyển đã nghĩ ngờ bà không phải mang thai đứa nhỏ của ba Trình rồi sao?
Nhưng mà cũng may, bà sớm đã có sự chuẩn bị từ trước, cũng đã nghĩ ra cách để Trình Tuyển phải tin nó là thật. Ngoài mặt bà vẫn tỏ ra sốt ruột cắn môi, làm ra vẻ không đồng ý đi làm xét nghiệm ADN với Tiểu Phạm: “Tôi mặc kệ, nếu như các người muốn tôi làm xét nghiệm, vậy các người nhất định phải ký hợp đồng trước, đưa tiền cho tôi.’’
Tiểu Phạm không đồng ý, Khúc Vi bắt đầu náo loạn, hắn nhức đầu xoa xoa chân mày, xoay người bảo muốn gọi điện cho Trình Tuyển, một lúc sau, Tiểu Phạm cầm di động đi đến, gật đầu với Khúc Vi.
“Boss nói có thể.’’
Khúc Vi thở phào nhẹ nhõm, bà đã sớm mua chuộc một bác sĩ giỏi rồi, vì vậy, chờ đến khi có được kết quả xét nghiệm, đứa bé trăm phần trăm là con của ba Trình, bà chỉ cần chờ cầm tiền là được rồi.
Tiểu Phạm khẽ mỉm cười: “Phu nhân, bà muốn tiền mặt hay là chung cư.’’
“Đương nhiên là chung cư rồi.’’
Tiểu tỷ muội tốt của Khúc Vi đã giúp bà xem xét một tòa nhà mới đang được khai thác gần đây, tòa nhà này tiếp giáp với khu thượng lưu, phong cảnh tốt, vị trí tốt, căn hộ rộng rãi. Lúc bà nhìn thấy tòa nhà kia cũng sáng mắt cả lên, nhưng trong tình cảnh tất cả những người có tiền đều muốn tranh giành để sở hữu nó, đừng nói đến chuyện mua, ngay cả cửa cũng không có. Khúc Vi đã nhắm được chung cư, chỉ cần chờ Trình Tuyển mắc câu.
Vào thời điểm này giá phòng không được coi là quá đắt, nhưng nghe người bạn tốt làm bên bất động sản kia nói, trong tuần tới nhất định sẽ tăng mạnh.
Lúc này chính là thời gian mua vào tốt nhất.
Khúc Vi đã bắt đầu ảo tưởng đến cảnh tượng mình sẽ trở thành một tiểu phú bà giàu có. Tiểu Phạm đứng ở đối diện tựa tiếu phi tiếu nói: “Vậy chúng ta ký hợp đồng trước?’’
“Được, được, được.’’
Buổi chiều còn chưa đến giờ tan làm, Nguyễn Thu Thu bỗng nhiên nhận được một tin nhắn của Bạch Lung.
“Thu Thu, tháng sau tôi kết hôn rồi.’’
Nguyễn Thu Thu hơi sửng sốt, sau đó chúc mừng cô ấy: “Qúa tuyệt vời!’’
"Nếu như cô có thời gian, nhất định phải tới đấy.’’
“Không thành vấn đề.’’
Thời gian trôi qua thật nhanh, lần trước gặp nhau Bạch Lung vẫn còn đang bàn bạc chuyện đính hôn, bây giờ đã chuẩn bị kết hôn rồi. Bạch Lung liên tục hỏi mấy chi tiết, muốn tham khảo ý kiến của Nguyễn Thu Thu, nhưng Nguyễn Thu Thu đâu biết chuẩn bị hôn lễ phải làm như thế nào, liền chạy đến phòng làm việc của Trình Tuyển tìm anh.
Trình Tuyển đang đọc sách, Nguyễn Thu Thu vừa mở cửa, anh nhanh chóng nhét toàn bộ sách vào bút vào ngăn tủ, khóa kỹ.
Nguyễn Thu Thu không bỏ lỡ nhất cử nhất động của anh.
Cô nghi ngờ hỏi: “Anh đang làm gì vậy?’’
Vẻ mặt Trình Tuyển vô cùng bình tĩnh, lãng sang chuyện khác để Nguyễn Thu Thu phân tâm: “Có chuyện gì sao?’’
“Không có gì, Bạch Lung sắp kết hôn, hỏi em một số chuyện em không rõ lắm, cho nên tới đây hỏi anh một chút.’’ Từ khi thẳng thắn bày tỏ mình là tiểu tiên nữ, những chuyện mà mình không biết, Nguyễn Thu Thu cũng không cần giấu.
Nguyễn Thu Thu nói: “Chắc anh vẫn còn nhớ chứ?’’
“Không biết.’’
“A?’’
“Chỉ đăng ký kết hôn, còn lại không làm cái gì nữa.’’
“Vậy sao?’’ Cho nên, Trình Tuyển và cô, thực ra thì chưa trải qua cái gì cả sao?
Hai vợ chồng già trố mắt nhìn nhau, Nguyễn Thu Thu thực sự không dám tin hai người bọn họ lại không hề biết cái gì về chuyện kết hôn cả.
“…Được rồi, vậy để em trả lời Bạch Lung.’’
Khó khắn lắm Nguyễn Thu Thu mới tra được đáp án trên Baidu, tìm một lúc lâu, mới gửi cho Bạch Lung mấy ý kiếm tham khảo. Còn dùng hay không dùng, cũng không phải là vấn đề có có thể nghĩ đến.
Từ trước đến nay Nguyễn Thu Thu chưa từng mặc qua áo cưới, nhưng làm phụ dâu thì không ít. Thấy người khác chia sẻ hình ảnh áo cưới, dĩ nhiên cũng thấy đẹp, nhưng mà đối với cô, hôn lễ đã là quá khứ, cũng không quan trọng lắm.
Vẻ mặt Trình Tuyển như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lúc này, điện thoại rung lên một tiếng, là Tiểu Phạm.
Tiểu Phạm: Boss, đã làm xét nghiệm ADN.
Trình Tuyển: Tốt.
Bà đứng dưới lầu đi tới đi lui, tâm trạng nhất thời nảy sinh cảm giác nôn nóng bất an. Tại sao Trình Tuyển còn chưa tìm đến?
Một người đàn ông trẻ tuổi đi ra từ trong cửa chính của Gia Trừng, hắn mặc âu phục đi giày da, nho nhã lịch sự, đương nhiên Khúc Vi biết người này, chính là Tiểu Phạm đã từng phụ trách việc ba Trình nằm viện trước đây, hai người cũng coi như là có quen biết. Tiểu Phạm đẩy mắt kính một cái, đi đến trước mặt Khúc Vi.
Khúc Vi vô thức nặn ra một nụ cười ngượng ngập: “Trình Tuyển đâu? Tôi có việc muốn tìm cậu ta.’’
“Công việc của boss rất bận, cho nên bảo tôi đến xử lý.’’
“Chẳng lẽ mấy người cũng đến dọa tôi giống như lần trước sao, còn vắt chày ra nước?’’ Khúc Vi ngay lập tức nhớ đến thời điểm ba Trình vừa mới nằm viện, bọn họ chỉ thanh toán tiền viện phí, khiến cho bà không hề cầm được một xu.
Tiểu Phạm cười rất thân thiện: “Sao có thể như vậy được.’’ Không chỉ không cho bà ta một phân tiền, mà còn phải khiến cho bà ta phun tiền của mình ra.
Khúc Vi vẫn không buông lỏng cảnh giác.
Vẻ mặt của Tiểu Phạm khiến cho bà có một dự cảm không tốt. Khúc Vi khẽ cắn môi, nói: “Cậu điện cho Trình Tuyển, tôi có chuyện nhất định phải đích thân nói cho cậu ta biết.’’
Tiểu Phạm nói: “Bà có chuyện gì cứ nói cho tôi, tôi sẽ thay lời truyền đạt.’’
“Đây là chuyện nhà của chúng tôi, tôi là mẹ kế của cậu ta!’’
Khúc Vi cao giọng, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người xung quanh nhìn về phía này. Bà ta giống như đã mượn được sự giúp đỡ, che bụng dưới như trong tính toán của mình: “Tôi đã mang thai, dù sao cũng là em gái hoặc em trai của cậu ta, Trình Tuyển không thể mặc kệ tôi được.’’
Khuôn mặt Tiểu Phạm biến sắc.
"Mang thai?’’
Khúc Vi lạnh lùng nheo mắt, đắc ý hất cằm: “Lần này, tôi có lý do chính đáng rồi nhỉ. Thân là mẹ kế, chẳng lẽ con chồng như cậu ta không phải nên phụng dưỡng tôi sao? Đợi đến khi chồng tôi chết đi, tôi chỉ còn có cậu ta là chỗ nương tựa duy nhất…’’
Tiểu Phạm đẩy mắt kính: "Được rồi, được rồi, tôi biết rồi."
“Tôi đảm bảo, chỉ cần các người đưa tiền cho tôi, tôi nhất định sẽ không đến quấy rối nữa.’’
Tiểu Phạm nói: “Trước tiên tôi phải đi xem tình huống của Trình tiên sinh đã, bà cũng biết, mặc dù bình thường boss tỏ ra không hề quan tâm đến cha mình, nhưng thực tế thì trong lòng anh ấy rất để tâm đến chuyện này, chắc chắn sẽ mềm lòng.’’
Khúc Vi nhận được đảm bảo, vội vàng nói: “Vậy chúng tôi đi thôi, tôi dẫn cậu đi.’’
Nghĩ đến lời của boss, Tiểu Phạm cười híp mắt.
*
Nguyễn Thu Thu ngồi trong phòng làm việc của Trình Tuyển.
Cô không nhịn được hỏi: “Anh định làm thế nào?’’
Trình Tuyển bỏ tay vào túi, chậm rãi đi đến chiếc ghế đối diện cô, ngồi xuống: “Buổi trưa ăn ở căng tin sao? Hay là ra ngoài ăn?’’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“…Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.’’
“Anh muốn ăn sushi.’’
Nguyễn Thu Thu: “…”
Được rồi, được rồi, Trình Tuyển đã không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi.
Trình Tuyển gọi đồ ăn ở ngoài để giải quyết bữa trưa, hai người ngồi ở phòng làm việc cùng ăn cơm với nhau. Dưới sự giám sát của Nguyễn Thu Thu, anh không thể gọi quá nhiều sushi, sau khi cơm nước xong xuôi thì bắt đầu gặm táo, tiếng răng rắc, răng rắc vang lên khắp cả căn phòng.
Trong suy nghĩ của Khúc Vi, hai vợ chồng Trình Tuyển nhất định đang rất nóng lòng, không ngừng bận rộn nghĩ cách để xử lý chuyện của bà ta như thế nào. Nếu như bà ta biết hai người kia đang hưởng thụ khoảng thời gian nghỉ trưa tốt đẹp của mình, sợ rằng sẽ phải tức chết mất.
Khúc Vi đi theo Tiểu Phạm đến bệnh viện.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Phạm đi kiểm tra tính trạng của ba Trình, đang nói chuyện với bác dĩ trong phòng, Khúc Vi kiên nhẫn chờ đợi.
Sau khi đi ra khỏi phòng bệnh, Tiểu Phạm nói: “Nếu như tình trạng của ba Trình đã là thật, vậy thì chúng ta không nên chần chừ thêm nữa, trước tiên bà hãy đi làm xét nghiệm ADN đi.’’
Khúc Vi sững sờ: "Cái gì?"
"Chẳng lẽ bà cho rằng Trình tổng sẽ không cần bất cứ cái gì chứng minh đứa bé kia là con của Trình tiên sinh sao? Với uy tín không mấy tốt đẹp của bàn trước kia, lần xét nghiệm AND này, tôi sẽ đi cùng bà từ đầu đến cuối quá trình.’’
Khúc Vi âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ, Trình Tuyển đã nghĩ ngờ bà không phải mang thai đứa nhỏ của ba Trình rồi sao?
Nhưng mà cũng may, bà sớm đã có sự chuẩn bị từ trước, cũng đã nghĩ ra cách để Trình Tuyển phải tin nó là thật. Ngoài mặt bà vẫn tỏ ra sốt ruột cắn môi, làm ra vẻ không đồng ý đi làm xét nghiệm ADN với Tiểu Phạm: “Tôi mặc kệ, nếu như các người muốn tôi làm xét nghiệm, vậy các người nhất định phải ký hợp đồng trước, đưa tiền cho tôi.’’
Tiểu Phạm không đồng ý, Khúc Vi bắt đầu náo loạn, hắn nhức đầu xoa xoa chân mày, xoay người bảo muốn gọi điện cho Trình Tuyển, một lúc sau, Tiểu Phạm cầm di động đi đến, gật đầu với Khúc Vi.
“Boss nói có thể.’’
Khúc Vi thở phào nhẹ nhõm, bà đã sớm mua chuộc một bác sĩ giỏi rồi, vì vậy, chờ đến khi có được kết quả xét nghiệm, đứa bé trăm phần trăm là con của ba Trình, bà chỉ cần chờ cầm tiền là được rồi.
Tiểu Phạm khẽ mỉm cười: “Phu nhân, bà muốn tiền mặt hay là chung cư.’’
“Đương nhiên là chung cư rồi.’’
Tiểu tỷ muội tốt của Khúc Vi đã giúp bà xem xét một tòa nhà mới đang được khai thác gần đây, tòa nhà này tiếp giáp với khu thượng lưu, phong cảnh tốt, vị trí tốt, căn hộ rộng rãi. Lúc bà nhìn thấy tòa nhà kia cũng sáng mắt cả lên, nhưng trong tình cảnh tất cả những người có tiền đều muốn tranh giành để sở hữu nó, đừng nói đến chuyện mua, ngay cả cửa cũng không có. Khúc Vi đã nhắm được chung cư, chỉ cần chờ Trình Tuyển mắc câu.
Vào thời điểm này giá phòng không được coi là quá đắt, nhưng nghe người bạn tốt làm bên bất động sản kia nói, trong tuần tới nhất định sẽ tăng mạnh.
Lúc này chính là thời gian mua vào tốt nhất.
Khúc Vi đã bắt đầu ảo tưởng đến cảnh tượng mình sẽ trở thành một tiểu phú bà giàu có. Tiểu Phạm đứng ở đối diện tựa tiếu phi tiếu nói: “Vậy chúng ta ký hợp đồng trước?’’
“Được, được, được.’’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi chiều còn chưa đến giờ tan làm, Nguyễn Thu Thu bỗng nhiên nhận được một tin nhắn của Bạch Lung.
“Thu Thu, tháng sau tôi kết hôn rồi.’’
Nguyễn Thu Thu hơi sửng sốt, sau đó chúc mừng cô ấy: “Qúa tuyệt vời!’’
"Nếu như cô có thời gian, nhất định phải tới đấy.’’
“Không thành vấn đề.’’
Thời gian trôi qua thật nhanh, lần trước gặp nhau Bạch Lung vẫn còn đang bàn bạc chuyện đính hôn, bây giờ đã chuẩn bị kết hôn rồi. Bạch Lung liên tục hỏi mấy chi tiết, muốn tham khảo ý kiến của Nguyễn Thu Thu, nhưng Nguyễn Thu Thu đâu biết chuẩn bị hôn lễ phải làm như thế nào, liền chạy đến phòng làm việc của Trình Tuyển tìm anh.
Trình Tuyển đang đọc sách, Nguyễn Thu Thu vừa mở cửa, anh nhanh chóng nhét toàn bộ sách vào bút vào ngăn tủ, khóa kỹ.
Nguyễn Thu Thu không bỏ lỡ nhất cử nhất động của anh.
Cô nghi ngờ hỏi: “Anh đang làm gì vậy?’’
Vẻ mặt Trình Tuyển vô cùng bình tĩnh, lãng sang chuyện khác để Nguyễn Thu Thu phân tâm: “Có chuyện gì sao?’’
“Không có gì, Bạch Lung sắp kết hôn, hỏi em một số chuyện em không rõ lắm, cho nên tới đây hỏi anh một chút.’’ Từ khi thẳng thắn bày tỏ mình là tiểu tiên nữ, những chuyện mà mình không biết, Nguyễn Thu Thu cũng không cần giấu.
Nguyễn Thu Thu nói: “Chắc anh vẫn còn nhớ chứ?’’
“Không biết.’’
“A?’’
“Chỉ đăng ký kết hôn, còn lại không làm cái gì nữa.’’
“Vậy sao?’’ Cho nên, Trình Tuyển và cô, thực ra thì chưa trải qua cái gì cả sao?
Hai vợ chồng già trố mắt nhìn nhau, Nguyễn Thu Thu thực sự không dám tin hai người bọn họ lại không hề biết cái gì về chuyện kết hôn cả.
“…Được rồi, vậy để em trả lời Bạch Lung.’’
Khó khắn lắm Nguyễn Thu Thu mới tra được đáp án trên Baidu, tìm một lúc lâu, mới gửi cho Bạch Lung mấy ý kiếm tham khảo. Còn dùng hay không dùng, cũng không phải là vấn đề có có thể nghĩ đến.
Từ trước đến nay Nguyễn Thu Thu chưa từng mặc qua áo cưới, nhưng làm phụ dâu thì không ít. Thấy người khác chia sẻ hình ảnh áo cưới, dĩ nhiên cũng thấy đẹp, nhưng mà đối với cô, hôn lễ đã là quá khứ, cũng không quan trọng lắm.
Vẻ mặt Trình Tuyển như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lúc này, điện thoại rung lên một tiếng, là Tiểu Phạm.
Tiểu Phạm: Boss, đã làm xét nghiệm ADN.
Trình Tuyển: Tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro