Chương 30 - Tình Nghĩa Vợ Chồng Ư?
Dì Là Ai?
Tuyết Gia
2024-08-08 11:15:43
Từ Thiến Thiến cố gắng quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh cảnh sát, trong nháy mắt mở to hai mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Không thể nào, sao cô ta lại xuất hiện ở chỗ này?”
Sau khi giấy chứng nhận ly hôn đến tay, Tô Mạn ngay lập tức đến cơ quan công an để báo cảnh sát, bên kia đã nộp đơn xin lệnh bắt giữ, hơn nữa còn liên lạc với cảnh sát địa phương, sau đó ngay lập tức đến tỉnh Tây Bắc.
Trước khi đến, Tô Mạn nghĩ tới sau khi nhìn thấy Từ Thiến Thiến sẽ đánh cô ta như thế nào, mắng cô ta như thế nào, nhưng đến nơi này, ánh mắt đầu tiên không phải nhìn Từ Thiến Thiến, mà là cô bé đang khóc gọi mẹ kia.
Cô bước đến trước người Từ Hiểu Kỳ ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi: “Con là Hiểu Kỳ đúng không?”
“Dì là ai? Dì mau buông mẹ cháu ra, mẹ cháu thực sự không phải kẻ buôn người, mẹ không bắt cóc trẻ em.”Từ Hiểu Kỳ đã mười tuổi, có lẽ biết buôn người và buôn bán trẻ em có nghĩa là gì, mẹ cô bé bình thường tính tình có chút cáu gắt, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ buôn người.
“Không, cô ta chính là kẻ buôn người.” Tô Mạn giữ chặt Từ Hiểu Kỳ, nhéo nhéo cánh tay nhỏ gầy của cô bé, nước mắt trong nháy mắt không nhịn được, rơi xuống: “Cô ta đã đánh cắp con từ bên cạnh mẹ, sao cô ta không phải là kẻ buôn người? Con gái, mẹ xin lỗi con, cho đến bây giờ mới biết con bị đánh tráo, mẹ không phải là một người mẹ tốt, xin lỗi, con gái của mẹ.”Tô Mạn ôm lấy Từ Hiểu Kỳ.
Cô cho rằng mình sẽ không kích động, kết quả sau khi nhìn thấy Từ Hiểu Kỳ, trong nháy mắt liền sụp đổ.
“Ý dì là sao?” Từ Hiểu Kỳ đặt cằm lên vai Tô Mạn, nghiêng đầu nhìn về phía Từ Thiến Thiến đang còng tay: “Mẹ ơi, lời dì này nói rốt cuộc là sao?”
“Không thể nào, sao cô lại biết được, sao cô biết được chứ? Chuyện đổi con ngoại trừ tôi ra thì chỉ có y tá hỗ trợ Từ Mẫn biết, Từ Mẫn tuyệt đối sẽ không nói ra, chắc chắn chị ta chưa từng nói gì cả, Tô Mạn làm sao biết được?
“Nếu muốn người không biết, trừ phi mình không làm. Từ Thiến Thiến, cả cô và tôi xui xẻo gặp phải tên cặn bã Trương Lỗi kia, cô không tìm anh ta trả thù, ngược lại oán hận tôi? Còn đánh tráo đứa nhỏ của tôi nữa, cô còn ngược đãi con bé, Từ Thiến Thiến, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, tuyệt đối sẽ không.”Vốn Từ Thiến Thiến cũng là một người đáng thương, nhưng cô ta phạm phải sai lầm như vậy, nửa điểm cũng không đáng để người khác đồng tình.
“Phi, nói đường hoàng như vậy, nếu không phải bởi vì cô thì sao anh Trương Lỗi sẽ vứt bỏ tôi chứ.” Từ Thiến Thiến nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Mạn, liền hận không chịu nổi.
“Đúng là buồn cười, rõ ràng vì Trương Lỗi ham tiền tài Tô gia, vội vàng đến ở rể, nhìn ý tứ này của cô, hình như vẫn là tôi bám theo Trương Lỗi không buông?” Lúc nguyên thân hiểu chuyện, Tô gia đã có tiền, từ nhỏ gia cảnh ưu việt, hơn nữa mẹ Tô mất sớm, Tô Kiến Minh đối với đứa con gái duy nhất này, thật sự là muốn sao không cho mặt trăng, cho nên có phần kiêu ngạo, nếu biết mục đích Trương Lỗi tiếp cận mình không thuần khiết, thậm chí có bạn gái, nguyên thân có thích Trương Lỗi cũng sẽ không ở bên anh ta đâu, càng đừng nói đến chuyện kết hôn.
Sau khi giấy chứng nhận ly hôn đến tay, Tô Mạn ngay lập tức đến cơ quan công an để báo cảnh sát, bên kia đã nộp đơn xin lệnh bắt giữ, hơn nữa còn liên lạc với cảnh sát địa phương, sau đó ngay lập tức đến tỉnh Tây Bắc.
Trước khi đến, Tô Mạn nghĩ tới sau khi nhìn thấy Từ Thiến Thiến sẽ đánh cô ta như thế nào, mắng cô ta như thế nào, nhưng đến nơi này, ánh mắt đầu tiên không phải nhìn Từ Thiến Thiến, mà là cô bé đang khóc gọi mẹ kia.
Cô bước đến trước người Từ Hiểu Kỳ ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi: “Con là Hiểu Kỳ đúng không?”
“Dì là ai? Dì mau buông mẹ cháu ra, mẹ cháu thực sự không phải kẻ buôn người, mẹ không bắt cóc trẻ em.”Từ Hiểu Kỳ đã mười tuổi, có lẽ biết buôn người và buôn bán trẻ em có nghĩa là gì, mẹ cô bé bình thường tính tình có chút cáu gắt, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ buôn người.
“Không, cô ta chính là kẻ buôn người.” Tô Mạn giữ chặt Từ Hiểu Kỳ, nhéo nhéo cánh tay nhỏ gầy của cô bé, nước mắt trong nháy mắt không nhịn được, rơi xuống: “Cô ta đã đánh cắp con từ bên cạnh mẹ, sao cô ta không phải là kẻ buôn người? Con gái, mẹ xin lỗi con, cho đến bây giờ mới biết con bị đánh tráo, mẹ không phải là một người mẹ tốt, xin lỗi, con gái của mẹ.”Tô Mạn ôm lấy Từ Hiểu Kỳ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cho rằng mình sẽ không kích động, kết quả sau khi nhìn thấy Từ Hiểu Kỳ, trong nháy mắt liền sụp đổ.
“Ý dì là sao?” Từ Hiểu Kỳ đặt cằm lên vai Tô Mạn, nghiêng đầu nhìn về phía Từ Thiến Thiến đang còng tay: “Mẹ ơi, lời dì này nói rốt cuộc là sao?”
“Không thể nào, sao cô lại biết được, sao cô biết được chứ? Chuyện đổi con ngoại trừ tôi ra thì chỉ có y tá hỗ trợ Từ Mẫn biết, Từ Mẫn tuyệt đối sẽ không nói ra, chắc chắn chị ta chưa từng nói gì cả, Tô Mạn làm sao biết được?
“Nếu muốn người không biết, trừ phi mình không làm. Từ Thiến Thiến, cả cô và tôi xui xẻo gặp phải tên cặn bã Trương Lỗi kia, cô không tìm anh ta trả thù, ngược lại oán hận tôi? Còn đánh tráo đứa nhỏ của tôi nữa, cô còn ngược đãi con bé, Từ Thiến Thiến, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, tuyệt đối sẽ không.”Vốn Từ Thiến Thiến cũng là một người đáng thương, nhưng cô ta phạm phải sai lầm như vậy, nửa điểm cũng không đáng để người khác đồng tình.
“Phi, nói đường hoàng như vậy, nếu không phải bởi vì cô thì sao anh Trương Lỗi sẽ vứt bỏ tôi chứ.” Từ Thiến Thiến nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Mạn, liền hận không chịu nổi.
“Đúng là buồn cười, rõ ràng vì Trương Lỗi ham tiền tài Tô gia, vội vàng đến ở rể, nhìn ý tứ này của cô, hình như vẫn là tôi bám theo Trương Lỗi không buông?” Lúc nguyên thân hiểu chuyện, Tô gia đã có tiền, từ nhỏ gia cảnh ưu việt, hơn nữa mẹ Tô mất sớm, Tô Kiến Minh đối với đứa con gái duy nhất này, thật sự là muốn sao không cho mặt trăng, cho nên có phần kiêu ngạo, nếu biết mục đích Trương Lỗi tiếp cận mình không thuần khiết, thậm chí có bạn gái, nguyên thân có thích Trương Lỗi cũng sẽ không ở bên anh ta đâu, càng đừng nói đến chuyện kết hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro