Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày

Chương 34

Mộc Yêu Nhiêu

2024-11-07 11:36:00

Ngu Huỳnh bước vào khách điếm Bồng Lai, nhưng không thấy có một vị khách nào.

Có lẽ là do cơn bão hai ngày trước, vì thế thương lữ vẫn chưa đến huyện, mà những vị khách còn lại cũng rời khỏi khi cơn bão qua đi, khách điếm bỗng trở nên vắng vẻ.

Nhìn thấy có người tiến vào khách điếm, tiểu nhị vội vàng tiến lên nghênh đón: "Khách quan là nghỉ trọ hay là. . ."

Lời nói bỗng đổi thành: "Là Dư nương tử sao."

Trên mặt Ngu Huỳnh mang theo nụ cười, kinh ngạc nói: "Tiểu nhị ca còn nhận ra ta sao?"

Tiểu nhị cười đáp: "Dư nương tử cũng đã đến hai lần rồi, sao ta lại không nhớ chứ? Nếu như ta không nhớ, chưởng quỹ chắc sẽ không tiếp tục thuê ta làm việc đâu."

Tiểu nhị sao lại không nhớ rõ chứ? Hắn ta rất ít khi thấy nữ tử đến bàn chuyện làm ăn, Dư nương tử này chính là một người trong số đó.

Ngày ấy nàng đem nhiều thảo dược đến đây như vậy, khẳng định kiếm được không ít bạc, không chỉ có như vậy, hắn ta còn nghe gã sai vặt nói Dư nương tử này dường như đã ký khế thư với dược thương, lần tới sẽ còn thu mua dược liệu của Dư nương tử.

Mặc dù Dư nương tử trước mắt chỉ quần vải áo thô, tiểu nhị cũng không dám thất lễ.

Tiểu nhị khách khí hỏi: "Không biết Dư nương tử đến nghỉ trọ hay là ở trọ?"

Ngu Huỳnh vốn muốn hỏi thăm về chuyện dược thương, nhưng nếu nàng không gọi món ăn nào, e sợ chưởng quỹ kia cũng sẽ không cao hứng, suy nghĩ một chút, nàng nói: "Chỉ đến ăn một tô mì, còn có. . ."

Dừng một chút, nàng liếc nhìn chưởng quỹ đang gảy bàn tính trước quầy, hạ thấp giọng nói: "Ta đến đây chủ yếu là muốn hỏi Tiểu nhị ca một chút chuyện."

Khi tiểu nhị nhận được bạc, hắn ta nắm trong lòng bàn tay sờ nắn, sau đó nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, vội vàng chào đón: "Dư nương tử ngồi xuống trước đi, ta sẽ bưng lên rất nhanh."

Tiểu nhị dẫn Ngu Huỳnh đến ngồi bàn dành cho khách ở cạnh cầu thang, hắn ta nói: "Dư nương tử chờ một chút, ta sẽ quay lại ngay."

Một bát mì, rất nhanh đã được đem lên.

Sau khi đặt mì xuống, tiểu nhị thấp giọng hỏi: "Không biết Dư nương tử muốn nghe được chuyện gì?"

Ngu Huỳnh hỏi thẳng vào vấn đề: "Ngoại trừ những dược thương họ Triệu lúc trước ở trong khách điếm Bồng Lai này, thì còn có những dược thương khác ở đây không?"

Tiểu nhị sửng sốt một chút, lập tức hiểu rõ, Dư nương tử này lại có dự định khác.

Hắn ta chần chờ một chút, khổ sở nói: "Dù sao cái này cũng là chuyện riêng của khách nhân, ta không tiện tiết lộ. . ."

Ngu Huỳnh biết rõ đạo lý hài tử không dụ được sói, vì thế lại đặt thêm năm văn tiền để trên bàn, nàng thấp giọng nói: "Nếu như có thể được tiểu nhị ca tiết lộ, sau này nhất định ta sẽ không bạc đãi tiểu nhị ca."

Tiểu nhị nhìn những đồng xu trên bàn, liếc nhìn chung quanh sau mới đưa tay nhặt những đồng xu đó lên và dắt vào thắt lưng.

Hắn ta hạ thấp giọng nói: "Quả thật có dược thương vãng lai đến đây, nhưng bọn họ không giàu có như dược thương họ Triệu, phần lớn đều là những người buôn bán nhỏ, thu dược liệu không nhiều, giá của ước chừng cũng không cao bằng dược thương họ Triệu được."

Ngu Huỳnh cảm thấy con ruồi dù nhỏ đến đâu cũng là thịt, như vậy vẫn tốt hơn là đem đến y quán.

Suy nghĩ một chút, Ngu Huỳnh nói: "Tiểu nhị ca, ngươi nghĩ đi, nếu Triệu đông gia có thể cùng ta bàn chuyện buôn bán, còn đặt mua thêm mấy trăm cân dược liệu rồi, điều này có phải nói rằng dược liệu của ta là rất tốt đúng không?"

Tiểu nhị suy nghĩ một chút, nhớ tới gã sai vặt đi theo dược thương từng nói qua với hắn ta, rằng dược liệu của Dư nương tử so với phần lớn dược liệu thu mua được đều tốt hơn.

Nghĩ như vậy, hắn ta cũng tán thành gật đầu.

"Đã như vậy, không bằng tiểu nhị ca cùng ta hợp tác đi."

Tiểu nhị sững sờ, lập tức cười nói: "Dư nương tử đừng đùa với ta nữa, ta không biết về dược liệu, chúng ta hợp tác như thế nào chứ?"

Ngu Huỳnh nhẹ nhàng nói: "Ý của ta là, tiểu nhị ca hỗ trợ giúp đỡ giới thiệu với dược thương đến trọ ở khách điếm một, hai loại thảo dược của ta, nếu như tiểu nhị ca hỗ trợ thương lượng buôn bán, nếu như thành công thì sẽ chia cho tiểu nhị ca một phần tiền lời, tiểu nhị ca ngươi cảm thấy như thế nào?"

Tiểu nhị nghe sẽ được chia một phần lợi nhuận, hơi kinh ngạc nhưng vẫn mơ hồ chưa tin vào lời nàng nói, vì thế nói lời từ chối: "Ta bất quá chỉ là một tiểu nhị chạy vặt bình thường, đâu có bản lãnh gì, Dư nương tử đánh giá ta quá cao rồi."

Ngu Huỳnh cũng không vội, chỉ chậm rãi nói: "Không dối gạt với tiểu nhị ca, ta lúc trước cũng từ Triệu đông gia mà kiếm được bảy, tám trăm văn tiền, nên một phần tiền cũng có đến bảy mươi, tám mươi văn. Nếu là những dược thương nhỏ thì cũng mua đến mấy chục cân dược liệu, tích tiểu thành đại, nếu hai dược thương nhỏ lại muốn mua dược liệu của ta thì cũng có được số bạc này, tiểu nhị ca từ bên trong như xe chỉ luồn kim, kiếm thêm bảy mươi, tám mươi văn tiền, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên hay sao?"

Nghe được Dư nương tử nói sẽ kiếm được bảy, tám trăm văn tiền, tiểu nhị hiện tại hơi cả kinh, đây chính là bằng với khoảng tiền công của hắn ta trong nửa năm.

"Tiểu nhị ca không tin tưởng ta, cho nên mới nói những lời này, ta biết, nhưng sau này dược liệu của ta đều đưa tới khách điếm, việc buôn bán đều diễn ra dưới mắt của tiểu nhị ca, ta còn có thể lừa gạt tiểu nhị ca hay sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiểu nhị bị nói đến khiến trong lòng khẽ động.

Ngu Huỳnh thấy vậy, tiện đà nói thêm: "Ta đã nghĩ qua, tiểu nhị ca hiện tại cũng đã mười bảy mười tám tuổi rồi, nếu còn chưa cưới tức phụ thì tranh thủ kiếm nhiều bạc một chút có thể cưới được một mỹ nương tử, nếu như đã cưới tức phụ rồi, vậy kiếm nhiều bạc hơn để sống một cuộc sống thoải mái hơn, phải không?"

"A Phúc, A Phúc, ngươi chạy đi đâu rồi, còn không mau đến tiếp đãi khách!"

Bỗng nhiên truyền đến tiếng hét thiếu kiên nhẫn của chưởng quỹ, cũng làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người.

Ngu Huỳnh nói: "Hôm nay ta ở quán ăn Ngô ký đến cuối giờ Mùi, nếu như tiểu nhị ca nghĩ kỹ có thể nói cho ta biết. Nếu ta không có ở đó, ngươi cũng có thể nhắn với chưởng quỹ nơi đó, khi ta trở lại sẽ bàn với tiểu nhị ca cẩn thận hơn."

Tiểu nhị gật đầu có chút bận tâm, sau đó nói với chưởng quỹ: "Đến đây đến đây."

Ngu Huỳnh nhìn tiểu nhị rời đi, âm thầm thở phào.

Tiểu nhị trong khách điếm ăn nói nhanh nhẹn, là người thích hợp nhất để làm công việc bán hàng này.

Không chỉ có nguồn tin tức rộng rãi. Hơn nữa dược thương thường xuyên nghỉ trọ ở khách điếm thì sẽ có nguồn khách ổn định, vì thế tiểu nhị chính là ứng cứ viên thích hợp nhất để hỗ trợ.

Nếu như tiểu nhị có thể đồng ý hỗ trợ, vấn đề này chắc chắn làm ít mà hiệu quả nhiều, ngay cả khi chia cho hắn ta một phân rưỡi tiền lãi, nàng nghĩ chính mình cũng chấp nhận được.

Nhưng nếu như tiểu nhị không đồng ý, nàng chỉ có thể nghĩ thêm biện pháp khác.

Chỉ là, cái biện pháp khác không thể hữu hiệu bằng cái này, xét cho cùng tiểu nhị còn có thể giúp cho việc tiếp tục duy trì khách hàng.

Trong khi đang ăn mì, Ngu Huỳnh vẫn đang suy nghĩ trước một cách khác.

Ăn xong tô mì, Ngu Huỳnh trở về quán ăn, ngay lúc bận rộn nhất nên nàng cũng vào giúp đỡ một chút, đến lúc thấy thời gian cũng không còn sớm, tiểu nhị vẫn chưa đến.

Đáy lòng Ngu Huỳnh trầm xuống, cảm thấy chắc là không xong rồi.

Ngay cả khi không được việc, thì những thứ cần mua cũng phải đi mua. Nàng thu hồi tâm tư, cõng cái sọt đi tới chợ để mua đồ.

Nàng trước đã tính qua những món cần mua, cho nên hôm nay lúc ra khỏi nhà, nàng đã đem theo 150 văn tiền.

Trong nhà thiếu rất nhiều thứ, hiện tại nàng mua chủ yếu là thức ăn cùng với đồ dùng ngày thường cần phải dùng đến.

Trong nhà đã hết dầu, buổi tối còn muốn mời Hà gia đến nhà ăn cơm, vì thế thịt heo khẳng định là phải mua. Ngu Huỳnh mua hai cân thịt nạc và một bộ xương ống, tốn hết 26 văn.

Một con cá nặng chừng hai cân, giá hết 8 văn tiền.

Nàng lại mua thêm 20 quả trứng gà từ phụ nhân ôm rổ trứng, to nhỏ không đều do nên giá chỉ 15 văn tiền.

Mua 5 cân gạo, lại mua nửa cân muối, ở tiệm tạp hóa trên đường nàng mua thêm một ngọn đèn cùng với dầu thắp. Ngoài ra còn mua thêm một cái chảo dùng để xào rau, một con dao phay. Hết tất thảy tốn gần 90 văn.

Tổng cộng 150 văn, cuối cùng chỉ còn lại 7 văn tiền.

Ngu Huỳnh không khỏi thở dài nói tiêu tiền rất dễ, kiếm tiền lại khó.

Nàng vì kiếm được 150 văn tiền này, không biết phải làm bao nhiêu bánh đúc đậu mới có thể kiếm được, nhưng hiện tại chỉ mới gần nửa canh giờ đã tiêu gần sạch sành sanh.

Đem tất cả mọi thứ để hết vào trong sọt, cá thì đã được làm sạch cắt khúc bỏ vào trong nồi, lại thêm một chút muối vào ướp trước, khi về đến nhà có thể đem nấu ngay.

Nàng cho hết vào sọt, sau lại dùng ít thảo dược đã hái được trên đường đi phủ lên trên.

Vừa đến cửa quán ăn, đang muốn đi vào nhưng lại đụng phải tiểu nhị đang từ trong quán ăn đi ra, cũng chính là A Phúc ở khách điếm Bồng Lai.

Nhìn thấy A Phúc, trên mặt Ngu Huỳnh nhất thời lộ ra vẻ vui mừng.

A Phúc sờ sờ sau gáy, nói rằng: "Vừa dịp khách điếm rảnh rỗi, ta đã nói với chưởng quỹ xin rời đi một chút, không biết những lời Dư nương tử nói ở trong khách điếm có còn giữ lời?"

Ngu Huỳnh vui vẻ nói: "Đương nhiên giữ lời."

Nàng liếc nhìn xung quanh, thấy bên trong quán ăn cũng không có khách, vì thế mời hắn ta vào quán ăn uống để nói chuyện tỉ mỉ hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vào quán ăn, Ngu Huỳnh nói với Trần chưởng quỹ một tiếng, để cho nàng và A Phúc ngồi trong góc.

A Phúc nói: "Ta chỉ xin chưởng quỹ chỉ trong một lát thôi, vì thế hơn nửa khắc sau ta sẽ phải quay về."

Ngu Huỳnh nói: "Không có sao, ta chỉ nói mấy câu là xong."

Ngừng một chút, nàng hỏi: "Bây giờ dược thương nghỉ trọ ở khách điếm có khoảng bao nhiêu người?"

Quận Thương Ngô có nhiều núi, nhưng các ngọn núi cũng có sự khác biệt, thực vật không thể phát triển tốt ở vùng núi đá, những ngọn núi đất thì thực vật sinh trưởng tốt hơn.

Mà huyện Ngọc là ngọn núi có thổ nhưỡng thích hợp nhất cho thảo dược sinh trưởng, vì thế không ít thương nhân vãng lai đến thu mua dược liệu.

A Phúc suy nghĩ một chút, nói: "Theo ta biết, hiện tại chỉ còn có một người, do mấy ngày trước có bão, ông ta cũng không đi ra ngoài, vì thế chưa thu mua được bao nhiêu dược liệu."

Ngu Huỳnh suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Chờ đến khi gặp ông ta, tiểu nhị ca ngươi không nên vội vã giới thiệu dược liệu với ông ta, trước hết ngươi kiếm dịp nhắc đến chuyện lúc trước Triệu đông gia thu mua của ta không ít dược liệu, sau đó có thể khen thêm vài câu về dược liệu của ta rất tốt."

"Nếu như ông ta có biểu hiện hứng thú, ngươi lại có thể nói thêm băng cao ở quán ăn Ngô ký là do ta làm ra, đồng thời cũng tiết lộ ngươi cùng với ta đều có mấy phần giao tình."

A Phúc đến cùng cũng thông minh, hắn ta suy nghĩ một chút thì hiểu rõ: "Hắn làm nghề buôn bán về dược liệu nên sẽ muốn thu được dược liệu tốt. Nếu ta khen dược liệu của Dư nương tử rất tốt, lại nghe nói Dư nương tử đã từng buôn bán với dược thương lớn, nhất định sẽ động tâm."

Nói đến đây, hắn ta có chút không rõ: "Nhưng vì sao ta phải nhấn mạnh băng cao là do Dư nương tử làm?"

Nghe được băng cao là Dư nương tử làm, A Phúc cũng kinh ngạc, không ngờ được Dư nương tử này không chỉ có tài buôn bán thảo dược, còn có thể làm đồ ăn cho quán, quả nhiên là người có năng lực.

Ngu Huỳnh nở nụ cười, chậm rãi nói: "Ta sợ dược thương này thấy ta là phụ nhân, không thể làm được việc, vì thế cứ để ông ta trước nhận định ta là phụ nhân có năng lực, sau đó khi bàn chuyện làm ăn chúng ta có thể đàm phán thêm mấy phần lợi nhuận."

A Phúc gật gật đầu, tâm trạng cảm thán Dư nương tử này quả nhiên là một cao thủ làm ăn buôn bán, may mà mình đồng ý, nếu không sẽ uổng phí cơ hội kiếm thêm bạc.

Hắn ta đáp: "Vậy được, sau khi trở về ta sẽ thử một lần trước, nếu như không được..."

Hắn ta lộ ra vẻ khó khăn.

Ngu Huỳnh vẻ mặt thong dong: "Nếu như lần này không được, cũng không phải chỉ có một dược thương này, không phải sao?"

A Phúc cân nhắc một hồi, sau đó nặng nề gật đầu: "Cúng đúng, nếu như một lần không được, hai lần cũng có thể được."

Nói xong, hắn ta nhìn về phía Dư nương tử, chần chờ một chút mới nói: "Dư nương tử, còn có một chuyện ta muốn cùng ngươi thương lượng một chút."

Ngu Huỳnh: "Mời nói."

A Phúc nhỏ giọng, nói rằng: "Chuyện ta hỗ trợ ngươi, không nên nói với người ngoài, đặc biệt là chưởng quỹ chỗ ta."

Nếu như chưởng quỹ biết rồi, có thể một bát canh hắn ta cũng không có được, thậm chí một ngụm canh cũng không thể uống.

Ngu Huỳnh tất nhiên hiểu điều tiểu nhị lo lắng, nàng đáp: "Ta có thể tìm đến tiểu nhị ca thương lượng mà không tìm chưởng quỹ, cũng chính là muốn để tiểu nhị ca đơn độc hợp tác với ta, vì thế chắc chắn sẽ không nói cho người bên ngoài biết."

Cùng với tiểu nhị hợp tác, chỉ cần chia cho hắn ta một phần lợi nhuận, nhưng nếu là chưởng quỹ...

Ngu Huỳnh cảm thấy ít nhất phải mất ba phần lợi nhuận, chưởng quỹ kia mới có thể đồng ý giúp nàng.

Như vậy, nếu như lại cùng với Hà gia buôn bán dược liệu, lợi nhuận kia đã ít lại càng ít.

Cuối cùng, sau khi thương lượng xong với tiểu nhị, hắn ta vội vàng muốn quay về, Ngu Huỳnh cũng ra đưa tiễn hắn ta.

Trần chưởng quỹ vừa rồi mơ hồ nghe được gì đó về dược liệu, chờ khi Ngu Huỳnh trở lại, hắn ta cười hỏi: "Vậy là ngươi muốn kiếm thêm bạc sao?"

Ngu Huỳnh cười nói: "Bạc nào có dễ kiếm như vậy."

Trần chưởng quỹ đến cùng cũng là người hiểu chuyện, nên không hỏi thêm nhiều.

Hắn ta nói: "Vải thiều mấy ngày tới sẽ hết mùa, còn phản ứng đối với vị quả lê thì cũng bình thường, Dư nương tử ngươi còn có gợi ý nào khác hay không?"

Ngu Huỳnh cân nhắc trước rồi nói: "Kỳ thật ta cũng không biết làm nhiều món ăn, cùng lắm chỉ biết một vài món dược thiện, còn gợi ý khác thì..."

Còn chưa nói hết, Trần chưởng quỹ chợt kích động đánh gãy lời nàng: "Dược thiện sao, tốt lắm!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày

Số ký tự: 0