Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Chương 96

Bất Tài Như Phó/ Bất Tài Như Bộc

2024-11-14 01:02:07

Một câu nói có vẻ như bâng quơ của Trình Tuyển lại khiến Nguyễn Thu Thu tựa như bỗng nhiên uống một hớp Vodka, một cổ nóng bỏng hừng hực bốc lên, khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả tai và cổ cũng không ngoại lệ, một mảnh hồng sắc nở rộ nơi làn da trắng nõn khiến người khác phải suy nghĩ.

“Anh nói bậy bạ gì đó… Qủa nhiên là say rồi.’’ Cô nhỏ giọng lầu bầu một tiếng.

Trình Tuyển chỉ lặng lẽ chăm chú nhìn cô, ngay cả chớp mắt cũng không thèm chớp, khiến Nguyễn Thu Thu cảm thấy không được tự nhiên.

Nghe nói đàn ông sau khi uống nhiều sẽ không dễ dàng làm loạn, nghĩ đến đây, Nguyễn Thu Thu quyết tâm muốn Trình Tuyển uống thêm vào ly rượu. Cô nâng ly đưa cho anh nói: “Anh uống đi.’’

Trình Tuyển không từ chối.

Anh cầm ly rượu lên ngửa đầu uống cạn, yết hầu nhấp nhô lên xuống, cổ áo mở rộng, cảnh tượng này khiến anh càng làm người ta khô miệng khô lưỡi, càng thêm gợi cảm quyến rũ.

“…”

Nguyễn Thu Thu không được tự nhiên quay mặt sang chỗ khác, ly rượu bị cô cầm chặt trong tay, trên ngón tay còn mang “Trứng chim bồ câu lớn’’, cái này khiến tay cô nhìn có vẻ hơi buồn cười.

Cô rút chiếc nhẫn trong tay ra, đặt lên bàn, cố làm ra vẻ trấn định nói: “Tối nay chúng ta không về nhà sao?’’

“Ừ.’’

“Vậy… Em sẽ ngủ ở phòng này, anh ngủ ở… A a a a, anh làm gì vậy?’’

Nguyễn Thu Thu hoảng hốt một tay che mắt, một tay chỉ vào Trình Tuyển.

Đối mặt với sự trách móc của Nguyễn Thu Thu, Trình Tuyển vẫn thản nhiên cởi áo khoác âu phục khoác lên khuỷu tay, lại mở một cái cúc áo, hơi khó chịu điều chỉnh cổ áo lớn nhỏ.

Anh khó hiểu nhìn về phía Nguyễn Thu Thu đang suy nghĩ quá nhiều: “Mặc loại quần áo này không hề dễ chịu chút nào, cho nên anh cởi áo khoác ra.’’

Đã quen với mặc áo len thoải mái, chất liệu của sơ mi bó chặt vào trong người vô cùng bí bách, Trình Tuyển nhíu mày, tiếp tục mở cúc áo ống tay, để cho mình càng được thả lỏng một chút.

Từ đầu đến cuối, Nguyễn Thu Thu vẫn luôn cảnh giác chú ý nhất cử nhất động của anh, giống như một chút mèo hoang đang canh chừng muốn đi vào cuộc sống của loài người, sẵn sàng xù lông bất cứ thời điểm nào.

Trình Tuyển hỏi: “Em không thay quần áo sao?’’

“Tại sao lại phải thay quần áo?’’

Nguyễn Thu Thu vừa nói vừa lùi về phía sau một bước, thiếu chút nữa bị vấp phải chân váy ngã nhào xuống đất, cô loạng choạng đỡ lấy mặt bàn, để cho mình đứng vững: “…”

Có vẻ như phải thay quần áo thật, ngộ nhỡ té lộn nhào xuống đất thì rất khó coi.

Trong tủ quần áo có treo mấy bộ quần áo ngủ, Nguyễn Thu Thu mở ra, tìm một một bộ kín mít nhất có thể rồi quay đầu phất phất tay với Trình Tuyển, nói: “Anh đi ra ngoài đi, em phải thay quần áo.’’

Trình Tuyển bình tĩnh nói: “Để anh giúp em.’’

“Ai muốn anh giúp em.’’ Nguyễn Thu Thu sắp xù lông lần nữa.

Sau khi đẩy Trình Tuyển ra ngoài cửa, lúc này Nguyễn Thu Thu mới bắt đầu thay quần áo. Lúc mặc áo cưới còn có Ôn Thiến giúp đỡ, Nguyễn Thu Thu không cảm thấy vất vả, đợi đến khi cởi nó ra mới phát hiện nó vừa nặng vừa dài, dây khóa kéo sau lưng không thể nào với tới, Nguyễn Thu Thu mệt đến đầu đổ đầy mồ hôi nhưng làm thế nào cũng không thể kéo khóa xuống, thật sự chỉ muốn cắt áo cưới ra một đường nhỏ rồi chui ra ngoài mà thôi.

Nguyễn Thu Thu giằng co một lúc lâu vẫn không có kết quả gì, nóng nảy cũng không có cách nào, đành phải hắng giọng một cái, nói: “Trình Tuyển, anh vào đây giúp em với.’’

Cánh cửa được đẩy ra.

Trình Tuyển đi tới, nửa ngồi xổm trên mặt đất, dưới sự hướng dẫn của Nguyễn Thu Thu, anh giúp cô kéo giây kéo xuống. Ngón tay anh thon dài mang theo những vết chai mỏng, lúc khóa kéo xuống, lòng bàn tay vọ vào tấm lưng trắng nõn của Nguyễn Thu Thu tựa như đang vẽ một đường thẳng, chậm rãi trượt xuống.

Cơ thể Nguyễn Thu Thu căng cứng người, khẩn trương đến mức không dám nhúc nhích: “Anh nhanh lên một chút.’’

Trình Tuyển chậm rãi ừ một tiếng.

Thời gian chờ đợi là thời gian mệt nhọc nhất, bởi vì căng thẳng, thần kinh của Nguyễn Thu Thu vô cùng mẫn cảm, móng tay nhẹ nhàng chạm vào làm da đều khiến cô run rẩy. Nguyễn Thu Thu cố gắng tỏ ra lạnh nhạt, hỏi: “Xong chưa?’’

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trình Tuyển chậm chạp không trả lời, cô có thể cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng lưu luyến sau lưng cô, khiến cô vô thức nắm chặt cổ áo.

“Anh về phòng mình ngủ đi, em cũng muốn đi ngủ rồi.’’

Nguyễn Thu Thu không dám quay đầu nhìn biểu cảm của Trình Tuyển.

Trong những khoảnh khắc như thế này, cô luôn luôn cảm thấy sợ hãi muốn chết, Nguyễn Thu Thu im lặng phỉ nhổ chính mình vào thời điểm quan trọng này còn giống như xe bị tuột xích, định nhân lúc Trình Tuyển không chú ý mà trốn thoát khỏi ánh mắt nóng bỏng của anh.

Nguyễn Thu Thu giả vờ như không có chuyện gì chầm chậm dịch chuyển, muốn cách xa Trình Tuyển một chút.

Cổ tay trắng nõn mềm mại đột nhiên bị níu lại, khiến cô không thể nào động đậy.

“…” Nguyễn Thu Thu giật nảy mình, theo bản năng muốn trốn thoát, nhưng lại phát hiện sức lực của Trình Tuyển còn lớn hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.

Giọng nói từ tốn của Trình Tuyển vang lên sau lưng: “Rượu cũng đã uống, em còn muốn đi đâu?’’

“Em không hiểu ý anh cho lắm.’’ Nguyễn Thu Thu bắt đầu giả ngu.

“Không sao, lát nữa em sẽ hiểu.’’

“!’’

Nguyễn Thu Thu hơi sửng sốt , còn chưa kịp suy nghĩ rốt cuộc là như thế này thì cánh tay đang nắm chặt lấy cổ tay cô nhẹ nhàng kéo một cái, trước mặt đột nhiên điên đảo, cô không kịp phản ứng vô lực rơi xuống đệm giường mềm mại, ánh mắt chạm vào đen treo trên trần nhà, ánh đèn màu vàng quất phát ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ, càng nhìn càng mập mờ.

Đợi đã…

Cô kêu lên một tiếng, ngay khi đang muốn phản kháng thì Trình Tuyển đã cúi người xuống, hôn lên đôi môi cô.

“Ưm ưm ưm.’’

Giữa hơi trở tràn ngập hương thơm rượu vang cay xè, kích thích thần kinh của cô. Nguyễn Thu Thu giống như một con cá muối giãy dụa mấy cái, lại bị anh cạy mở đôi môi, cướp lấy những hương vị ngọt ngào.

Hơi thở của anh vô cùng nóng bỏng, tựa như một đám lửa, đốt cháy Nguyễn Thu Thu trở nên khô nóng. Cô không thể khống chế được động đậy một chút, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn của Trình Tuyển, tựa như người đàn ông này đang đè nén cổ họng gọi tên cô: “Thu Thu…’’

Nguyễn Thu Thu bị hôn đến mức thiếu chút nữa không thể thở nổi, không khỏi phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, lại bị đối phương coi như ngầm đồng ý.

Gò má cô đỏ bừng, áo cưới trắng tinh xốc xếch hờ hững buông lỏng trên bờ vai, cảnh xuân trước ngực ẩn hiện, cảnh tượng này càng khiến cô trông có vẻ… Dễ bắt nạt. Trình Tuyển không thể kiềm chế được giữ chặt lấy eo cô, để cho Nguyễn Thu Thu không được lộn xộn.

Một tay anh cởi mấy cúc áo, theo khóe miệng hôn xuống cần cổ mềm mại.

Lần này, người nông dân Trình Tuyễn đã có thể quang minh chính đại trồng mấy quả dâu tây hồng hồng.

Bởi vì xấu hổ và luống cuống, toàn thân Nguyễn Thu Thu nổi lên một màu hồng nhạt, giống như một con tôm nhỏ, chỉ muốn co mình lại thành một viên tròn.

Chiếc áo cưới trắng tinh chẳng biết từ lúc nào đã bị rơi xuống, lộn xộn rơi trên mặt đất, nhăn nhắn nhúm nhúm, rõ ràng đã bị một lực mạnh nào đó ra sức nhào nặn rất nhiều lần. Từ đầu đến cuối, đầu óc Nguyễn Thu Thu vẫn mơ mơ màng màng, giống như cái lần cô uống rượu nhiều nhất hôm đó, bị Trình Tuyển lừa gạt, tất cả đều nghe theo anh.

Đầu ngón tay tay anh từng lần từng lần lưu luyến trên làn da sáng bóng của cô, đến nơi nào cũng khiến cô không nhịn được mà run sợ.

Dưới ánh đèn mờ ảo, cơ thể anh dính sát trên người cô, một tay cầm lấy tay cô, mười ngón tay hai người quấn quýt dây dưa.

Lúc này Nguyễn Thu Thu với nhận ra người đàn ông này chính xách là một con chó sói vẫy đuôi, nhưng lúc này đã chậm rồi.

Bình thường thì không nóng không lạnh thờ ơ giống như một con rùa đen, đến khi leo lên giường thì lại biến thành hình người, khiến cô hơi sợ hãi. Dường như cô chỉ là một món ăn cực phẩm được bày lên bàn ăn chờ người đến thưởng thức, người kia nhìn cũng nhìn đủ rồi, ngửi cũng ngửi đủ rồi, chỉ lướt qua rồi ngừng lại nêm nếm, sau khi cảm nhận được mùi vị tốt đẹp thì lộ ra vẻ mặt ban đầu, hoàn toàn nhai nuốt cô vào bụng.

Nguyễn Thu Thu đau đến bật khóc.

Cô khóc rất lớn, còn đáng thương tội nghiệp hơn cả lúc vừa bước xuống xe hôm nay. Từng chuối, từng chuỗi nước mắt không ngừng rơi xuống, ngoài miệng Trình Tuyển vẫn một mực dỗ dành cô, dịu dàng an ủi hôn lên mí mắt nhằm làm dịu những cảm xúc trong lòng cô, nhưng hành động thì vẫn không thể dừng lại.

Nguyễn Thu Thu nghĩ, tất cả những thứ trong truyện H chỉ là giả dối, nói gì mà lát nữa thôi sẽ phiêu đãng bồng bềnh trên đám mây, cảm nhận được cảm giác thỏa mãn không gì có thể so sánh được.

Lúc này cô chỉ muốn dùng một cước đạp Trình Tuyển xuống khỏi người mình, cô còn muốn cho anh một nện, để cái tên cẩu nam nhân vô tình vô nghĩa này nhận ra được cô khó chịu đến nhường nào. Chỉ là cả người cô chẳng còn chút sức lực nào, giống như xương cốt bị rút hơn một nửa, ngay cả nói cũng không thể nói thành lời.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cuối cùng, cô không còn cách nào khác chỉ đành phải cắn vào bả vai Trình Tuyển.

Nhưng thật tệ, Trình Tuyển dường như càng bị kích thích hơn.

Anh dịu dàng đặt một nụ hôn lên đôi môi cô.

Thừa dịp Nguyễn Thu Thu bất lực phản kháng, giọng anh khàn khàn tiến sát đến bên tai cô.

“Gọi Tuyển ca…’’

….

Gần như một đêm không thể chợp mặt.

Cả cơ thể giống như bị bánh xe nghiềm ép qua khiến Nguyễn Thu Thu suýt nữa hi sinh ngay tại trận, cô mở mắt ra thì đạp vào mắt chính là khuôn mặt xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện của Trình Tuyển, hai hàng lông mày không thể nào che dấu được xuân phong đắc ý.

Điều này khiến cho Nguyễn Thu Thu vô cùng khó chịu, cực kỳ cực kỳ khó chịu.

Trong lòng đang nung nấu hừng hực lửa giận, phản ứng đầu tiên của cô sau khi tình dậy chính là đạp Trình Tuyển một cái.

Bịch một tiếng, Trình Tuyển còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đạp rơi xuống giường.

Trình Tuyển: "..."

Nguyễn Thu Thu trợn mắt nhìn: "Không biết xấu hổ! Đồ lưu manh!"

Chỉ cần nghĩ đến chuyện tối qua người nào đó liên tục buộc cô gọi Tuyển ca, Tuyển ca, gò má Nguyễn Thu Thu nóng bỏng đến mức gần như có thể luộc một quả trứng gà. Cô chậm rãi vén một góc chăn lên, quả nhiên, bên trong chiếc chăn là trạng thái trần truồng.

Nguyễn Thu Thu vội vàng níu chặt góc chăn.

“Em muốn thay quần áo, anh đi ra ngoài, đi ra ngoài, đi ra ngoài.’’

Trình Tuyển mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình vào, chậm rãi đi vào phòng tắm rửa mặt.

Nguyễn Thu Thu nhanh chóng cầm quần áo lên, chỉ trách mình tối qua thật thất sách, không thể giữ bững một phòng tuyến cuối cùng. Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên dáng vẻ tối qua của Trình Tuyển, gương mặt xinh đẹp nhuốm màu tình dục, cực kỳ rung động lòng người.

Nguyễn Thu Thu ảo nảo vỗ vỗ đầu để cho đầu mình thanh tỉnh một chút.

Đúng là sắc đẹp lầm người!

Từ đầu đến cuối Nguyễn Thu Thu vẫn mặt không đổi sắc thay quần áo. Cô còn đang đắm chìm trong cảm xúc xấu hổ không thể kiềm chế của bản thân mình. Toàn thân trên dưới vừa đau vừa xót, trên cổ chi chít những quả dâu tây mà ngay cả quần áo cao cổ cũng không thể che dấu được.

Đúng lúc này, cảnh cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra.

Trình Tuyển nói: “Đúng rồi, em có muốn…’’

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Quần áo trên người Nguyễn Thu Thu chỉ mới mặc được một nữa, nửa chừng nửa vời, cô ngạc nhiên nhìn về phía Trình Tuyển, vẻ mặt ngưng đọng.

Thời gian dường như dừng lại ở khoảnh khắc này.

Trình Tuyển: “Em dọa anh rồi.’’

Nguyễn Thu Thu: "? ? ? Anh có phải là người hay không?’’

Cuối cùng Trình boss vẫn không thể trán khỏi vận mệnh chịu nện.

…Ai.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Số ký tự: 0