Chương 30 - Người Đại Diện Vất Vả
Hiếu Kỳ
Tần Hoàng
2024-08-08 11:07:35
Tiếp theo, Thẩm Ấu Dao cần phối hợp với đánh vài chiêu với Mao San San. Thế nhưng cho dù Mao San San có hận Thẩm Ấu Dao đến đâu đi nữa, thì chuyện bị KO chỉ trong một cái chớp mắt ban nãy vẫn để lại bóng ma trong lòng cô ta, chính vì thế, động tác của cô ta vô cùng nao núng, rụt rè.
Cuối cùng, cô ta thực sự sợ Thẩm Ấu Dao sẽ bất ngờ đánh cô ta thêm một lần nữa, cho nên nằng nặc yêu cầu diễn viên đóng thế của Thẩm Ấu Dao lên sân khấu.
Bởi vì chủ đề chính của bộ phim là về thể thao chuyên nghiệp, vì hiệu quả của bộ phim, Vương Hạo mời hai vận động viên quyền anh về làm diễn viên đóng thế.
Đỗ Trạch Thần đứng ngoài quan sát hết thảy mọi chuyện, trong lòng anh không kiềm chế được mà cười thầm.
Con nhóc kia thoạt nhìn hiền lành không dám hé răng phản bác, thế nhưng lại không phải người dễ bắt nạt.
Diễn viên đóng thế chỉ cần hoàn thành động tác dựa theo yêu cầu của đạo diễn là được, chứ không cần quan tâm đến chuyện cảnh quay có ăn khớp nhau không.
Sau khi múa máy vài động tác để phối hợp với Mao San San thì coi như đã hoàn thành quá trình nữ chính bị yếu thế ở giai đoạn đầu trận đấu.
Bây giờ đến cảnh quay mà họ mong đợi nhất: chèn ép nhân vật phản diện.
"Diễn viên đóng thế đâu? Đã vào chỗ chưa?" Vương Hạo quát lớn hỏi.
"Đây rồi, đây rồi." Thợ trang điểm đưa một diễn viên đóng thế có ngoại hình tương tự Mao San San ra.
Vương Hạo nhìn Thẩm Ấu Dao, nói: "Đây là giáo viên quyền anh tổng hợp chuyên nghiệp, trong cảnh này, bên phia nữ chính yêu cầu phải thể hiện được một vài động tác có độ khó cao, diễn viên đóng thế sẽ thay cô ấy hoàn thành những động tác đó. Thế nhưng ở phía cô có khá nhiều máy quay, cho nên không tiện dùng diễn viên đóng thế, cần cô phải tự mình phối hợp. Được chứ?"
Trong số những ánh mắt đang nhìn Thẩm Ấu Dao, có ánh mắt hả hê khi người khác gặp họa, cũng có ánh mắt tràn ngập sự đồng cảm.
Đạo diễn Vương và Mao San San vốn đã nhằm vào cô rồi, bây giờ cô lại dám ra tay đánh Mao San San nữa, để rồi giờ đây phải đánh nhau với võ sĩ chuyên nghiệp.
Sợ là cô sẽ bị thương không nhẹ.
Đỗ Trạch Thần nhíu mày, khi anh đang định cất tiếng thì thấy sắc mặt của Thẩm Ấu Dao không có chút thay đổi gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Trong lòng anh rục rịch, anh rất muốn biết, tiếp theo cô sẽ xử lý thế nào.
Cuối cùng, cô ta thực sự sợ Thẩm Ấu Dao sẽ bất ngờ đánh cô ta thêm một lần nữa, cho nên nằng nặc yêu cầu diễn viên đóng thế của Thẩm Ấu Dao lên sân khấu.
Bởi vì chủ đề chính của bộ phim là về thể thao chuyên nghiệp, vì hiệu quả của bộ phim, Vương Hạo mời hai vận động viên quyền anh về làm diễn viên đóng thế.
Đỗ Trạch Thần đứng ngoài quan sát hết thảy mọi chuyện, trong lòng anh không kiềm chế được mà cười thầm.
Con nhóc kia thoạt nhìn hiền lành không dám hé răng phản bác, thế nhưng lại không phải người dễ bắt nạt.
Diễn viên đóng thế chỉ cần hoàn thành động tác dựa theo yêu cầu của đạo diễn là được, chứ không cần quan tâm đến chuyện cảnh quay có ăn khớp nhau không.
Sau khi múa máy vài động tác để phối hợp với Mao San San thì coi như đã hoàn thành quá trình nữ chính bị yếu thế ở giai đoạn đầu trận đấu.
Bây giờ đến cảnh quay mà họ mong đợi nhất: chèn ép nhân vật phản diện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Diễn viên đóng thế đâu? Đã vào chỗ chưa?" Vương Hạo quát lớn hỏi.
"Đây rồi, đây rồi." Thợ trang điểm đưa một diễn viên đóng thế có ngoại hình tương tự Mao San San ra.
Vương Hạo nhìn Thẩm Ấu Dao, nói: "Đây là giáo viên quyền anh tổng hợp chuyên nghiệp, trong cảnh này, bên phia nữ chính yêu cầu phải thể hiện được một vài động tác có độ khó cao, diễn viên đóng thế sẽ thay cô ấy hoàn thành những động tác đó. Thế nhưng ở phía cô có khá nhiều máy quay, cho nên không tiện dùng diễn viên đóng thế, cần cô phải tự mình phối hợp. Được chứ?"
Trong số những ánh mắt đang nhìn Thẩm Ấu Dao, có ánh mắt hả hê khi người khác gặp họa, cũng có ánh mắt tràn ngập sự đồng cảm.
Đạo diễn Vương và Mao San San vốn đã nhằm vào cô rồi, bây giờ cô lại dám ra tay đánh Mao San San nữa, để rồi giờ đây phải đánh nhau với võ sĩ chuyên nghiệp.
Sợ là cô sẽ bị thương không nhẹ.
Đỗ Trạch Thần nhíu mày, khi anh đang định cất tiếng thì thấy sắc mặt của Thẩm Ấu Dao không có chút thay đổi gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Trong lòng anh rục rịch, anh rất muốn biết, tiếp theo cô sẽ xử lý thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro