Chương 30 - Người Đại Diện Vất Vả
Dáng Người Khôn...
Tần Hoàng
2024-08-08 11:07:35
Thế nhưng tình hình cũng không khá hơn là bao, vì đám fans hâm mộ đã chen chúc chắn trước đầu xe.
Tinh thần của Thẩm Ấu Dao vẫn chưa bình tĩnh lại được. đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự nhiệt tình khi bị vây quanh thế này, nói thật thì cô có chút bị dọa sợ.
"Không muốn trở thành tâm điểm, thì tốt nhất cô che kín mặt mũi mình vào." Giọng nói của Đỗ Trạch Thần xen lẫn hơi thở dốc, nhìn đám fans hâm mộ vây kín cửa sổ xe, đang điên cuồng chụp ảnh, anh lại nói tiếp: "Thế nhưng, bây giờ mới che hình như hơi muộn rồi."
Tuy rằng muộn thật, thế nhưng Thẩm Ấu Dao không quen bị người ta nhìn ngó như thế, cô nhìn trái nhìn phải, muốn tìm cái gì đó để che mặt.
Cô bị Đỗ Trạch Thần kéo từ trên sàn đấu xuống, trên người vẫn đang mặc một chiếc áo thể thao và quần đùi.
Khi còn đứng ở trong trường quay, cô không hề cảm thấy ăn mặc như thế này có vấn đề gì, thế nhưng nếu ăn mặc thế này kết hợp với chuyện bị nhốt trong một không gian kín với người đàn ông, cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Dường như Đỗ Trạch Thần đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh cởi áo gió của mình đưa qua.
Ngoài cửa sổ liên tục vang lên những tiếng thét chói tai.
Thẩm Ấu Dao bị dọa sợ.
Đỗ Trạch Thần lại bật cười: "Không sao đâu, quen là ổn thôi."
Nói xong, dường như muốn giảm bớt sự căng thẳng của cô, anh bèn cất tiếng khen cô: "Dáng người không tệ."
Anh thề, anh chỉ khen ngợi một cách đơn thuần mà thôi.
Có lẽ là vì thích vận động, cho nên đôi chân của cô gái bên cạnh anh thon dài có lực, thắt lưng thon thả, rắn chắc, đường nhân ngư lộ rõ.
Dáng người vô cùng tuyệt vời.
Thế nhưng anh lại nhìn thấy gương mặt của Thẩm Ấu Dao lập tức đỏ bừng lên.
Sau đó, cô chậm rãi, dần dần kéo cái áo gió của anh lên che kín mặt.
Đỗ Trạch Thần: "..."
Sao anh cứ cảm thấy, anh giống lưu manh đùa giỡn người ta thế nhỉ?
Anh nghiêng người lục lọi một lát, cuối cùng tìm được một hộp y tế đưa qua cho cô: "Cô tự xem có đồ gì hữu dụng không, tự mình xử lý vết thương đi."
Thẩm Ấu Dao chậm rãi vươn tay khỏi chiếc áo gió, nhận lấy chiếc hộp y tế.
Chiếc điện thoại trong túi áo gió đột nhiên đổ chuông, Thẩm Ấu Dao bị tiếng chuông đột ngột khiến cho hoảng sợ.
Cô kéo chiếc áo xuống, để lộ đôi mắt tràn đầy sự hốt hoảng.
Đỗ Trạch Thần bỗng nhiên nghĩ đến con mèo lông trắng mà mẹ anh nuôi, mỗi khi bị anh đột nhiên bế lên, nó cũng để lộ ra đôi mắt như thế này, vô cùng đáng yêu.
Tinh thần của Thẩm Ấu Dao vẫn chưa bình tĩnh lại được. đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự nhiệt tình khi bị vây quanh thế này, nói thật thì cô có chút bị dọa sợ.
"Không muốn trở thành tâm điểm, thì tốt nhất cô che kín mặt mũi mình vào." Giọng nói của Đỗ Trạch Thần xen lẫn hơi thở dốc, nhìn đám fans hâm mộ vây kín cửa sổ xe, đang điên cuồng chụp ảnh, anh lại nói tiếp: "Thế nhưng, bây giờ mới che hình như hơi muộn rồi."
Tuy rằng muộn thật, thế nhưng Thẩm Ấu Dao không quen bị người ta nhìn ngó như thế, cô nhìn trái nhìn phải, muốn tìm cái gì đó để che mặt.
Cô bị Đỗ Trạch Thần kéo từ trên sàn đấu xuống, trên người vẫn đang mặc một chiếc áo thể thao và quần đùi.
Khi còn đứng ở trong trường quay, cô không hề cảm thấy ăn mặc như thế này có vấn đề gì, thế nhưng nếu ăn mặc thế này kết hợp với chuyện bị nhốt trong một không gian kín với người đàn ông, cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Dường như Đỗ Trạch Thần đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh cởi áo gió của mình đưa qua.
Ngoài cửa sổ liên tục vang lên những tiếng thét chói tai.
Thẩm Ấu Dao bị dọa sợ.
Đỗ Trạch Thần lại bật cười: "Không sao đâu, quen là ổn thôi."
Nói xong, dường như muốn giảm bớt sự căng thẳng của cô, anh bèn cất tiếng khen cô: "Dáng người không tệ."
Anh thề, anh chỉ khen ngợi một cách đơn thuần mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ là vì thích vận động, cho nên đôi chân của cô gái bên cạnh anh thon dài có lực, thắt lưng thon thả, rắn chắc, đường nhân ngư lộ rõ.
Dáng người vô cùng tuyệt vời.
Thế nhưng anh lại nhìn thấy gương mặt của Thẩm Ấu Dao lập tức đỏ bừng lên.
Sau đó, cô chậm rãi, dần dần kéo cái áo gió của anh lên che kín mặt.
Đỗ Trạch Thần: "..."
Sao anh cứ cảm thấy, anh giống lưu manh đùa giỡn người ta thế nhỉ?
Anh nghiêng người lục lọi một lát, cuối cùng tìm được một hộp y tế đưa qua cho cô: "Cô tự xem có đồ gì hữu dụng không, tự mình xử lý vết thương đi."
Thẩm Ấu Dao chậm rãi vươn tay khỏi chiếc áo gió, nhận lấy chiếc hộp y tế.
Chiếc điện thoại trong túi áo gió đột nhiên đổ chuông, Thẩm Ấu Dao bị tiếng chuông đột ngột khiến cho hoảng sợ.
Cô kéo chiếc áo xuống, để lộ đôi mắt tràn đầy sự hốt hoảng.
Đỗ Trạch Thần bỗng nhiên nghĩ đến con mèo lông trắng mà mẹ anh nuôi, mỗi khi bị anh đột nhiên bế lên, nó cũng để lộ ra đôi mắt như thế này, vô cùng đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro