Chương 30 - Tình Nghĩa Vợ Chồng Ư?
Tát Anh Ta!
Tuyết Gia
2024-08-08 11:15:43
Tô Mạn trực tiếp tát Trương Lỗi một cái, tát mạnh đến mức tay cô đều tê dại, không thể đánh Từ Thiến Thiến, vậy trước tiên đánh Trương Lỗi thu chút lãi suất.
“Ác độc? Trương Lỗi, Từ Thiến Thiến đổi con tôi thì không ác độc sao? Không, phải là ghê tởm, cô ta đổi lấy con gái của tôi, lại không đối tốt với con bé, con gái của cô ta thì lại ở Tô gia sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, con gái của tôi thì sao, ăn không no mặc không ấm, còn bị cô ta đánh mắng, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta.”Tô Mạn nói xong, trực tiếp lên xe đi sân bay, hiện tại cô sẽ đến Tây Bắc đón con gái trở về.
“Chờ đã, Tô Mạn, cô mau nói cho rõ, cái gì mà đổi con gái?” Trương Lỗi ngơ ngác hồi lâu, mãi cho đến khi xe Tô Mạn lăn bánh đi mới bị bừng tỉnh.
“Mẹ, ăn cơm thôi.” Từ Hiểu Kỳ nấu cơm xong, cẩn thận gõ cửa, nhẹ giọng nói.
Một hồi lâu sau, không nghe thấy động tĩnh, Từ Hiểu Kỳ lại gõ cửa một lần nữa, chợt nghe bên trong quát lớn: “Giục cái gì mà giục, gọi hồn hay sao?”
Cửa mở ra, một người phụ nữ mặc váy ngủ thắt lưng, dáng người mảnh khảnh, làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú chậm rãi đi ra, căn bản không giống người đã sinh con.
Từ Hiểu Kỳ coi như gió thoảng bên tai, dù sao những lời như vậy cô bé từ nhỏ đã sớm quen rồi.
“Sao lại là rau xanh?” Nhìn thấy đồ ăn trên bàn, Từ Thiến Thiến mất hứng trừng mắt nhìn Từ Hiểu Kỳ.
“Buổi sáng con đã nói với mẹ, không có tiền mua đồ ăn.” Lúc đó Từ Thiến Thiến đang ngủ, căn bản không để ý tới cô bé, Từ Hiểu Kỳ không dám đánh thức cô ta, nếu không sẽ lại mắng một trận.
Từ Thiến Thiến ném đũa đi, “Tiền tiền tiền, sao tao lại sinh ra đứa vô dụng như này chứ. Không ăn, tao ra ngoài có việc, mày tự ăn rồi thu dọn bát đũa đi.”
Phanh một tiếng, Từ Thiến Thiến đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Từ Hiểu Kỳ.
Yên lặng ăn cơm xong, yên lặng rửa chén, Từ Tiểu Kỳ biết, mẹ khẳng định lại ra ngoài ăn, nếu là đứa nhỏ bình thường thì sẽ làm nũng cầu xin mẹ dẫn đi cùng, xong Từ Tiểu Kỳ không làm vậy, cũng không dám.
Bởi vì sự ra đời của cô bé khiến mẹ có một gia đình không thể trở về, công việc cũng không dễ tìm, càng bởi vì cô bé, mẹ rất khó tìm được một gia đình tốt, tóm lại mẹ nói, tất cả đều là bởi vì cô bé, nên mẹ mới sống khó khăn như vậy.
Nhưng trong lòng Từ Hiểu Kỳ mang theo sự không cam lòng mơ hồ, nếu tất cả đều do cô bé, vậy lúc trước tại sao lại sinh ra cô bé chứ.
Rửa bát xong, Từ Hiểu Kỳ lật sách giáo khoa, nghiêm túc làm bài tập về nhà, cô bé biết chỉ bằng cách học tập chăm chỉ mới có thể thay đổi vận mệnh, mới có thể để mẹ và bản thân sống một cuộc sống tốt đẹp.
Mãi cho đến hơn chín giờ tối, Từ Thiến Thiến mới mang theo một thân mùi rượu trở về.
“Mẹ, con làm bài tập về nhà rồi.”
“Làm tốt thì làm tốt, nói với tao làm gì.” Từ Thiến Thiến liếc cô bé một cái, “Ăn cơm chưa hả?”
“Ác độc? Trương Lỗi, Từ Thiến Thiến đổi con tôi thì không ác độc sao? Không, phải là ghê tởm, cô ta đổi lấy con gái của tôi, lại không đối tốt với con bé, con gái của cô ta thì lại ở Tô gia sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, con gái của tôi thì sao, ăn không no mặc không ấm, còn bị cô ta đánh mắng, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta.”Tô Mạn nói xong, trực tiếp lên xe đi sân bay, hiện tại cô sẽ đến Tây Bắc đón con gái trở về.
“Chờ đã, Tô Mạn, cô mau nói cho rõ, cái gì mà đổi con gái?” Trương Lỗi ngơ ngác hồi lâu, mãi cho đến khi xe Tô Mạn lăn bánh đi mới bị bừng tỉnh.
“Mẹ, ăn cơm thôi.” Từ Hiểu Kỳ nấu cơm xong, cẩn thận gõ cửa, nhẹ giọng nói.
Một hồi lâu sau, không nghe thấy động tĩnh, Từ Hiểu Kỳ lại gõ cửa một lần nữa, chợt nghe bên trong quát lớn: “Giục cái gì mà giục, gọi hồn hay sao?”
Cửa mở ra, một người phụ nữ mặc váy ngủ thắt lưng, dáng người mảnh khảnh, làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú chậm rãi đi ra, căn bản không giống người đã sinh con.
Từ Hiểu Kỳ coi như gió thoảng bên tai, dù sao những lời như vậy cô bé từ nhỏ đã sớm quen rồi.
“Sao lại là rau xanh?” Nhìn thấy đồ ăn trên bàn, Từ Thiến Thiến mất hứng trừng mắt nhìn Từ Hiểu Kỳ.
“Buổi sáng con đã nói với mẹ, không có tiền mua đồ ăn.” Lúc đó Từ Thiến Thiến đang ngủ, căn bản không để ý tới cô bé, Từ Hiểu Kỳ không dám đánh thức cô ta, nếu không sẽ lại mắng một trận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Thiến Thiến ném đũa đi, “Tiền tiền tiền, sao tao lại sinh ra đứa vô dụng như này chứ. Không ăn, tao ra ngoài có việc, mày tự ăn rồi thu dọn bát đũa đi.”
Phanh một tiếng, Từ Thiến Thiến đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Từ Hiểu Kỳ.
Yên lặng ăn cơm xong, yên lặng rửa chén, Từ Tiểu Kỳ biết, mẹ khẳng định lại ra ngoài ăn, nếu là đứa nhỏ bình thường thì sẽ làm nũng cầu xin mẹ dẫn đi cùng, xong Từ Tiểu Kỳ không làm vậy, cũng không dám.
Bởi vì sự ra đời của cô bé khiến mẹ có một gia đình không thể trở về, công việc cũng không dễ tìm, càng bởi vì cô bé, mẹ rất khó tìm được một gia đình tốt, tóm lại mẹ nói, tất cả đều là bởi vì cô bé, nên mẹ mới sống khó khăn như vậy.
Nhưng trong lòng Từ Hiểu Kỳ mang theo sự không cam lòng mơ hồ, nếu tất cả đều do cô bé, vậy lúc trước tại sao lại sinh ra cô bé chứ.
Rửa bát xong, Từ Hiểu Kỳ lật sách giáo khoa, nghiêm túc làm bài tập về nhà, cô bé biết chỉ bằng cách học tập chăm chỉ mới có thể thay đổi vận mệnh, mới có thể để mẹ và bản thân sống một cuộc sống tốt đẹp.
Mãi cho đến hơn chín giờ tối, Từ Thiến Thiến mới mang theo một thân mùi rượu trở về.
“Mẹ, con làm bài tập về nhà rồi.”
“Làm tốt thì làm tốt, nói với tao làm gì.” Từ Thiến Thiến liếc cô bé một cái, “Ăn cơm chưa hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro