Chương 30 - Tình Nghĩa Vợ Chồng Ư?
Hoán Đổi Thân P...
Tuyết Gia
2024-08-08 11:15:43
nhóm dịch: bánh bao
Không nói cái gì khác, ít nhất chứng minh lần này ba Tô không có việc gì, bình an vượt qua, chuyện này hiện tại là việc quan trọng nhất.
Về phần chuyện xảy ra sau này, nếu cô đã tới, tự nhiên sẽ không để cho những chuyện kia xảy ra lần nữa.
Việc cấp bách trước mắt, không thể để Trương Lỗi tiếp nhận công ty, đó là gia sản Tô gia, tuyệt đối không thể tiện nghi cho người ngoài, mặt khác muốn làm giám định quan hệ cha con, sau đó tìm người đi tìm con gái ruột, đó mới là huyết mạch Tô gia, hiện tại cũng không biết chịu khổ ở đâu.
Người thật sự là không cần nhớ tới, mới nghĩ muốn vứt bỏ Trương Lỗi như thế nào, thì anh ta đã dẫn theo con gái tới rồi.
Chỉ thấy vẻ mặt lo lắng của anh ta, trong mắt mang theo đau lòng, “Anh nghe y tá nói em tỉnh rồi nên nhanh chóng tới đây, em yên tâm, cuộc phẫu thuật của ba rất thành công, em phải nhanh chóng khỏe lại, bằng không đến khi ba tỉnh rồi, lại biết em bởi vì mình mà ngã bệnh, chắc chắn ba sẽ rất đau lòng, còn làm sao an tâm dưỡng bệnh, anh hầm chút canh, em có muốn uống hay không?”
Thấy Tô Mạn muốn đứng lên, anh ta vội vàng buông đồ xuống, cẩn thận đỡ cô dậy, cầm lấy một cái gối đệm sau lưng cô, không cao không thấp, vị trí vừa vặn.
“Mẹ, mẹ không sao chứ? Mẹ làm con sợ chết khiếp.”Tô Cảnh Tú đỏ hốc mắt, nắm lấy bàn tay Tô Mạn, giọng nói mềm mại ngọt ngào, mang theo nức nở: “Canh là ba tự mình hầm, hầm thật lâu, con và em trai muốn uống cũng không cho, mẹ mau uống đi, như thế bệnh mới có thể nhanh chóng khỏi, ông nội đã nhập viện rồi, mẹ không thể sinh bệnh nữa, hức hức...”
Tô Cảnh Tú cùng Trương Lỗi có bảy phần giống nhau, đều nói gái giống cha, cũng khó trách không ai hoài nghi thân phận của cô bé, ai có thể nghĩ Trương Lỗi tỏ vẻ tình thâm với nguyên chủ, vậy mà bên ngoài còn có một mối tình đầu, còn đồng thời làm cho hai người phụ nữ mang thai, cơ mà cô bé này càng nghiêng về ba mình hơn, bằng không lời nói ra ngoài vô tình hữu ý khoe công cho Trương Lỗi.
“Đừng khóc, con vừa khóc, mẹ cũng lo lắng theo.” Nghe được con gái nhắc đến Tô Kiến Minh, đáy lòng Trương Lỗi dâng lên một sự không vui, trên mặt cười nói: “Sao lại không cho các con uống, không phải con vội vàng muốn đến thăm mẹ, ba cố ý múc nhiều hơn một chút, các con cùng mẹ uống đi.”
Thường ngày nhìn thấy hai đứa nhỏ, Tô Mạn đều rất dễ nói chuyện, đáng tiếc hiện tại Tô Mạn đã thay đổi tâm lý, cô có trí nhớ nguyên chủ không sai, lại không cách nào thật sự coi như con cái của mình, hơn nữa dưới tình huống biết cô bé trước mặt này không phải là con ruột.
“Bây giờ mẹ không ăn được gì cả, rót cho mẹ một ly nước đi.” Bụng Tô Mạn rất đói, chỉ nghe thấy món canh gì đó, luôn cảm thấy dầu mỡ, không muốn uống.
Trương Lỗi vẫn luôn săn sóc như trong trí nhớ, Tô Mạn nói không muốn uống, liền rót nước cho cô, đến miệng không lạnh không nóng vừa vặn.
Không nói cái gì khác, ít nhất chứng minh lần này ba Tô không có việc gì, bình an vượt qua, chuyện này hiện tại là việc quan trọng nhất.
Về phần chuyện xảy ra sau này, nếu cô đã tới, tự nhiên sẽ không để cho những chuyện kia xảy ra lần nữa.
Việc cấp bách trước mắt, không thể để Trương Lỗi tiếp nhận công ty, đó là gia sản Tô gia, tuyệt đối không thể tiện nghi cho người ngoài, mặt khác muốn làm giám định quan hệ cha con, sau đó tìm người đi tìm con gái ruột, đó mới là huyết mạch Tô gia, hiện tại cũng không biết chịu khổ ở đâu.
Người thật sự là không cần nhớ tới, mới nghĩ muốn vứt bỏ Trương Lỗi như thế nào, thì anh ta đã dẫn theo con gái tới rồi.
Chỉ thấy vẻ mặt lo lắng của anh ta, trong mắt mang theo đau lòng, “Anh nghe y tá nói em tỉnh rồi nên nhanh chóng tới đây, em yên tâm, cuộc phẫu thuật của ba rất thành công, em phải nhanh chóng khỏe lại, bằng không đến khi ba tỉnh rồi, lại biết em bởi vì mình mà ngã bệnh, chắc chắn ba sẽ rất đau lòng, còn làm sao an tâm dưỡng bệnh, anh hầm chút canh, em có muốn uống hay không?”
Thấy Tô Mạn muốn đứng lên, anh ta vội vàng buông đồ xuống, cẩn thận đỡ cô dậy, cầm lấy một cái gối đệm sau lưng cô, không cao không thấp, vị trí vừa vặn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ, mẹ không sao chứ? Mẹ làm con sợ chết khiếp.”Tô Cảnh Tú đỏ hốc mắt, nắm lấy bàn tay Tô Mạn, giọng nói mềm mại ngọt ngào, mang theo nức nở: “Canh là ba tự mình hầm, hầm thật lâu, con và em trai muốn uống cũng không cho, mẹ mau uống đi, như thế bệnh mới có thể nhanh chóng khỏi, ông nội đã nhập viện rồi, mẹ không thể sinh bệnh nữa, hức hức...”
Tô Cảnh Tú cùng Trương Lỗi có bảy phần giống nhau, đều nói gái giống cha, cũng khó trách không ai hoài nghi thân phận của cô bé, ai có thể nghĩ Trương Lỗi tỏ vẻ tình thâm với nguyên chủ, vậy mà bên ngoài còn có một mối tình đầu, còn đồng thời làm cho hai người phụ nữ mang thai, cơ mà cô bé này càng nghiêng về ba mình hơn, bằng không lời nói ra ngoài vô tình hữu ý khoe công cho Trương Lỗi.
“Đừng khóc, con vừa khóc, mẹ cũng lo lắng theo.” Nghe được con gái nhắc đến Tô Kiến Minh, đáy lòng Trương Lỗi dâng lên một sự không vui, trên mặt cười nói: “Sao lại không cho các con uống, không phải con vội vàng muốn đến thăm mẹ, ba cố ý múc nhiều hơn một chút, các con cùng mẹ uống đi.”
Thường ngày nhìn thấy hai đứa nhỏ, Tô Mạn đều rất dễ nói chuyện, đáng tiếc hiện tại Tô Mạn đã thay đổi tâm lý, cô có trí nhớ nguyên chủ không sai, lại không cách nào thật sự coi như con cái của mình, hơn nữa dưới tình huống biết cô bé trước mặt này không phải là con ruột.
“Bây giờ mẹ không ăn được gì cả, rót cho mẹ một ly nước đi.” Bụng Tô Mạn rất đói, chỉ nghe thấy món canh gì đó, luôn cảm thấy dầu mỡ, không muốn uống.
Trương Lỗi vẫn luôn săn sóc như trong trí nhớ, Tô Mạn nói không muốn uống, liền rót nước cho cô, đến miệng không lạnh không nóng vừa vặn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro