Chương 30 - Tình Nghĩa Vợ Chồng Ư?
Mẹ Con Nhận Nha...
Tuyết Gia
2024-08-08 11:15:43
“À, cũng may mẹ ruột của đứa nhỏ tìm tới, nhìn cách ăn mặc và cách nói chuyện của mẹ ruột trong nhà hẳn là rất có tiền, đứa nhỏ kia sau này sẽ được hưởng phúc.”
Tô Mạn đã trở về khách sạn không rõ những người đó nói gì, lúc này cô đang tắm rửa cho Từ Hiểu Kỳ, nhìn dáng vẻ da bọc xương của cô bé, đau lòng không chịu nổi, sớm biết như vậy, thì ngay khi vừa xuyên không cô nên lập tức đón con về nhà.
“Mẹ thật sự là mẹ con ư?” Từ Hiểu Kỳ có chút sợ hãi nhìn Tô Mạn, có chút chờ mong lại có chút sợ hãi.
“Thật sự, thật ra con dáng vẻ không đặc biệt giống mẹ, con rất giống cậu của con, cũng chính là cậu bên nội, chờ trở về Duyệt Thành, mẹ dẫn con đi gặp liền biết cái gì là soi gương.” Tô Mạn vuốt đầu Từ Hiểu Kỳ, trìu mến nói.
==============
Từ Hiểu Kỳ đến bây giờ vẫn chưa thể tin được, cô bế không phải do mẹ sinh ra sao? Mà bị người mẹ trước kia trộm lấy. Điều này cũng chứng minh sự nghi hoặc trước đó của cô bé, tại sao mẹ cô bé vẫn không thích cô, thì ra căn bản không phải là mẹ, người bên cạnh rất xinh đẹp, nói chuyện rất dịu dàng mới là mẹ cô bé.
“Con không ngủ được sao?” Tô Mạn vẫn chú ý động tĩnh bên cạnh, đương nhiên biết Từ Hiểu Kỳ không ngủ.
Lần đầu tiên cô đến tỉnh Tây Bắc, khí hậu nơi này khô ráo hơn Duyệt Thành, Tô Mạn chỉ cảm thấy từ trong ra ngoài khô hạn vô cùng, uống nước lại vô dụng, người không khỏi có chút phiền não, cũng không ngủ được.
“Mẹ có nhận nhầm rồi không?” Từ Hiểu Kỳ rất sợ Tô Mạn có phải đã tìm nhầm hay không, tuy cô bé còn nhỏ, nhưng không phải ngây thơ gì không hiểu, người phụ nữ này ăn mặc tinh xảo, bên cạnh còn có một người đàn ông rất có phong cách, cái gì cũng nghe lời, người như vậy thật sự là mẹ cô bé sao?
Tô Mạn đưa tay ôm Từ Hiểu Kỳ vào lòng, phát hiện thân thể cô bé hơi cứng ngắc, nhẹ nhàng vỗ vai cô bé: “Mẹ đã nhầm một lần rồi, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm thứ hai. Con đừng lo lắng, mẹ đã tìm người điều tra rõ ràng, cũng tìm được y tá giúp Từ Thiến Thiến đổi đứa bé kia, bà ta cũng bị cảnh sát bắt đi, bà ta chính là chứng cứ có sẵn, không cho phép bọn họ chống đối. Hiểu Kỳ, nếu không ngủ được, mẹ nói với con chuyện gia đình nhé?”
“Được.” Từ Hiểu Kỳ nhẹ nhàng đáp một tiếng.
“Trong nhà ngoại trừ mẹ, còn có ông nội và em trai con, ông nội con rất tốt bụng, vẫn ngóng trông con trở về, em trai con tên là Tô Cảnh Thừa, năm nay năm tuổi, có chút nghịch ngợm nghịch ngợm, coi như nghe lời...” Tô Mạn tận lực nói cẩn thận một chút, để Hiểu Kỳ dung nhập tốt hơn vào Tô gia.
Sáng sớm hôm sau, Tô Mạn đưa Từ Hiểu Kỳ trở về Duyệt Thành, vừa xuống máy bay đã thấy ông cụ ở bên ngoài chờ, nhìn thấy Tô Mạn và Từ Hiểu Kỳ, nhất là nhìn thấy Từ Hiểu Kỳ, ba Tô hơi có chút kích động.
Tô Mạn đã trở về khách sạn không rõ những người đó nói gì, lúc này cô đang tắm rửa cho Từ Hiểu Kỳ, nhìn dáng vẻ da bọc xương của cô bé, đau lòng không chịu nổi, sớm biết như vậy, thì ngay khi vừa xuyên không cô nên lập tức đón con về nhà.
“Mẹ thật sự là mẹ con ư?” Từ Hiểu Kỳ có chút sợ hãi nhìn Tô Mạn, có chút chờ mong lại có chút sợ hãi.
“Thật sự, thật ra con dáng vẻ không đặc biệt giống mẹ, con rất giống cậu của con, cũng chính là cậu bên nội, chờ trở về Duyệt Thành, mẹ dẫn con đi gặp liền biết cái gì là soi gương.” Tô Mạn vuốt đầu Từ Hiểu Kỳ, trìu mến nói.
==============
Từ Hiểu Kỳ đến bây giờ vẫn chưa thể tin được, cô bế không phải do mẹ sinh ra sao? Mà bị người mẹ trước kia trộm lấy. Điều này cũng chứng minh sự nghi hoặc trước đó của cô bé, tại sao mẹ cô bé vẫn không thích cô, thì ra căn bản không phải là mẹ, người bên cạnh rất xinh đẹp, nói chuyện rất dịu dàng mới là mẹ cô bé.
“Con không ngủ được sao?” Tô Mạn vẫn chú ý động tĩnh bên cạnh, đương nhiên biết Từ Hiểu Kỳ không ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần đầu tiên cô đến tỉnh Tây Bắc, khí hậu nơi này khô ráo hơn Duyệt Thành, Tô Mạn chỉ cảm thấy từ trong ra ngoài khô hạn vô cùng, uống nước lại vô dụng, người không khỏi có chút phiền não, cũng không ngủ được.
“Mẹ có nhận nhầm rồi không?” Từ Hiểu Kỳ rất sợ Tô Mạn có phải đã tìm nhầm hay không, tuy cô bé còn nhỏ, nhưng không phải ngây thơ gì không hiểu, người phụ nữ này ăn mặc tinh xảo, bên cạnh còn có một người đàn ông rất có phong cách, cái gì cũng nghe lời, người như vậy thật sự là mẹ cô bé sao?
Tô Mạn đưa tay ôm Từ Hiểu Kỳ vào lòng, phát hiện thân thể cô bé hơi cứng ngắc, nhẹ nhàng vỗ vai cô bé: “Mẹ đã nhầm một lần rồi, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm thứ hai. Con đừng lo lắng, mẹ đã tìm người điều tra rõ ràng, cũng tìm được y tá giúp Từ Thiến Thiến đổi đứa bé kia, bà ta cũng bị cảnh sát bắt đi, bà ta chính là chứng cứ có sẵn, không cho phép bọn họ chống đối. Hiểu Kỳ, nếu không ngủ được, mẹ nói với con chuyện gia đình nhé?”
“Được.” Từ Hiểu Kỳ nhẹ nhàng đáp một tiếng.
“Trong nhà ngoại trừ mẹ, còn có ông nội và em trai con, ông nội con rất tốt bụng, vẫn ngóng trông con trở về, em trai con tên là Tô Cảnh Thừa, năm nay năm tuổi, có chút nghịch ngợm nghịch ngợm, coi như nghe lời...” Tô Mạn tận lực nói cẩn thận một chút, để Hiểu Kỳ dung nhập tốt hơn vào Tô gia.
Sáng sớm hôm sau, Tô Mạn đưa Từ Hiểu Kỳ trở về Duyệt Thành, vừa xuống máy bay đã thấy ông cụ ở bên ngoài chờ, nhìn thấy Tô Mạn và Từ Hiểu Kỳ, nhất là nhìn thấy Từ Hiểu Kỳ, ba Tô hơi có chút kích động.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro