Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày

Chương 47

Mộc Yêu Nhiêu

2024-11-07 11:36:00

Ngu Huỳnh lại rơi vào trong giấc mộng một lúc, đến giờ Tỵ mới tỉnh lại, lúc này Phục Ninh đã sớm thức dậy đi ra ngoài chơi.

Khi nàng tỉnh dậy, vai và cổ đều có chút đau nhức, có lẽ là do mấy ngày trước quá mệt mỏi, nhưng hiện tại đột nhiên thanh nhàn như vậy, thân thể đúng là có hơi không quen.

Nàng tự xoa bóp cho mình một lát, nhưng làm như vậy thật bất tiện.

Phục Nguy nhìn ra nàng không khỏe, vì vậy hắn đặt bức rèm sang một bên, nói với nàng: "Trước đây khi ta luyện võ, sư phụ đã chỉ dạy ta cách xoa bóp giãn cơ rất thoải mái, nếu như nàng không để ý thì cứ để ta xoa bóp cho nàng."

Ngu Huỳnh tất nhiên không bận tâm liền đồng ý, nhưng bởi vì Phục Nguy không thể đứng lên nhấn vai cho nàng, nên nàng ra ngoài lấy ghế gỗ vào.

Nàng vừa mới ngồi xuống, bên ngoài đột nhiên truyền tới âm thanh hưng phấn của Phục An: "Tiểu thẩm tiểu thẩm, nha sai đến rồi, nha sai đến rồi!"

Ngu Huỳnh mới ngồi xuống lại phải đứng lên, nói với Phục Nguy: "Ta đi xem thử một chút."

Phục Nguy nhìn nàng đi ra khỏi nhà, lặng lẽ hạ cánh tay vừa mới giơ lên.

Nói đến Ngu Huỳnh sau khi từ trong nhà đi ra thì bảo Phục An dẫn đường, cùng cậu đi tới Tôn gia.

Sau ba ngày, dấu vết trên mặt Phục An từ từ tiêu tán, chỉ là gò má bị đánh còn hơi sưng, nhưng vẫn không ngăn được nhiệt tình của cậu đến xem Thúy Lan thẩm gặp xui xẻo.

Ngu Huỳnh phát hiện tính tình Phục An đã có thay đổi, cậu hoàn toàn khác so với lần đầu nàng thấy.

Trước đây, Phục An gần giống như một con nhím con, khắp người đều là gai, nếu có ai mắng chửi hoặc làm tổn thương người nhà cậu, cậu sẽ không chút do dự mà dùng gai trên người đâm lại.

Nhưng mấy ngày nay, nụ cười trên mặt cậu càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng giống một đứa trẻ.

Có lẽ là có tiểu thẩm làm chỗ dựa, phụ mẫu cậu đã trở về, hai mắt của tổ cũng dần hồi phục, trong nhà bỗng dưng có thêm nhiều người lớn để ỷ lại, gánh nặng trên vai cậu nhất thời nhẹ đi, người cũng thoải mái hẳn.

Đi được chừng một khắc, đằng xa có thể nhìn thấy có rất nhiều thôn dân đang tụ tập quanh một khoảng sân rộng.

Ngu Huỳnh và Phục An đi tới, có người nhìn thấy là Dư thị Phục gia, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ kính sợ.

Bọn nàng vừa đến gần, liền có người nhường vị trí trống cho bọn nàng.

Ngu Huỳnh ngóng vào trong sân, liền nhìn thấy Thúy Lan thẩm đang cúi người, sắc mặt tái nhợt.

Trước mặt ả ta là Hoắc nha sai và một nha sai khác.

"Quan gia, đều là hiểu lầm, hiểu lầm, dân phụ lúc trước chỉ là đùa giỡn."

Hoắc nha sai tuy rằng tham bạc, nhưng cũng không đến nỗi quá mức vô liêm sỉ, nghe được phụ nhân này vu khống tổn hại danh tiết nữ tử mà lại cho rằng là đùa giỡn, sắc mặt nhất thời tối sầm lại, lớn tiếng quát: "Đem danh tiết nữ tử ra đùa giỡn tựa như bức chết người khác, ngươi cũng biết nếu chuyện này làm tổn hại đến mạng người tức là phạm pháp, ngươi đúng là ác phụ!”

Một tiếng ác phụ, khiến cho khuôn mặt của Thúy Lan thẩm sợ hãi đến hoàn toàn biến sắc, vẻ mặt vốn đã tái nhợt nay lại không thấy chút máu.

Có người nói: "Miệng của Thúy Lan thẩm không biết đã nói xấu biết bao nhiêu người rồi, năm ngoái tiểu khuê nữ Tống gia đã bị mồm miệng của nàng ta vu hại là lén lút với người khác trong rừng, xém chút nữa là nhảy sông tự tử, sau này chứng minh được là hiểu lầm, vậy mà nàng ta chết vẫn không hối cải, còn bây giờ cứ tưởng Dư nương tử Phục gia dễ ức hiếp, không dám thật đi cáo quan, dày công bày trò, lần này coi như là thất bại.”

"Trong thôn quả phụ cũng bị nàng ta đặt điều không ít, bị nàng ta làm hại đến cửa còn không dám ra, miệng của nàng ta sớm muộn cũng bức chết người khác. Ngược lại lúc sáng nàng ta còn ở bên ngoài nhà Phục gia kêu gào, còn nói thà đi tù chứ một văn cũng không đền, còn không bằng để quan gia trực tiếp bỏ tù nàng ta, đề phòng nàng ta đến chết mà không biết hối cải!”

Thúy Lan thẩm nghe được người ở bên ngoài nói xong, trán vã đầy mồ hôi lạnh, vội quay đầu mắng bọn họ: "Các ngươi đừng hòng nhổ phân mà hãm hại ta!”

Ả ta bỗng nhiên nhìn thấy Dư thị ở trong đám đông, vội vã chỉ tay: "Quan gia, quan gia, những vết thương trên người của ta chính là do Dư thị này hạ độc hãm hại, ngài nhanh đến bắt nàng ta, bắt nàng ta!”

Không cần Ngu Huỳnh lên tiếng, có người thấy nàng thật sự đi cáo trạng, đối với nàng sinh ra kính nể, vì thế đã thay nàng nói chuyện: "Miệng của ngươi mới đầy phân, chúng ta đều nhìn thấy rõ ràng hết, cho đến bây giờ bộ dáng của người như vậy, Dư nương tử cũng chưa từng chạm vào. Ngươi không có bất kỳ bằng chứng nào thì vu khống Dư nương tử, đúng thiệt bụng dạ khó lường!”

Sau khi nghe những lời bàn tán của thôn dân xung quanh, nha sai vốn định đến giải quyết một chuyến để lấy được bạc bồi thường thì xong, nhưng khi nhìn thấy phụ nhân này chết còn không biết hối cải, thật sự cảm thấy phẫn nộ.

Hắn ta tức giận hét một tiếng: "Tôn gia phụ!”

Thúy Lan thẩm bị hét một tiếng thì toàn thân đột nhiên run lên, vội vàng bỏ tay xuống.

"Ngươi thành thật trả lời, nếu như có giấu diếm, ta lập tức áp giải ngươi đi nha môn!"

"Ngươi có nhận ngươi đã vu hại Dư nương tử ngoại tình với người khác hay không?!"

Việc này người cả thôn đều biết, Thúy Lan thẩm không thể phủ nhận được, chỉ có thể nhắm chặt mắt mà gật đầu: "Dân phụ nhận..."

"Ngươi nói Dư nương tử hạ độc ngươi, nếu đúng thật thì đưa bằng chứng chứng minh, còn nếu không có thì chỉ là suy đoán vu khống, như thế sẽ bị ấn là tội vu oan giá họa!"

Thúy Lan thẩm trừng lớn hai mắt, run rẩy lập cập không dám thừa nhận tiếp.

Hôm nay sau khi dùng nước giảng nhục thảo tắm rửa, thì người không còn ngứa nữa, vết sưng đỏ cũng giảm đi rất nhiều, hình như đúng là bị chạm trúng cỏ bò cạp, tuy rằng không biết khi nào ở đâu gặp phải cỏ bò cạp, nhưng ả ta cũng không dám chắc chắn mười phần là do Dư thị đã hại mình.

Thúy Lan thẩm không dám nói lời nào, đáp án đã rất rõ ràng.

Giọng nói của Hoắc nha sai gay gắt: "Hay cho ngươi cái ả ác phụ này, hở cứ mở miệng là vu hại, không đếm xỉa đến danh tiếng của người khác, nếu như hôm nay bỏ qua cho ngươi, sau này ngươi chắc chắn sẽ gây họa, ta sẽ áp giải ngươi về chờ Nhậm đại nhân xử trí!"

Thúy Lan thẩm nghe vậy, rầm một tiếng quỳ xuống khóc rống: "Quan gia tha lỗi, quan gia tha lỗi, dân phụ sau này sẽ không dám nói xấu người khác nữa, không bao giờ dám nữa!"

Hoắc nha sai nặng giọng nói: "Tha lỗi? Ngươi phải hỏi Dư nương tử có tha cho ngươi hay không?"

Thúy Lan thẩm nghe vậy, phảng phất nhìn thấy hi vọng, vội vã quay về hướng Ngu Huỳnh mà quỳ: "Ta là phụ nhân vô tri, là cái thứ nhiều chuyện, Dư nương tử ngươi đại nhân đại lượng, ngươi lần này hãy tha cho ta đi!”

Thôn dân xung quanh thở dài một trận, lúc trước phụ nhân này có bao nhiêu hung hăng, ba hoa nhiều chuyện, còn bây giờ thì chật vật bấy nhiêu.

Đây là do ả ta tự tìm đến, thôn dân không thấy đồng cảm với Thúy Lan thẩm chút nào cả. Miệng của ả ta ai cũng nói xấu, cứ tưởng rằng sẽ không có ai làm được gì mình, hiện tại đã có người trừng trị ả ta.

Sau này để xem ả ta còn dám nói lời bịa đặt người khác nữa không.

Ngu Huỳnh đứng ở ngoài hàng rào, âm thanh chậm rãi thong dong: "Ta đã nói rồi, ta chỉ cần một cái xin lỗi và 100 văn bồi thường.”

"Ta đưa ta đưa, ta cũng đồng ý xin lỗi!" Thúy Lan thẩm từng rêu rao tình nguyện ngồi tù cũng không bồi thường bạc, nay đang phải đối mặt với tình cảnh sắp bị áp giải đi, vừa sợ vừa vội mà đáp ứng.

Hoắc nha sai nhìn về phía Dư nương tử, hỏi: "Nương tử có nguyện ý hòa giải không?"

Ngu Huỳnh giả bộ hòa khí nói: "Dù sao cũng là người cùng thôn, huyên náo căng thẳng quá cũng không phải chuyện tốt, nếu như nàng ta có thể đồng ý với yêu cầu của dân phụ, dân phụ đương nhiên cũng nguyện ý hòa giải.”

Hoắc nha sai đã đoán được nàng sẽ nói thế, sau đó nhìn lại phụ nhân nhiều chuyện kia, lạnh lùng nói: "Bởi vì Dư nương tử đã tố cáo ngươi, hiện đã nguyện ý hòa giải với ngươi, ta kỳ hạn cho ngươi trong vòng ba ngày phải đến xin lỗi, gửi bạc bồi thường đến Phục gia, nếu như qua thời hạn mà không thực hiện, lập tức ta sẽ đến áp giải ngươi về nha môn!”

Thúy Lan thẩm gật đầu liên tục: "Dân phụ nhất định sẽ giữ lời!"

Hoắc nha sai thấy ả ta kinh sợ như thế cũng xem như xong, cuối cùng để lại một câu: "Nếu để cho ta biết được ngươi vẫn vô duyên vô cớ đặt điều vu hại người khác, tất sẽ không buông tha ngươi!"

Nói xong, hai nha sai ấn lại bội đao rời khỏi sân nhà Tôn gia.

Ngu Huỳnh bình tĩnh nhìn Thúy Lan thẩm co quắp ngồi trên mặt đất ở trong sân, thu hồi ánh mắt rồi nói với Phục An: "Chúng ta đi thôi.”

Sau khi Phục An nhìn thấy kết cục của Thúy Lan thẩm, cũng không thèm để ý ả ta sau này sẽ phải làm gì, đáp lại một tiếng, nắm tay tiểu thẩm trở về nhà.

Thôn dân nhìn thẩm cháu hai người rời đi, không khỏi thấp giọng bàn tán Phục gia này đúng là đã đổi vận.

Phu phụ đại lang Phục gia được trở về, hiện nay còn có quan sai che chở, không phải đổi vận thì họ là thần tiên sao?

*

Ngu Huỳnh cùng Phục An trở lại trong nhà, Phục An gấp không kịp mà đem chuyện vừa rồi nhìn thấy kể cho tổ mẫu và mẫu thân cùng nghe.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


La thị nghe xong lời miêu tả của tôn nhi, khẽ gắt một tiếng: "Nàng ta xứng đáng."

Đại tẩu nói: "Sau này chắc chắn nàng ta sẽ không dám nói xấu người khác nữa, cũng không dám tới nhà chúng ta gây phiền phức."

Ngu Huỳnh gật đầu: "Một lần này cũng đủ khiến nàng ta sợ rồi."

Nàng cũng không để ý chuyện của Thúy Lan thẩm nữa, mà đi tới bên cạnh đại tẩu.

Thấy đại tẩu sắp xếp lại gường rơm được dọn ra từ gian nhà nhỏ, hiếu kỳ hỏi: "Đại tẩu đang làm gì thế?”

Ôn Hạnh ngại ngùng cười cười, nói: "Ta thấy muội và nương ngủ giường này không thoải mái lắm, vì thế định tháo cái giường rơm này ra làm mấy cái đệm lót lên trên giường.”

Ngu Huỳnh nghe vậy, nhớ tới bả vai đau của mình, nhất thời thấy hưng phấn: "Muội làm cùng tẩu."

Hai người thu xếp liền nhanh hơn rất nhiều, đầu tiên là đem tầng lớp tầng lớp rơm trải ra trên đất chỗ ít đá bụi, sau Ngu Huỳnh lại đem một nắm ngải thảo đốt lên, sau đó thổi tắt lửa, để nhen khói lại.

Dùng khói ngải thảo xông mùi qua một lần. Cuối cùng đem rơm phơi nắng chừng nửa ngày, buổi chiều bớt nắng thì lại gom dọn vào. Trải rơm xong, Ngu Huỳnh đã ra chút mồ hôi, sau khi rửa mặt và tay xong thì đi vào trong nhà.

Vào nhà thì thấy Phục Nguy đang dùng dao chẻ trúc, Ngu Huỳnh hiếu kỳ hỏi: "Huynh đang làm gì vậy?”

Phục Nguy vẫn không dừng động tác, trả lời: "Ta dự định thay cái nỏ mới cho nàng, cũng làm thêm cho đại huynh một cái.”

Ngu Huỳnh nhớ tới cây nỏ trước đây, hỏi: "Tại sao phải đổi?”

Phục Nguy đạo: "Trước dùng trúc tương đối già, bây giờ ta có nhờ đại huynh bổ giùm loại trúc chỉ bốn đến năm tuổi, ở độ tuổi này thì trúc cứng và dẻo hơn, là lúc thích hợp nhất để làm cung.”

Nói đến đây, hắn dừng động tác nhìn về phía Ngu Huỳnh: "Lần tới khi nàng lên trấn, xem thử có bán da thú hay không nhé."

Ngu Huỳnh nghi ngờ nói: "Cần da thú để làm gì?"

Phục Nguy chạm vào dây kéo của nỏ bên cạnh, giải thích: "Dây này được làm bằng sợi đay nên không đủ dẻo dai, dùng qua vài lần sẽ bị lỏng. Lần trước nàng dùng nỏ bắn lợn rừng thì không thể cắm vào da thịt nó, chính là do vật liệu dùng làm dây cung không được tốt.”

Ngu Huỳnh đối với thảo dược thì rất hiểu rõ, thế nhưng đối với binh đao lợi khí chỉ biết sơ, vì thế nàng hiếu kỳ hỏi: "Dây cung không phải dùng gân thú làm sao? Vì sao lại dùng da thú làm?”

Phục Nguy cười nhẹ: "Gân thú rất cứng, thích hợp làm cung tay, cung nhỏ không cần phải căng như vậy, vì thế dùng da thú thì hợp hơn. Đương nhiên, nếu không có da thú thì cũng có thể dùng gân thú, phải coi có cái nào đã.”

Ngu Huỳnh nửa hiểu nửa không mà gật đầu, đáp: "Mấy ngày tới ta sẽ đến huyện Ngọc nhìn thử một chút.”

Đang nói chuyện, cửa bị vang lên. Ngu Huỳnh và Phục Nguy cùng nhìn về hướng cửa nhà.

Chỉ thấy đại tẩu cầm một thước tre và một sợi dây gai mỏng đứng ở cửa, nhẹ giọng nói: "Tẩu đến đo y phục cho đệ muội."

Ngu Huỳnh nhớ tới hôm qua đã đi huyện Ngọc mua vải vóc, nên gọi đại tẩu đi vào.

Ôn Hạnh thận trọng bước vào trong nhà, chào hỏi qua với Phục Nguy ở trên giường: "Nhị đệ."

Phục Nguy khẽ gật đầu, cũng chào lại một tiếng "Đại tẩu."

Ngu Huỳnh đứng giang hai tay để đại tẩu đo đạc, Phục Nguy để tránh hiềm nghi, âm thầm thu hồi tầm mắt.

Ôn Hạnh mỗi khi đo xong một chỗ, liền dùng đá sắc khắc dấu lên trên mảnh tre.

Chờ khi sợi dây mảnh vòng qua eo, Ôn Hạnh ngạc nhiên nói: "Đệ muội, eo muội thật nhỏ đó."

Nghe vậy, Phục Nguy theo bản năng mà nhìn sang, chỉ thấy vòng eo thường ngày mặc y phục rộng thùng thình không thấy rõ, giờ đây lại lộ rõ dưới sợi dây mỏng manh thít sát, hông rộng eo thon.

Cái eo thon thả tưởng chừng không đủ một nắm tay.

Hô hấp của Phục Nguy hơi ngưng trệ, cổ họng cuộn lăn, tầm mắt tựa hồ chạm phải nơi không thể nhìn, đột nhiên thu mắt lại.

Một lát sau, Ôn Hạnh ghi nhớ kích thước gần đúng, lại nhỏ giọng nói cùng đệ muội: "Y phục của nhị đệ, nhờ đệ muội đo giùm."

Nói xong, Ôn Hạnh để thước tre và sợi dây lại rồi rời khỏi gian nhà.

Ngu Huỳnh còn chưa kịp nói việc may cho đại tẩu đại huynh hai bộ y phục thì tẩu ấy đã rời đi, vì vậy nàng chỉ có thể đợi sau rồi nói.

Nàng cầm sợi dây và thước tre xoay người lại, nhìn về phía Phục Nguy, hỏi: "Có phiền không nếu ta đo cho huynh?”

Phục Nguy không dám nhìn nàng, chỉ nói: "Nàng cứ gọi đại huynh đến là được."

Chỉ là hỏi cho có lệ, Ngu Huỳnh: ...?

Đều đã nằm chung với nhau, sao bỗng nhiên hắn lại có ý kiến?

Ngu Huỳnh vẫn tôn trọng ý kiến Phục Nguy, nên cũng không đo cho hắn.

Chờ đến khi Phục Chấn kéo theo vài cây tre về định dựng thêm một gian nhà tranh, Ngu Huỳnh đã gọi hắn đi vào giúp đo cho Phục Nguy.

Ôn Hạnh vừa bưng trà đến cho trượng phu, nghe được đệ muội nói như thế, hơi sững sờ, có chút khó hiểu.

Đệ muội và nhị đệ không phải phu thê sao? Tại sao còn muốn đại lang đi vào đo?

Đang lúc thắc mắc thì đệ muội lại đến nói để nàng tự may cho bản thân và trượng phu hai bộ y phục, Ôn Hạnh kinh ngạc đến độ đem những nghi ngờ vừa rồi quên hết sạch.

Sau khi đo kích thước, Ôn Hạnh liền bắt tay vào cắt vải để may y phục.

Bởi vì bình thường mọi người đều ăn mặc y phục đơn giản, còn những kiểu y phục phức tạp thì Ôn Hạnh cũng không thể làm được, vì thế một bộ y phục đơn giản trong ba ngày thì có thể may xong.

Đến buổi chiều, Ngu Huỳnh và đại tẩu, còn có đại huynh đến thu rơm lại, lựa ra loại rơm tốt nhất và bện thành một cái đệm có kích thước bằng với cái giường trúc, dày khoảng một tấc.

Mọi người làm đệm, Phục An Phục Ninh cũng không đi đâu chơi, mà ở một bên giúp lựa những sợi rơm xấu ra.

Chạng vạng tối, mấy người còn đang bận rộn, La thị cũng không gọi bọn họ mà tự mình đi làm cơm tối.

Cuối cùng, khi cơm tối sẵn sàng thì đệm cũng đã làm xong.

Hai cái đệm lớn và một cái đệm nhỏ, còn có bảy cái gối rơm làm theo đề nghị của Ngu Huỳnh.

Cái gối này nếu gối lên mặt trước thì có chút gai, Ngu Huỳnh cũng thấy nghi hoặc mà đưa số vải thừa còn lại cho đại tẩu, để cho tẩu ấy nhìn cái vỏ gối.

Sau khi chiếc đệm được làm xong thì họ cuộn nó lại và chuyển vào trong nhà.

Lúc Phục Chấn đỡ Phục Nguy dậy, Ngu Huỳnh cùng đại tẩu đem cái đệm trải ở trên giường trúc, sau đó để gối lên trên.

Khi đại huynh đại tẩu đã ra ngoài, Ngu Huỳnh đem vỏ gối đã làm đêm qua ra, lấy lồng vào gối rơm.

Vải gối do Ngu Huỳnh tự mình chọn, có ba màu là màu chàm, màu đất và màu đen. Bởi vì hình dạng chúng trước khi cắt ghép đã được chỉnh sửa đại khái, nên nhìn không thấy xấu xí mà trái lại hài hòa một cách khó tả.

Ngu Huỳnh lại lấy sợi dây gai luồn qua chiếc rèm, sau đó kéo căng treo lên cửa sổ.

Làm xong hết tất cả mọi thứ, Ngu Huỳnh trở lại ngồi xuống mép giường, cảm nhận được sự mềm mại của chiếc giường, không nhịn được mà trèo lên giường, nằm lên gối ở cạnh Phục Nguy.

So với chiếc giường rơm không có cảm giác an toàn và chiếc giường trúc thô cứng, sau khi trải thêm chiếc đệm này lên, còn có thoang thoảng mùi nắng nhàn nhạt, sau khi Ngu Huỳnh nằm xuống thì thỏa mãn muốn lăn lộn trên đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phục Nguy cụp mắt nhìn khuôn mặt mang ý cười của nữ tử, có chút khó hiểu: "Chỉ là kê thêm một chiếc đệm, nàng đã cao hứng như thế sao?”

Ngu Huỳnh nghe vậy thì xoay người nằm nghiêng, nhìn hắn ánh mắt cong cong, cười nói: "Huynh cũng nằm xuống thử một lần xem?”

Phục Nguy suy tư một hồi, cũng nằm xuống theo ý của nàng.

Nằm trên đệm, gối đầu lên gối rơm, cẩn thận cảm thụ chốc lát, tán đồng với nàng: "Quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều."

Ngu Huỳnh trở mình nằm ngay ngắn lại, nói rằng: "Từ xưa đến nay, bách tính đều coi trọng cơm áo, nhà ở, đi lại, ta cũng quan tâm, từ chiếc giường rơm ban đầu đến chiếc giường trúc cũ, và bây giờ là giường trúc mới có đệm có gối, tất nhiên ta cảm thấy rất vui."

Kể từ khi đi tới thời đại này, sau khi vượt qua sự khởi đầu hầu như không có gì cả, những ham muốn về vật chất của Ngu Huỳnh rất dễ dàng thỏa mãn.

Chỉ cần mọi việc đều thuận lợi suôn sẻ, nàng đã có thể hài lòng.

Phục Nguy đang lẳng lặng nằm trên giường với nàng, có một làn gió thoảng qua cửa sổ, rèm cửa khẽ phấp phới tung bay.

*

Sáng sớm hôm sau, Ngu Huỳnh và Hà thúc Hà thẩm, còn có đại huynh cùng nhau vào núi.

Đại tẩu thì ở nhà giúp việc, nhân tiện may y phục. Đồng thời, nếu lúc phơi thảo dược trời có mưa cũng có thêm người phụ thu dọn.

Có thêm Phục Chấn thì cũng chỉ có bốn người hái thảo dược, bây giờ đã gần đến tháng tám, cũng chỉ còn lại hơn hai tháng.

Thảo dược không thể có thể hái cả ngày, cũng không thể ngày nào cũng hái.

Hơn nữa, mặc dù núi nào cũng có thảo dược, nhưng cũng không thể đi quá sâu vào trong núi, chỉ ở những khu vực ít nguy hiểm mà tìm kiếm thảo dược trị phong hàn.

Dựa theo số lượng đại khái bây giờ mà ước tính, cho dù mỗi ngày bọn họ hái được mười một mười hai cân, sau khi phơi khô thì chỉ còn chừng được sáu cân, phải cần hai tháng mới đạt đến năm trăm cân, trừ những ngày mưa và những thời gian lặt vặt khác, không biết khi đến thời điểm giao hàng thì có thể dự trữ đủ năm trăm cân thảo dược hay không.

Ngoài ra, Ngu Huỳnh cũng không có ý định ký thác mọi thứ vào một giao dịch duy nhất như vậy.

Sau khi tính toán thời gian, Ngu Huỳnh phát hiện không chỉ thiếu người, còn thiếu nơi cất trữ dược liệu.

Sau khi cân nhắc, Ngu Huỳnh đã thảo luận với Phục Nguy, đại huynh đại tẩu, Hà thúc Hà thẩm xem có thể tìm thêm hai, ba người đến hỗ trợ hay không.

Phục Chấn dọn bàn ghế ra ngoài sân, sau đó cõng nhị đệ ra đó.

Đến khi mọi người đã đến đông đủ, Ngu Huỳnh mới nói đến tình hình hiện tại.

Kể từ khi đợt hái thảo dược lần cuối được chia hơn 100 văn tiền, Hà thúc Hà thẩm đã quyết định bảo đại nhi tử quay về cùng phụ giúp Dư nương tử.

Nhi tử đang làm thuê ở các nhà sĩ tộc, bị đối xử thô bạo hà khắc cũng là chuyện thường tình, có lúc khi quay về nhà còn có thể nhìn thấy vết roi ở sau lưng.

Mỗi ngày kiếm được mấy văn tiền, chưa kể phải chịu cực chịu khổ, còn phải bị đánh đập, nếu không vì mưu sinh, bọn họ cũng không muốn nhìn thấy đại nhi tử bị như vậy.

Vì thế bây giờ khi Ngu Huỳnh vừa nhắc tới chuyện này, Hà thẩm cũng đề cập đến ngay.”Lục nương, cháu thấy đại lang nhà thẩm thế nào?"

Ngu Huỳnh chỉ gặp đại lang Hà gia một lần khi hắn ta đếp phụ xây nhà, nhớ rằng đó là người làm việc nhanh nhẹn.

Nàng đáp: "Tất nhiên là có thể, nhưng không phải đại huynh Hà gia hiện tại đã có việc làm rồi hay sao ạ?"

Hà thẩm thở dài nói: "Nhà của đại gia quý tộc đa số đều rất hà khắc, tuy nói rằng làm việc cho bọn họ thì ở trong thôn coi như là có mấy phần mặt mũi, nhưng kỳ thật cũng bị đối xử như súc vật..."

Ngu Huỳnh im lặng một lúc rồi nói: "Nếu như đại huynh Hà gia có thể đến hỗ trợ thì rất tốt, nhưng cháu cũng hy vọng đại huynh Hà gia có thể cân nhắc cái lợi cái hại trước rồi sau đó hãy quyết định."

Hà thúc trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: "Sáng sớm mai hái thảo dược xong, buổi chiều ta sẽ đi tìm hắn thương lượng một chút.”

Lúc này, Phục Chấn hỏi Hà thúc: "Có phải Tống tam lang cũng đang làm việc chung chỗ với Hà đại lang?"

Hà thúc gật đầu: "Đúng vậy, là đang làm chung."

Phục Chấn trầm tư một chút, nói: "Vậy thì huynh sẽ đi cùng Hà thúc đến thăm Tống tam lang."

Ngu Huỳnh nhớ tới lời Phục An đã nói, phụ thân cậu có giao tình rất sâu đậm với Tống tam lang, thời điểm phụ thân cậu không có ở nhà, Tống tam lang có thời gian rảnh cũng sẽ đến Phục gia giúp đỡ, thậm chí còn gửi thêm ít lương thực qua đây.

Có thể chăm sóc cô nhi quả phụ như vậy, Tống tam lang này cũng xem như là một người tốt.

Lại nói về vấn đề tìm người, tạm thời bây giờ cũng chỉ có một ứng cử viên là Hà đại lang, dù sao cũng không phải ai cũng có thể tin tưởng và hợp tác hỗ trợ với Ngu Huỳnh, vì vậy cần phải từ từ.

*

Đến ngày thứ ba sau khi Hoắc nha sai tới thôn Lăng Thủy, Thúy Lan thẩm đã đến Phục gia, tuy rằng ả ta không tình nguyện, nhưng cũng không dám trì hoãn thêm một ngày nào nữa.

Mấy ngày nay Ngu Huỳnh bận bịu đến chóng mặt, chút nữa là quên mất chuyện của Thúy Lan thẩm.

Thúy Lan thẩm thật sự đã sợ Dư thị này. Dư thị nói báo quan thật sự đã đi báo quan, không chỉ để hù dọa người khác.

Báo quan cũng được đi, nhưng quan trọng nhất vẫn là các quan sai này thật sự đã đến. Ngay cả quan sai cũng mời được, ả ta có thể không sợ sao?!

Người trong thôn đều nói Dư thị dám cả gan đi cáo kiện như thế, nói không chừng đã có người chống lưng ở nha môn.

Thúy Lan thẩm nghe thấy mấy điều này, càng nghĩ càng sợ hãi.

Nếu như Dư thị thật sự có chỗ dựa ở nha môn, vậy muốn bắt nhốt ả ta dễ như trở bàn tay. Cảm thấy sợ hãi, vì thế sau đó vội vàng gom 100 văn, đến kỳ hạn ba ngày liền chạy đến Phục gia.

Khi nhìn thấy Ngu Huỳnh, Thúy Lan thẩm vội vã cười làm lành nói: "Dư nương tử, ta đem 100 văn đến đây.”

Thời điểm giao ra 100 văn, tim của Thúy Lan thẩm đều đang rỉ máu.

Đây chính là hơn phân nửa số bạc ả ta đã tiết kiệm được đấy!

Ngu Huỳnh trực tiếp nhận lấy xâu chuỗi bạc này, sau đó đưa cho đại tẩu, để đại tẩu giúp đếm thử còn thiếu văn tiền nào không, cuối cùng yên lặng nhìn Thúy Lan thẩm.

Vết xước trên mặt của Thúy Lan thẩm vẫn còn lốm đốm, nhìn có chút đáng sợ.

Thúy Lan thẩm biết Dư thị đang chờ điều gì, nhưng đã có thôn dân ở ngoài sân đang đợi xem náo nhiệt, mấy ngày nay ả ta đã mất hết mặt mũi, không muốn mất mặt thêm lần nữa, nên đã thương lượng với Dư thị: "Dư nương tử, có thể đi vào trong nhà nói hay không?"

Sắc mặt Ngu Huỳnh lạnh nhạt, từ chối nói: "Không được, nói ở đây đi."

Thúy Lan thẩm thấy nàng như vậy, cũng chỉ có thể xin lỗi nàng: "Thật xin lỗi Dư nương tử, ta không nên bịa đặt hủy hoại thanh danh của nương tử, cũng không có chứng cứ thì vu oan nương tử hạ độc ta, bất quá nương tử đại nhân không chấp nhất tình toán với tiểu nhân như ta."

Ngu Huỳnh cũng không tỏ thái độ, chỉ nói là: "Chỗ này ngươi xin lỗi ta, vậy còn Phục An thì sao?”

Vừa nghe đến phải xin lỗi một tên tiểu tử hoàng mao tám tuổi, Thúy Lan thẩm tuổi chừng ba mươi nhất thời đỏ phừng mặt mũi.

Sau khi cơ mặt bị co giật vài lần, ả ta đang nhìn Dư thị ở bên cạnh thì ngẩng đầu lên chằm chằm nhìn Phục An.

Thúy Lan thẩm do dự một lúc lâu, nhưng vẫn nói lời xin lỗi: "Thẩm xin lỗi Phục An, Thúy Lan thẩm cố tình gây sự đánh cháu, là Thúy Lan thẩm sai, mong rằng cháu tha thứ Thúy Lan thẩm.”

Nói xong lời xin lỗi, phía sau truyền đến tiếng cười vang của thôn dân, nói tuổi của ả ta sắp làm nãi nãi rồi mà phải đi xin lỗi một đứa nhỏ tám tuổi, thật là nực cười.

Thúy Lan thẩm tuy rằng da mặt dày và vô lại, tuy nhiên vẫn cảm thấy xấu hổ, sau khi nói xin lỗi liền bụm mặt chạy ra khỏi sân Phục gia.

Có những góa phụ đến xem náo nhiệt, còn có tiểu muội của Tống gia đều từng bị Thúy Lan thẩm bịa đặt hãm hại nặng nề, bây giờ Thúy Lan thẩm cuối cũng đã bị báo ứng, các nàng ta liền nhổ nước bọt theo hướng ả ta bỏ chạy, thay nhau mắng đồ xúi quẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày

Số ký tự: 0