Chương 30 - Tình Nghĩa Vợ Chồng Ư?
Đây Là Con Gái...
Tuyết Gia
2024-08-08 11:15:43
nhóm dịch: bánh bao
“Ông nội, cháu rất nhớ ông.” Tô Cảnh Tú nằm sấp trên mép giường bệnh, nghẹn ngào nói: “Ông nội, ông nhất định phải nhanh chóng khỏe lại, ông bị bệnh, mẹ cũng sinh bệnh, cháu thật sự rất sợ.”
Nói xong, Tô Cảnh Tú cuống quít che miệng mình lại, vẻ mặt sợ hãi khi nói sai, giống như cầu cứu nhìn về phía Tô Mạn.
“Ai bị bệnh?” Mạn Mạn, có chuyện gì sao?”Tô Kiến Minh nhướng mày, lại chuyển hướng Trương Lỗi, “Anh nói xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Ba, đừng nghe Tú Tú nói bậy, con chỉ bị cảm mà thôi, lo lắng truyền cho bọn nhỏ, vẫn không dám về nhà, kỳ thật vốn cảm nhẹ, uống thuốc ngày hôm sau là khỏe rồi.”
Tô Mạn nhìn lướt qua Tô Cảnh Tú, đứa nhỏ này chẳng những bộ dạng giống Trương Lỗi, nói chuyện làm việc cũng giống anh ta, miệng ngọt biết dỗ dành người khác, tuổi còn nhỏ đã hiểu được trường hợp nào nói chuyện gì. Về chuyện cô sinh bệnh, trước đó đã dặn là nhất định không thể để Tô Kiến Minh biết, nhưng Tô Cảnh Tú hết lần này tới lần khác nói lỡ miệng, thật sự là bởi vì không cẩn thận mà lỡ miệng nói ra sao?
Luôn cảm thấy Tô Cảnh Tú bây giờ có phần không giống với cô bé nhu thuận hiểu chuyện trong trí nhớ nguyên chủ, song cô lại nói không nên lời khác chố nào.
“Thật sự chỉ là cảm mạo?” Tô Kiến Minh hồ nghi nhìn cô.
“Thật ba, trách con không nói rõ ràng, để cho hai đứa nhỏ lo lắng theo.” Trương Lỗi kéo Tô Cảnh Tú qua, nhéo nhéo tay cô bé, giúp Tô Mạn nói dối.
Tô Cảnh Tú đỏ hốc mắt, nhìn ba, lại nhìn mẹ, lui sang một bên cúi đầu đứng.
“Đứa nhỏ chỉ nói thật mà thôi, biểu cảm của hai đứa rốt cuộc là sao? Làm cháu gái nhỏ bị dọa rồi kìa, hai đứa chưa xong với ba đâu.”
Tô Kiến Minh vẫy tay với Tô Cảnh Tú, để cô bé đến bên cạnh mình, từ ái sờ sờ đầu cô bé, ôn nhu nói: “Nghe nói Tiểu Cảnh Tú của ông lần này cuối kỳ lại thi được hạng nhất, cháu ông đúng là lợi hại, nói ông nghe muốn thưởng cái gì nào, ông nội mua cho cháu.”
Tô Cảnh Tú ánh mắt sáng ngời, kéo cánh tay Tô Kiến Minh, lè lưỡi với Tô Mạn và Trương Lỗi, vui tươi nói: “Biết ông nội thương cháu nhất mà, ông nội, cháu muốn giày mới ra, mỗi màu mua một đôi.”
“Được được, mua, đều mua.” Tô Kiến Minh thấy dáng vẻ nhỏ bé này của cháu gái, vui vẻ không khép miệng lại được.
“Ông nội, cháu cũng muốn, cháu cũng muốn.” Tô Cảnh Thừa cái gì cũng không hiểu, dù sao cậu bé cũng chỉ biết ông nội thương mình nhất đã khỏi bệnh, sau này lại có thể mua cho cậu bé rất nhiều đồ chơi.
“Được, mua cho Thừa Thừa.”
Tô Kiến Minh muốn tĩnh dưỡng, Tô Cảnh Thừa ầm ĩ quá, một lát sau, Tô Mạn bảo Trương Lỗi dẫn bọn họ trở về.
“Mấy ngày nay đều là Trương Lỗi bôn ba ở bệnh viện?” Chờ Trương Lỗi cùng bọn nhỏ rời đi, Tô Kiến Minh hỏi.
“Ba, ba muốn nói cái gì?” Tô Mạn khẩn trương nhìn Tô Kiến Minh, chẳng nhẽ ba cô muốn giao công ty cho Trương Lỗi ư?
“Ông nội, cháu rất nhớ ông.” Tô Cảnh Tú nằm sấp trên mép giường bệnh, nghẹn ngào nói: “Ông nội, ông nhất định phải nhanh chóng khỏe lại, ông bị bệnh, mẹ cũng sinh bệnh, cháu thật sự rất sợ.”
Nói xong, Tô Cảnh Tú cuống quít che miệng mình lại, vẻ mặt sợ hãi khi nói sai, giống như cầu cứu nhìn về phía Tô Mạn.
“Ai bị bệnh?” Mạn Mạn, có chuyện gì sao?”Tô Kiến Minh nhướng mày, lại chuyển hướng Trương Lỗi, “Anh nói xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Ba, đừng nghe Tú Tú nói bậy, con chỉ bị cảm mà thôi, lo lắng truyền cho bọn nhỏ, vẫn không dám về nhà, kỳ thật vốn cảm nhẹ, uống thuốc ngày hôm sau là khỏe rồi.”
Tô Mạn nhìn lướt qua Tô Cảnh Tú, đứa nhỏ này chẳng những bộ dạng giống Trương Lỗi, nói chuyện làm việc cũng giống anh ta, miệng ngọt biết dỗ dành người khác, tuổi còn nhỏ đã hiểu được trường hợp nào nói chuyện gì. Về chuyện cô sinh bệnh, trước đó đã dặn là nhất định không thể để Tô Kiến Minh biết, nhưng Tô Cảnh Tú hết lần này tới lần khác nói lỡ miệng, thật sự là bởi vì không cẩn thận mà lỡ miệng nói ra sao?
Luôn cảm thấy Tô Cảnh Tú bây giờ có phần không giống với cô bé nhu thuận hiểu chuyện trong trí nhớ nguyên chủ, song cô lại nói không nên lời khác chố nào.
“Thật sự chỉ là cảm mạo?” Tô Kiến Minh hồ nghi nhìn cô.
“Thật ba, trách con không nói rõ ràng, để cho hai đứa nhỏ lo lắng theo.” Trương Lỗi kéo Tô Cảnh Tú qua, nhéo nhéo tay cô bé, giúp Tô Mạn nói dối.
Tô Cảnh Tú đỏ hốc mắt, nhìn ba, lại nhìn mẹ, lui sang một bên cúi đầu đứng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đứa nhỏ chỉ nói thật mà thôi, biểu cảm của hai đứa rốt cuộc là sao? Làm cháu gái nhỏ bị dọa rồi kìa, hai đứa chưa xong với ba đâu.”
Tô Kiến Minh vẫy tay với Tô Cảnh Tú, để cô bé đến bên cạnh mình, từ ái sờ sờ đầu cô bé, ôn nhu nói: “Nghe nói Tiểu Cảnh Tú của ông lần này cuối kỳ lại thi được hạng nhất, cháu ông đúng là lợi hại, nói ông nghe muốn thưởng cái gì nào, ông nội mua cho cháu.”
Tô Cảnh Tú ánh mắt sáng ngời, kéo cánh tay Tô Kiến Minh, lè lưỡi với Tô Mạn và Trương Lỗi, vui tươi nói: “Biết ông nội thương cháu nhất mà, ông nội, cháu muốn giày mới ra, mỗi màu mua một đôi.”
“Được được, mua, đều mua.” Tô Kiến Minh thấy dáng vẻ nhỏ bé này của cháu gái, vui vẻ không khép miệng lại được.
“Ông nội, cháu cũng muốn, cháu cũng muốn.” Tô Cảnh Thừa cái gì cũng không hiểu, dù sao cậu bé cũng chỉ biết ông nội thương mình nhất đã khỏi bệnh, sau này lại có thể mua cho cậu bé rất nhiều đồ chơi.
“Được, mua cho Thừa Thừa.”
Tô Kiến Minh muốn tĩnh dưỡng, Tô Cảnh Thừa ầm ĩ quá, một lát sau, Tô Mạn bảo Trương Lỗi dẫn bọn họ trở về.
“Mấy ngày nay đều là Trương Lỗi bôn ba ở bệnh viện?” Chờ Trương Lỗi cùng bọn nhỏ rời đi, Tô Kiến Minh hỏi.
“Ba, ba muốn nói cái gì?” Tô Mạn khẩn trương nhìn Tô Kiến Minh, chẳng nhẽ ba cô muốn giao công ty cho Trương Lỗi ư?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro