Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày

Chương 38

Mộc Yêu Nhiêu

2024-11-07 11:36:00

Vào ngày đầu tiên, sau khi phơi thảo dược khô được phân nửa, từ năm cân phơi còn ba cân. Ngu Huỳnh mang theo toàn bộ mấy cân thảo dược này đem đến khách điếm Bồng Lai.

Vì để tránh hiềm nghi, nàng không đi thẳng vào phía sau, mà đứng nói chuyện ở đại sảnh.

Khi Ngu Huỳnh đến, không cần nàng phải nhắc nhở, tiểu nhị A Phúc rất linh hoạt đi mời dược thương đến.

Dược thương họ Ngô là một nam nhân trung niên, ông ta từng nghe nói có một vị phụ nhân hái thuốc kiếm sống, cũng không thấy hứng thú gì, nhưng khi nghe nói nàng còn ký khế thư với dược thương lớn buôn bán đến mấy trăm cân thảo dược, mới bắt đầu nghĩ xem có phải là tiểu nhị đang khoa trương hay không.

Ông ta cũng hỏi thăm chưởng quỹ ở khách điếm nơi này, đúng thật là có chuyện như thế, cũng sinh ra một chút hiếu kỳ. Nếu như chất lượng của dược liệu không tốt thì dược thương lớn đó cũng sẽ không đặt mua một lúc nhiều dược liệu như thế.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, ông ta vẫn quyết định nhìn qua những dược liệu này trước xem chất lượng ra sao, rồi mới đưa ra quyết định.

Hơn nữa ông ta vẫn chưa nói loại thảo dược nào cụ thể, chỉ nói muốn những loại thảo dược trị phong hàn cảm sốt, chính là muốn xem thử Dư nương tử trong lời nói của tiểu nhị kia thật sự là có bản lĩnh hay không.

Sau khi đến đại sảnh của khách điếm, ông ta được tiểu nhị dẫn đến bàn của một phụ nhân trẻ tuổi.

Nhìn thấy những vết đốm đen trên mặt phụ nhân, mới nhìn qua có chút chói mắt, nhưng khi nhìn kỹ lại, mới phát hiện phụ nhân này ngoại trừ những đốm đen trên mặt thì ngũ quan của nàng đều rất tinh xảo.

Thu hồi ánh mắt khác thường, ông ta vẫn chưa ngồi xuống, chỉ hất cằm về phía phụ nhân, lấy tư thái hững hờ nói: "Ngươi chính là Dư nương tử?"

Ngu Huỳnh cảm giác được thái độ ngạo mạn và vô lễ của đối phương, đang định đứng lên thì chững lại, nụ cười trên mặt dần vụt tắt, vẫn chưa đứng lên mà dùng thái độ thong dong đáp: "Ta chính là Dư nương tử, không biết vị tiên sinh này xưng hô như thế nào?"

"Ta họ Ngô. . ." Giọng nói của dược thương đứt quãng, thấy câu trả lời của nàng rất bình tĩnh, hơn nữa vẫn chỉ ngồi yên, ông ta không khỏi nhíu mày.

Dù sao Ngu Huỳnh cũng đang cần đến chuyện làm ăn này, vì vậy vẫn đứng lên, chậm rãi nói: "Hóa ra đây là Ngô tiên sinh."

Sau đó lại nở nụ cười, nói: "Tiên sinh nếu như có thời gian rảnh, vậy không ngại bỏ chút thời gian ngồi xuống xem qua dược liệu của ta trước nhé."

Dược thương cũng thấy được lợi khi được gọi bằng ‘tiên sinh’.

Sau khi ngồi xuống, ông ta liếc nhìn phụ nhân: "Vậy cứ đưa dược liệu lên nhìn một chút thử xem."

Ngu Huỳnh biết được không phải ai cũng giống với Trần chưởng quỹ hay dược thương họ Triệu lúc trước dễ nói chuyện, nàng sẽ phải luôn gặp được những người tính tình quái lạ khác nhau, vì thế cũng không cảm thấy khó chịu vì thái độ của ông ta.

Trong lúc này, nàng tạm thời lấy việc kiếm tiền làm trọng.

Ngu Huỳnh lấy mấy cân dược liệu trong sọt ra, đều để lên trên bàn, sau đó nói: "Ngô tiên sinh có phải đang tìm dược liệu trị bệnh phong hàn, bởi vì thời gian có hạn, nên ta chỉ tìm được có mấy vị thuốc này, chỉ có hoắc hương, đại táo, quế chi, kim ngân."

Ngu Huỳnh chỉ từng loại dược liệu một, đồng thời nói ra tên dược liệu đó.

Làm dược thương, vốn sẽ phải có một chút kiến thức về dược liệu. Dược thương họ Ngô tuy hiểu được không nhiều loại, nhưng ông ta đến đây vốn là để thu thập các loại dược liệu trị bệnh phong hàn cảm sốt, nên khi ông ta nghe được tên của mấy loại dược liệu trên bàn thì ngồi ngẫm nghĩ đối soát, đều thấy chính xác không sai loại nào.

Ông ta thu hồi ánh mắt khinh thị, lại cẩn thận kiểm tra thật kỹ những loại dược liệu mà nàng nhắc tới. Dược liệu được xử lý rất sạch sẽ, hơn nữa nhìn vào là nhận ra được dược liệu này mới được hái khoảng hai ngày trước, không phải dược liệu cũ.

Ông ta cân nhắc một hồi, sau đó giương mắt nhìn về phía phụ nhân đối diện, nói: "Trước ta đã có đặt một lô dược liệu cùng với y quán ở đây, không thể hủy ước được, vì thế mặc dù dược liệu của Dư nương tử rất tốt, ta e sẽ không thể thu nhiều."

Nói thật, đáy lòng của dược thương cũng có chút đáng tiếc, nhưng nếu bội ước, không chỉ sẽ phải bồi thường một số bạc lớn, dược liệu này cũng không thể mua được, cái lợi không đủ bù cái mất.

Ngu Huỳnh nghe được dược thương nói đã đặt mua dược liệu của y quán thì tâm hơi chùng xuống, cho rằng việc giao dịch buôn bán này sẽ thất bại, lại nghe được ông ta nói không thu nhiều, trong nháy mắt đã dấy lên hi vọng.

Nàng lộ ra nụ cười, nói: "Không biết tiên sinh có thể thu được bao nhiêu dược liệu?"

Dược thương cân nhắc một hồi, sau đó mới mở miệng nói: "Chỉ thu 30 cân thảo dược chủ trị phong hàn cảm sốt, về phương thức, cũng dựa theo cân mà tính."

Ông ta cúi đầu nhìn dược liệu trên bàn, suy nghĩ một chút, nói báo giá: "10 văn tiền một cân."

Khi nghe được cái giá này, ý cười của Ngu Huỳnh từ từ thu lại.

Lúc trước dược thương họ Triệu đã nói, dược liệu đều dựa theo giá cả thu mua của các y quán mà thu mua dược liệu của nàng, nói cách khác, giá cả của dược liệu có thể là do y quán định ra.

Nhưng dược thương họ Triệu là thu mua số lượng lớn mới có cái giá này, còn giá cả đối với những dược thương nhỏ chưa từng thương lượng qua.

Ngu Huỳnh im lặng một hồi, sau đó lộ ra ý cười nhàn nhạt: "Cái giá này của tiên sinh so với y quán khi thu mua dược liệu của ta quả thật là cao hơn rất nhiều, tuy nhiên so với giá tiên sinh thu mua của y quán thì thấp hơn không ít."

Dược thương khẽ nhướng mày, nói rằng: "Số dược liệu này ta cũng đã đặt rồi, cũng vì ta thấy dược liệu của Dư nương tử chất lượng đối tốt, mới cố sức thu mua của ngươi 30 cân, nếu Dư nương tử cho rằng giá thấp, không cần phải tìm ta thương lượng nữa."

Dược thương tựa hồ chắc chắn phụ nhân trước mặt đang thiếu tiền, nhất định sẽ bán với giá thấp.

Ngu Huỳnh lại nói: "Trong núi hung hiểm cũng không kém so với việc tiên sinh vượt ngàn dặm đến đây thu mua dược liệu, hơn nữa nếu hôm nay ta lấy giá thấp như vậy bán cho tiên sinh, như vậy sau này sẽ không có tiêu chuẩn để kinh doanh dược liệu, ai sẽ còn nguyện ý theo giá thường để thu mua dược liệu của ta nữa?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dược thương nói: "Ta và ngươi định giá, chỉ cần không nói ra ngoài, người khác làm sao biết?"

Ngu Huỳnh mỉm cười, sau đó nói: "Vậy thì sao ta chia cho người khác được?"

Dược thương lộ ra vẻ nghi hoặc, lại nghe nàng nói: "Trong núi hung hiểm, một phụ nhân như ta sao có thể một mình vào hái thuốc, còn có rất nhiều người đi hái thuốc cùng với ta, còn có thêm tiểu nhị hỗ trợ dẫn đường, ta không thể báo một cái giá cao, sau đó lại chia tiền công ít ỏi cho bọn họ được, nếu như vậy, bọn họ có còn đồng ý làm việc cùng ta nữa hay không?"

"Ngay cả khi ta trả tiền công cao cho bọn họ, còn ta thì lại chỉ được khoản lợi nhuận ít ỏi trong khi phải cực khổ trước sau? Hơn nữa, cũng rất khó mà bảo đảm bọn họ sẽ giữ kín được chuyện này."

Dược thương trầm mặc chốc lát, vẫn không dự định tăng giá, khổ sở nói: "Chủ yếu là sau khi ta thu mua dược liệu của y quán, kinh phí không còn nhiều, hơn nữa..."

Ông ta dừng một chút, lại vẽ ra một cái bánh cho phụ nhân đối diện, nói: "Chờ đến tháng mười ta cũng sẽ quay lại huyện Ngọc thu mua dược liệu, đến khi đó sẽ không đến y quán mà trực tiếp thu mua của Dư nương tử, lúc đó sẽ tính lại giá cả, Dư nương tử thấy thế nào?"

Ngu Huỳnh cười yếu ớt: "Vậy được."

Dược thương nghe vậy, nhất thời vui vẻ, ông ta nghĩ phụ nhân đều rất dễ gạt gẫm.

"Vậy thì chúng ta cùng ký kết khế ước đi, vẫn dựa theo khế ước dược thương trước đây đã ký với ta, giá là 21 văn một cân dược liệu bình thường để tính, khởi điểm sẽ là năm mươi cân."

Vẻ mặt của dược thương cứng đờ. Tuy nói 21 văn một cân còn rẻ hơn 1 văn so với y quán, nhưng ông ta vốn chỉ là dược thương làm ăn buôn bán nhỏ, quanh năm chỉ đến thu mua dược liệu trong hai mùa thu hạ, lần này đã đến Lĩnh Nam rồi, lần tới sẽ đi lên phía bắc. . .

Thỏa thuận bằng miệng so với ký kết khế ước là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Ngu Huỳnh sớm đoán được dược thương sẽ lừa gạt mình, từ vẻ mặt cứng nhắt hiện giờ của ông ta, có thể thấy được nàng đã đoán đúng.

Ngu Huỳnh lại cười nhạt: "Như vậy đi, mỗi người nhường một bước, 16 văn tiền một cân, chất lượng trước sau duy trì khoảng chín phần rưỡi, tiên sinh thấy như thế nào?"

Của Hà thúc bọn họ là 6, 7 văn tiền, còn phải thêm phần của tiểu nhị, lợi nhuận còn lại ít nhất phải còn một nửa, cần như vậy nàng mới tiếp tục công việc buôn bán này.

Nếu không, một lần bắt đầu bán giá thấp, sẽ còn có nhiều lần phải bán giá thấp.

Dược thương nghe vậy, lập tức cau mày đứng lên, nói rằng: "Giá 12 văn tiền, nếu ngươi không bán thì thôi vậy."

Tuy ông ta đứng lên, nhưng không rời đi ngay. Ngu Huỳnh nhìn thì hiểu được, bây giờ xem ai có thể ngồi yên thì sẽ tùy thuộc vào người đó.

Nàng cũng đứng dậy, bắt đầu thu dọn dược liệu trên bàn vào sọt, dược thương nhướng mày một cái nhưng vẫn âm thầm ôm ấp hy vọng trong lòng, chỉ cảm thấy phụ nhân này là đang hư trương thanh thế.

Sau khi Ngu Huỳnh thu hết dược liệu đặt vào trong sọt, quải vào sau lưng, chậm rãi nói: "Nếu tiên sinh không thể thương lượng được giá cả phù hợp, cũng thật đáng tiếc, hy vọng lần tới có thể có cơ hội buôn bán với tiên sinh."

Nói xong, Ngu Huỳnh gật đầu chào dược thương, sau đó xoay người rời đi.

Sắc mặt dược thương dần dần cứng ngắt.

Y quán ra giá 22 văn, ông ta bán cho y quán ở phương Bắc, có thể được giá gấp bốn lần. Mà dược liệu của phụ nhân này chất lượng rất tốt, khẳng định có thể tăng giá. 16 văn tiền chẳng những không lỗ, không chừng lại lời thêm một ít nữa.

Thấy phụ nhân đã đi ra ngoài, dược thương cân nhắc một chút sau đó vẫn đuổi theo.

Khi nãy đến giờ A Phúc vẫn đang ở một bên đứng quan sát mà thót tim.

Vừa rồi hắn ta thấy 12 văn tiền cũng được rồi, sao Dư nương vẫn cứ từ chối, nếu như 12 văn một cân, với ba mươi cân, hắn ta có thể sẽ kiếm được 36 văn tiền.

Trong lúc đang thất vọng, nhìn thấy dược thương chạy đuổi theo, trong nháy mắt lại xuất hiện hi vọng, lập tức khâm phục Dư nương tử sát đất.

Thấy dược thương đuổi theo, điều này cho thấy Ngu Huỳnh đặt cược thắng rồi.

Thỏa thuận buôn bán này vậy là thành.

*

Buổi trưa quay trở lại quán ăn, vừa lúc Trần chưởng quỹ cũng cho hay, buổi tiệc với nha sai cũng đã ổn thỏa, được định vào buổi tối hôm sau.

Sau khi trở về, Ngu Huỳnh liền báo hai tin này cho Hà thúc Hà thẩm biết, để bọn họ chuẩn bị hôm sau tiếp tục cùng nàng vào núi hái thuốc, sau đó sẽ cùng Hà thúc đến huyện Ngọc.

Hà thúc có hơi lo lắng về chuyện yến tiệc, nhưng khi nói việc buôn bán đã thỏa thuận xong, mọi căng thẳng đều biến mất.

Trong lúc đi tìm trưởng tử nói chuyện ăn cơm cùng quan gia, ông vẫn đem theo thảo dược lúc trước hái được để bên mình, muốn nhìn nhiều hơn để có thể nhớ kỹ hình dáng của thảo dược.

Lúc Ngu Huỳnh về đến nhà, sau khi ăn cơm xong thì bảo Phục Ninh và Phục An rời khỏi, nàng tiếp tục đem hai chuyện này kể với Phục Nguy.

Phục Nguy trầm ngâm một giây, sau đó nói: "Chuyện mời khách, đơn giản chỉ để những nha sai này vui vẻ thôi, còn việc buôn bán. . ."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngu Huỳnh hỏi: "Có chuyện gì sai sao?"

Phục Nguy nhìn nàng, sắc mặt nghiêm cẩn: "Dù sao trước đây dược thương đều là đến y quán thu mua dược liệu, bây giờ nếu ít lữ thương đến đó, y quán cũng sẽ không nghi ngờ, nhưng nếu ngươi định giá quá thấp, những lữ thương kia biết được sẽ đến tìm ngươi, e sợ sau này những y quán đó sẽ liên hợp lại đối phó ngươi, vì thế lúc này còn chưa mở rộng buôn bán, nên tạm dừng lo liệu cho thỏa đáng."

Sau khi nghe Phục Nguy nói xong, Ngu Huỳnh cũng trở nên trầm tư.

Giá cả trên thị trường là như vậy, nàng bỗng nhiên phá giá, nhất định sẽ trở thành cái đinh trong mắt của những người cùng nghề.

Suy nghĩ một chút, nàng nói: "Lúc đó nghĩ dù sao cũng là lần đầu tiên Hà thúc Hà thẩm cùng chúng ta kinh doanh, cho nên vội vàng cho xong việc, vẫn chưa kịp cân nhắc thiếu sót."

Phục Nguy lắc đầu nói: "Dù sao chỉ là số lượng ít, hơn nữa giá cả cũng không phải cực thấp, một hai lần sẽ không có ảnh hưởng quá lớn."

Ngu Huỳnh cân nhắc xong, nói: "Vậy sau này cũng cần phải dựa theo giá tiền đã định ra khi trước, tuy rằng có thể không cạnh tranh được với y quán, nhưng điểm tốt là không gây nhiều phiền toái, hơn nữa cạnh tranh giá rẻ cũng không phải là con đường duy nhất, đối với người khác không tốt, đối với mình cũng bất lợi."

Phục Nguy nghe nàng nói vậy, trên mặt bỗng nở nụ cười, nói rằng: "Cùng ngươi đàm luận, cũng cảm thấy thật thoải mái."

Người khác chỉ ra khuyết điểm, nàng cũng không vội phủ nhận mà là nghiêm túc suy nghĩ về chỗ thiếu sót đó, sau đó thừa nhận khuyết điểm, hiếm thấy chính là nàng có thể lắng nghe thiện ý đóng góp của họ.

Ngu Huỳnh nở nụ cười nhẹ chứ không đáp lời.

Buổi sáng, Ngu Huỳnh cùng Hà thúc Hà thẩm vào núi hái thuốc, lần thứ hai đi hái thuốc so với lần đầu đã thông thạo hơn nhiều, nhưng do dược liệu được chỉ định, vì thế cũng trước sau chỉ được khoảng 9 cân.

Ngày thứ hai, bởi vì phải vào thị trấn, nên họ chỉ hái một lát thì trở về, đại khái được khoảng hơn 4 cân.

Sau khi phơi khô 14 cân này, cũng chỉ được 11 cân, thêm vào hơn 3 cân lúc trước, ước chừng gần được 15 cân. Còn lại phải phơi được thêm 15 cân thảo dược, tính phải hái thêm hai ngày nữa sẽ đủ, tạm thời cũng không vội.

Đã gần đến lúc phải mời tiệc nha sai, Ngu Huỳnh mua hai vò rượu, một vò giá 50 văn tiền, đối với người bình thường cũng đã là rượu ngon.

Nàng đưa một vò cho Trần chưởng quỹ, giữ lại một vò để chiêu đãi khách. Đồng thời cũng sớm đến khách điếm Bồng Lai đặt hai gian phòng phổ thông, để mấy người sau khi uống rượu say sẽ có chỗ để nghỉ ngơi thoải mái một tí.

Nàng nói với Trần chưởng quỹ loại phòng đã đặt. Tiếp đến gói 500 văn tiền xếp vào dưới rổ trái cây, sau đó đem đưa cho Hà thúc bảo thúc ấy giao cho Nha sai.

Khi trời gần tối, Ngu Huỳnh quay trở về trước.

Bởi vì lo lắng chuyện đãi tiệc, nên cả buổi tối Ngu Huỳnh không thể ngủ được.

Lần thứ hai trở người, Phục Nguy nằm phía ngoài giường hạ giọng nói: "Không cần quá lo lắng, nha sai chẳng qua chỉ muốn kiếm thêm chút bạc, sẽ không làm lớn chuyện, vì thế chỉ cần chút tiền sẽ chịu giúp đỡ thôi."

Ngu Huỳnh nghe vậy, lại xoay người, đối mặt với Phục Nguy trong bóng tối, hỏi: "Trước đây, lúc còn ở quận Vũ Lăng, những quan sai này cũng như vậy sao?”

Phục Nguy im lặng chốc lát, sau đó nói: "Bất luận là nơi nào, sẽ không có chỗ lúc nào nước cũng trong, cũng không có chỗ nào luôn luôn bị vẩn đục."

Lời này của Phục Nguy xác thực không sai, bất kể là hiện tại hay hậu thế, bất kể là nơi nào, sẽ không có chỗ lúc nào nước cũng trong, cũng không có chỗ nào luôn luôn bị vẩn đục.

Nàng nghĩ nghĩ một chút, tùy ý nói: "Thôi, không nghĩ nữa, ngày mai sẽ có thể biết kết quả, hiện tại nghĩ tới cũng ngủ không được, chỉ là chuốc thêm buồn phiền mà thôi."

Sau lại trở mình, nằm đếm cừu, nhưng thật sự lại đi vào giấc ngủ.

*

Một đêm qua đi, sáng ngày thứ hai phụ tử Hà gia một đường từ huyện Ngọc trở về.

Hà thúc nói: "Có ba nha sai đến dự, thấy chúng ta chiêu đãi thức ăn cùng với rượu ngon nên rất cao hứng, biểu thúc của Ngô đông gia cũng đáp ứng chuyện đến mỏ đá, hắn bảo chúng ta sớm đem bạc chuộc người đến nộp, hắn sẽ đến chỗ đại nhân xin lệnh cùng chúng ta đến mỏ đá một chuyến."

Nói đến đây, Hà thúc lại nói: "May là Lục nương đã sắp xếp thỏa đáng, bọn họ đối với loại rượu kia khen không dứt miệng, lại nghe nói đã được sắp xếp chỗ nghỉ ngơi ở khách điếm gần đó, ngày hôm sau trước khi rời đi, trên mặt vẫn mang theo ý cười."

Nghe Hà thúc nói xong, tảng đá trong lòng Ngu Huỳnh cuối cùng cũng hạ xuống một nửa.

Chuyện khai thông mối quan hệ cũng xem như là hoàn thành một nửa, kế tiếp chỉ cần đi hái thêm thảo dược giao đi, ba ngày sau có thể xuất phát đi đến mỏ đá.

Hà đại lang nói dù gì tiền công ngày hôm nay trước sau gì cũng bị trừ hết, không bằng ở nhà luôn sáng ngày hôm nay, buổi chiều sẽ đi làm lại.

Có Hà đại lang hỗ trợ, đến buổi trưa đã hái được chừng 15 cân thảo dược, chờ đến ngày mai sẽ phải chăm chỉ làm việc cả ngày, mọi thứ sẽ chuẩn bị xong.

Sau khi tất cả đã hoàn thành xong, cũng đã đến lúc đi đến mỏ đá.

Nghĩ đến đây, Ngu Huỳnh trầm ngâm nhìn về phương hướng đi đến mỏ đá mà Hà thúc lúc trước đã chỉ cho nàng, không khỏi có chút lo lắng.

— Không biết phu thê Phục đại lang này đến tột cùng là người như thế nào, có thể hòa thuận ở chung với nhau được hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày

Số ký tự: 0