Chương 30 - Người Đại Diện Vất Vả
Khó Xử
Tần Hoàng
2024-08-08 11:07:35
Chu Ngạn Lâm và Tiếu Chính Minh: "..."
Nghe cũng có lý đó chứ, cảm giác không có cách giải thích nào hợp lý hơn nữa.
"Nếu không tìm ra nguyên nhân, thì cứ tạm gác lại trước đã. Bây giờ cô ta ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối." Chu Ngạn Lâm nói: "Sẽ luôn có lúc cái kim trong bọc có ngày cũng phải lòi ra, bây giờ chúng ta giải quyết chuyện này trước."
"Chuyện này, phải mất bao lâu mới có thể làm sáng tỏ?" Đỗ Trạch Thần nói: "Tôi muốn up Weibo."
"Đừng có mơ nữa." Chu Ngạn Lâm nói: "Theo ý của Lâm Na thì bên chúng ta cứ đưa ra phương án, bên Bàng Tuyết Doanh sẽ dốc toàn lực để phối hợp với chúng ta. Thế nhưng, tôi đoán rằng hiện tại Lâm Na cũng không kiểm soát được Bàng Tuyết Doanh nữa đâu, cho nên chúng ta cứ đợi đến ngày mai xem cô ta có thả ra tin tức gì mới không đã. Nếu có, vậy chúng ta cũng không cần khách sáo nữa, cứ đợi Bàng Tuyết Doanh dẫn lửa tự thiêu đi thôi. Khi nhiệt độ lên đến mức cao nhất, chúng ta sẽ phản kích."
"Nhìn dáng vẻ mất kiên nhẫn của cô ta, thì nhiều lắm cũng chỉ ba bốn ngày nữa thôi."
Đỗ Trạch Thần còn định bày tỏ quyết tâm sẽ ngoan ngoãn nghe lời của bản thân, thì điện thoại di động của anh lại đột nhiên đổ chuông.
Nhìn thấy tên của người gọi đến, anh nhanh chóng bắt máy: "Mẹ đại nhân, con nhớ mẹ lắm..."
Dáng vẻ nịnh nọt kia, khiến cho hai người ngồi cạnh không nỡ nhìn.
"Sao có thể chứ?" Đỗ Trạch Thần không vui đáp: "Con trai của mẹ là hạng người như thế ư? Con không bao nuôi tiểm tam. Ôi chao, giải thích qua điện thoại thì không rõ ràng cho lắm, để con tự vác mặt đến, giải thích cho mẹ nghe được không?"
Sau khi cúp máy, Đỗ Trạch Thần cũng không còn tâm trạng nào mà đề cập đến chuyện đăng Weibo nữa, vẻ mặt anh rủ rũ.
Chu Ngạn Lâm cười lạnh: "Bây giờ mới biết khó xử à? Bà chủ vẫn chưa biết chuyện cậu đã ly hôn đâu đúng không?"
Đỗ Trạch Thần rụt cổ lại, ít nhiều anh vẫn cảm thấy có chút may mắn vì chưa công khai chuyện kết hôn.
Ban đầu, anh và Bàng Tuyết Doanh quyết định đi đăng ký kết hôn cũng chỉ là nhất thời nổi hứng mà thôi.
Lúc đó hai người vừa rời khỏi hôn lễ của một người bạn, vẫn đang chìm trong cảm xúc cảm động khi chứng kiến cô dâu chú rể đứng trên sân khấu thề non hẹn biển.
Trùng hợp thế nào, khi đang đi mua sắm với Bàng Tuyết Doanh, hai người lại đi ngang qua cửa cục dân chính, nhất thời tâm huyết dâng trào, bèn vào đó đăng ký kết hôn luôn.
Nghe cũng có lý đó chứ, cảm giác không có cách giải thích nào hợp lý hơn nữa.
"Nếu không tìm ra nguyên nhân, thì cứ tạm gác lại trước đã. Bây giờ cô ta ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối." Chu Ngạn Lâm nói: "Sẽ luôn có lúc cái kim trong bọc có ngày cũng phải lòi ra, bây giờ chúng ta giải quyết chuyện này trước."
"Chuyện này, phải mất bao lâu mới có thể làm sáng tỏ?" Đỗ Trạch Thần nói: "Tôi muốn up Weibo."
"Đừng có mơ nữa." Chu Ngạn Lâm nói: "Theo ý của Lâm Na thì bên chúng ta cứ đưa ra phương án, bên Bàng Tuyết Doanh sẽ dốc toàn lực để phối hợp với chúng ta. Thế nhưng, tôi đoán rằng hiện tại Lâm Na cũng không kiểm soát được Bàng Tuyết Doanh nữa đâu, cho nên chúng ta cứ đợi đến ngày mai xem cô ta có thả ra tin tức gì mới không đã. Nếu có, vậy chúng ta cũng không cần khách sáo nữa, cứ đợi Bàng Tuyết Doanh dẫn lửa tự thiêu đi thôi. Khi nhiệt độ lên đến mức cao nhất, chúng ta sẽ phản kích."
"Nhìn dáng vẻ mất kiên nhẫn của cô ta, thì nhiều lắm cũng chỉ ba bốn ngày nữa thôi."
Đỗ Trạch Thần còn định bày tỏ quyết tâm sẽ ngoan ngoãn nghe lời của bản thân, thì điện thoại di động của anh lại đột nhiên đổ chuông.
Nhìn thấy tên của người gọi đến, anh nhanh chóng bắt máy: "Mẹ đại nhân, con nhớ mẹ lắm..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dáng vẻ nịnh nọt kia, khiến cho hai người ngồi cạnh không nỡ nhìn.
"Sao có thể chứ?" Đỗ Trạch Thần không vui đáp: "Con trai của mẹ là hạng người như thế ư? Con không bao nuôi tiểm tam. Ôi chao, giải thích qua điện thoại thì không rõ ràng cho lắm, để con tự vác mặt đến, giải thích cho mẹ nghe được không?"
Sau khi cúp máy, Đỗ Trạch Thần cũng không còn tâm trạng nào mà đề cập đến chuyện đăng Weibo nữa, vẻ mặt anh rủ rũ.
Chu Ngạn Lâm cười lạnh: "Bây giờ mới biết khó xử à? Bà chủ vẫn chưa biết chuyện cậu đã ly hôn đâu đúng không?"
Đỗ Trạch Thần rụt cổ lại, ít nhiều anh vẫn cảm thấy có chút may mắn vì chưa công khai chuyện kết hôn.
Ban đầu, anh và Bàng Tuyết Doanh quyết định đi đăng ký kết hôn cũng chỉ là nhất thời nổi hứng mà thôi.
Lúc đó hai người vừa rời khỏi hôn lễ của một người bạn, vẫn đang chìm trong cảm xúc cảm động khi chứng kiến cô dâu chú rể đứng trên sân khấu thề non hẹn biển.
Trùng hợp thế nào, khi đang đi mua sắm với Bàng Tuyết Doanh, hai người lại đi ngang qua cửa cục dân chính, nhất thời tâm huyết dâng trào, bèn vào đó đăng ký kết hôn luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro