Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày
Chương 56
Mộc Yêu Nhiêu
2024-11-07 11:36:00
Ngu Huỳnh và đại tẩu đi tìm khách điếm Đồng Duyệt mà Trần chưởng quỹ đã đề cập.
Khách điếm Đồng Duyệt xa hơn nhiều so với khách đếm Bồng Lai trước đây, ước chừng phải mất khoảng một khắc mới tìm thấy.
Vào trong khách điếm, khi Ngu Huỳnh đang định đi hỏi thăm chưởng quỹ, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi "Dư nương tử".
Ngu Huỳnh nghe có người gọi mình, xoay người nhìn lại theo hướng tiếng gọi, nàng nhìn thấy La chưởng quỹ lần trước đã thu dược liệu của nàng.
Nhìn thấy La chưởng quỹ, tâm trạng của Ngu Huỳnh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền cười mà tiến lên nghênh tiếp: "La chưởng quỹ, đã lâu không gặp, mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
La chưởng quỹ gật đầu, đáp: "Nhờ phúc của Dư nương tử, mấy tháng nay đều rất thuận lợi."
Đúng là nhờ phúc của phụ nhân này, hà thủ ô bán được giá rất cao, hắn ta cũng được chia nhiều bạc hơn một chút.
Hắn ta hỏi: "Dược liệu của Dư nương tử đã chuẩn bị kỹ càng rồi chứ?"
Ngu Huỳnh đáp: "Đã chuẩn bị kỹ càng, bất quá lượng thảo dược rất nhiều, ta sợ vận chuyển có chút khó khăn, không biết La chưởng quỹ có bằng lòng đi đến nhà của ta thu hàng hay không?"
La chưởng quỹ suy nghĩ một chút, hỏi: "Nhà của Dư nương tử cách huyện Ngọc xa không?"
Ngu Huỳnh trả lời: "Ước chừng một canh giờ."
La chưởng quỹ cân nhắc một hồi, sau đó nói: "Vậy được, tiện thể cũng có thể đến nhà Dư nương tử kiểm tra hàng."
Thời gian cụ thể là từ buổi trưa đến giờ Mùi, thêm thời gian kiểm tra hàng nữa thì đại khái mất khoảng ba canh giờ. Trước khi trời tối phải trở lại huyện Ngọc, nhưng rõ ràng như vậy thì hôm nay sẽ không còn kịp.
Suy nghĩ một chút, La chưởng quỹ tiếp tục nói: "Thời gian quá gấp, hôm nay chắc chắn không thể đi được, chỉ có thể đợi tới ngày mai, nhưng ngày mai thì không biết ai sẽ dẫn đường?"
Ngu Huỳnh suy nghĩ một chút, xe bò đi từ thôn Lăng Thủy đến huyện Ngọc mất một canh giờ, còn nếu đi bộ thì phải mất thêm nửa canh giờ nữa.
Ngày mai nếu để cho đại huynh đi bộ đến huyện Ngọc thì quá xa. Còn nếu nàng và đại tẩu trọ lại ở huyện Ngọc một đêm thì có thể nhờ Trần đại thúc đến Phục gia nói một tiếng, nhưng vấn đề là chỗ khách điếm long xà hỗn tạp, chỉ hai nữ tử bọn họ thì không được an toàn.
Tính toán như vậy, Ngu Huỳnh đáp: "Ngày mai giờ Tỵ ta sẽ đến tìm La chưởng quỹ, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đi."
La chưởng quỹ không có ý kiến nào khác, sau khi định ra thời gian, Ngu Huỳnh cũng nói lời cáo từ.
Sau khi rời khỏi khách điếm, cũng bởi vì tảng đá lớn trong lòng được dỡ xuống nên sống lưng của Ngu Huỳnh cũng thẳng tắp hẳn lên.
Bởi vì ngày mai là ngày quan trọng, Ngu Huỳnh và đại tẩu cũng chưa có tâm trạng đi dạo huyện Ngọc, cho nên chỉ đi mua 20 cân gạo và một ít trứng gà, cùng với một cân thịt heo, có thể đem về thắng mỡ heo để bữa ăn được ngon hơn.
Mua hết những món đồ cần thiết, bọn họ đến cổng thành đứng chờ Trần đại thúc.
Chờ được Trần đại thúc đến, Ngu Huỳnh bàn bạc qua với thúc ấy ngày mai sẽ thuê xe bò với giá 20 văn tiền.
Vì không để chậm trễ thời gian, bây giờ nàng chỉ có thể chi tiêu nhiều bạc hơn một chút.
Lại nói đến mấy người Hà gia và Tống tam lang đều lo lắng thảo dược có thể thuận lợi bán đi hay, vì thế đều tụ tập đến Phục gia ngồi chờ.
Thấy tẩu tức hai người trở về, Hà thẩm vội hỏi: "Có tìm được dược thương không?"
Ngu Huỳnh hôm nay cũng bị kinh sợ, định muốn trêu chọc mọi người, nhưng lại nhịn không được mà bật cười, nụ cười của nàng khiến cho mọi việc đã rõ ràng.
Thấy nàng cười, không cần chờ đáp án của nàng, tảng đá lớn trong lòng của tất cả mọi người cuối cùng đã rơi xuống.
Ngu Huỳnh khó nén được vui mừng, che miệng cười nhẹ: "Đã tìm được, ngày mai bọn họ sẽ đến đây chuyển dược liệu."
Bận rộn hơn hai tháng, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng, trên mặt mỗi người đều không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Ngu Huỳnh lại nói: "Sáng sớm ngày mai cháu sẽ đi huyện Ngọc dẫn người thu dược liệu đến đây, bất quá ngày mai còn muốn phiền mọi người đến hỗ trợ gom dược liệu vào trong bao tải."
Hà thúc đáp: "Chúng ta cũng được chia bạc, cái này không tính là phiền toái."
Nhận được câu trả lời đúng ý, tâm mọi người đã được ổn định, vì thế đều quay trở về nhà, tất cả đều không hẹn mà cùng mong chờ ngày mai sẽ sớm đến.
Ngu Huỳnh cũng như thế.
Buổi tối sau khi tắt nến, nàng có chút phấn khích nên không ngủ được.
Phục Nguy hỏi: "Bởi vì ngày mai phải giao hàng, vì thế nàng không ngủ được sao?"
Ngu Huỳnh thấp giọng đáp: "Hôm nay biến hóa thăng trầm, tâm tình của ta gần như là ngồi tàu đi qua núi..."
Dừng một chút, nàng nhận ra Phục Nguy sẽ không hiểu cái gì là “tàu đi qua núi”, nên sửa lời mà giải thích: "Giống như từ trên cao bỗng nhiên rơi xuống chỗ thấp, rồi từ chỗ thấp bị ném lên cao, quá mức kích thích."
Phục Nguy mỉm cười, tóm tắt lại giùm nàng: "Nói đơn giản, tâm tình của nàng chính là ‘thất thượng bát hạ’*, đúng không?"
*thất thượng bát hạ: ý chỉ sự bất định, bối rối, thất thường
Ngu Huỳnh đáp: "Đúng vậy, chính là nói như vậy, thất thượng bát hạ. Tuy rằng ta rất hoảng sợ, nhưng cũng may lúc sau vẫn thuận lợi tìm được dược thương, nếu không thì đừng nói là đêm nay, ta đoán một thời gian dài ta sẽ không thể ngủ được."
Phục Nguy cũng thở dài: "Cũng may, đều đã rất thuận lợi."
Dừng một chút, hắn đề nghị: "Ngày mai đến huyện Ngọc, cứ gọi đại huynh đi theo."
Ngu Huỳnh còn chưa hỏi vì sao, lại nghe hắn nói: "Không chỉ có ngày mai, sau này khi nàng đến huyện Ngọc, cũng nên nhờ đại huynh đi cùng với nàng."
Sau khi suy nghĩ một lúc, Ngu Huỳnh biết Phục Nguy đang lo lắng điều gì. Một lát sau, tâm trạng hưng phấn của nàng từ từ bình tĩnh lại.”Đúng vậy, 500 cân thảo dược là một vụ làm ăn lớn, ai nhìn vào cũng sẽ đỏ mắt, nếu như người tâm thuật bất chính, nhất định sẽ theo dõi chúng ta."
500 cân thảo dược, tổng cộng hơn 10 lượng bạc, bất quá chỉ như muối bỏ bể ở trong mắt người giàu có, còn trong mắt của nhiều người chính là một gia tài khổng lồ.
Nhận thấy tâm tình của nàng đã có chút trầm xuống, Phục Nguy lại an ủi: "Đại huynh đã luyện thương pháp gần được hai tháng, có thể coi như đã có chút thành tựu, cộng thêm một thân thể lực của đại huynh, đối phó với ba đến năm tên côn đồ hoàn toàn không thành vấn đề."
Nghe hắn nói xong, tâm trạng Ngu Huỳnh cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút: "Vậy ta thật sự phải gọi đại huynh cùng đi."
Phục Nguy nhẹ "Ừ" một tiếng, nhưng tận đáy lòng lại đang phiền não vì hai chân mình vẫn chưa lành hẳn, càng không thể quang minh chính đại đứng dậy ở trước mặt người ngoài, nếu không thì cũng không cần nhờ đại huynh bảo vệ nàng.
*
Ngày hôm sau, trước giờ Thìn một khắc, Trần đại thúc đã trực tiếp đến đợi bên ngoài sân của Phục gia.
Ngu Huỳnh và đại huynh cùng lên xe, vì tránh hiềm nghi, cho nên cũng dẫn theo đại tẩu. Bọn họ đều lên xe thì liền khởi hành đi đến huyện Ngọc.
Bởi vì nghĩ rằng khi La chưởng quỹ khi đến Phục gia thì đã đến buổi trưa, phải đến giờ Ngọ thì bọn họ mới quay về huyện Ngọc, vì vậy muốn giữ bọn họ lại mời một bữa cơm, hơn nữa người Hà gia và Tống tam lang cũng sẽ hỗ trợ, đương nhiên phải giữ người lại dùng bữa.
Vì vậy khi ở cổng thành, Ngu Huỳnh đã đưa cho đại huynh đại tẩu 100 văn, để bọn họ trước đi mua 5 cân thịt và 10 miếng đậu hũ.
Mua xong tất cả thì đến cửa thành chờ, bọn họ sẽ tụ họp ở đó.
Sau khi tìm thấy La chưởng quỹ ở khách điếm Đồng Duyệt, La chưởng quỹ đã sắp xếp cho bốn người đi theo và hai chiếc xe ngựa cùng nhau đi tới thôn Lăng Thủy.
Khách điếm Đồng Duyệt xa hơn nhiều so với khách đếm Bồng Lai trước đây, ước chừng phải mất khoảng một khắc mới tìm thấy.
Vào trong khách điếm, khi Ngu Huỳnh đang định đi hỏi thăm chưởng quỹ, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi "Dư nương tử".
Ngu Huỳnh nghe có người gọi mình, xoay người nhìn lại theo hướng tiếng gọi, nàng nhìn thấy La chưởng quỹ lần trước đã thu dược liệu của nàng.
Nhìn thấy La chưởng quỹ, tâm trạng của Ngu Huỳnh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền cười mà tiến lên nghênh tiếp: "La chưởng quỹ, đã lâu không gặp, mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
La chưởng quỹ gật đầu, đáp: "Nhờ phúc của Dư nương tử, mấy tháng nay đều rất thuận lợi."
Đúng là nhờ phúc của phụ nhân này, hà thủ ô bán được giá rất cao, hắn ta cũng được chia nhiều bạc hơn một chút.
Hắn ta hỏi: "Dược liệu của Dư nương tử đã chuẩn bị kỹ càng rồi chứ?"
Ngu Huỳnh đáp: "Đã chuẩn bị kỹ càng, bất quá lượng thảo dược rất nhiều, ta sợ vận chuyển có chút khó khăn, không biết La chưởng quỹ có bằng lòng đi đến nhà của ta thu hàng hay không?"
La chưởng quỹ suy nghĩ một chút, hỏi: "Nhà của Dư nương tử cách huyện Ngọc xa không?"
Ngu Huỳnh trả lời: "Ước chừng một canh giờ."
La chưởng quỹ cân nhắc một hồi, sau đó nói: "Vậy được, tiện thể cũng có thể đến nhà Dư nương tử kiểm tra hàng."
Thời gian cụ thể là từ buổi trưa đến giờ Mùi, thêm thời gian kiểm tra hàng nữa thì đại khái mất khoảng ba canh giờ. Trước khi trời tối phải trở lại huyện Ngọc, nhưng rõ ràng như vậy thì hôm nay sẽ không còn kịp.
Suy nghĩ một chút, La chưởng quỹ tiếp tục nói: "Thời gian quá gấp, hôm nay chắc chắn không thể đi được, chỉ có thể đợi tới ngày mai, nhưng ngày mai thì không biết ai sẽ dẫn đường?"
Ngu Huỳnh suy nghĩ một chút, xe bò đi từ thôn Lăng Thủy đến huyện Ngọc mất một canh giờ, còn nếu đi bộ thì phải mất thêm nửa canh giờ nữa.
Ngày mai nếu để cho đại huynh đi bộ đến huyện Ngọc thì quá xa. Còn nếu nàng và đại tẩu trọ lại ở huyện Ngọc một đêm thì có thể nhờ Trần đại thúc đến Phục gia nói một tiếng, nhưng vấn đề là chỗ khách điếm long xà hỗn tạp, chỉ hai nữ tử bọn họ thì không được an toàn.
Tính toán như vậy, Ngu Huỳnh đáp: "Ngày mai giờ Tỵ ta sẽ đến tìm La chưởng quỹ, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đi."
La chưởng quỹ không có ý kiến nào khác, sau khi định ra thời gian, Ngu Huỳnh cũng nói lời cáo từ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi rời khỏi khách điếm, cũng bởi vì tảng đá lớn trong lòng được dỡ xuống nên sống lưng của Ngu Huỳnh cũng thẳng tắp hẳn lên.
Bởi vì ngày mai là ngày quan trọng, Ngu Huỳnh và đại tẩu cũng chưa có tâm trạng đi dạo huyện Ngọc, cho nên chỉ đi mua 20 cân gạo và một ít trứng gà, cùng với một cân thịt heo, có thể đem về thắng mỡ heo để bữa ăn được ngon hơn.
Mua hết những món đồ cần thiết, bọn họ đến cổng thành đứng chờ Trần đại thúc.
Chờ được Trần đại thúc đến, Ngu Huỳnh bàn bạc qua với thúc ấy ngày mai sẽ thuê xe bò với giá 20 văn tiền.
Vì không để chậm trễ thời gian, bây giờ nàng chỉ có thể chi tiêu nhiều bạc hơn một chút.
Lại nói đến mấy người Hà gia và Tống tam lang đều lo lắng thảo dược có thể thuận lợi bán đi hay, vì thế đều tụ tập đến Phục gia ngồi chờ.
Thấy tẩu tức hai người trở về, Hà thẩm vội hỏi: "Có tìm được dược thương không?"
Ngu Huỳnh hôm nay cũng bị kinh sợ, định muốn trêu chọc mọi người, nhưng lại nhịn không được mà bật cười, nụ cười của nàng khiến cho mọi việc đã rõ ràng.
Thấy nàng cười, không cần chờ đáp án của nàng, tảng đá lớn trong lòng của tất cả mọi người cuối cùng đã rơi xuống.
Ngu Huỳnh khó nén được vui mừng, che miệng cười nhẹ: "Đã tìm được, ngày mai bọn họ sẽ đến đây chuyển dược liệu."
Bận rộn hơn hai tháng, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng, trên mặt mỗi người đều không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Ngu Huỳnh lại nói: "Sáng sớm ngày mai cháu sẽ đi huyện Ngọc dẫn người thu dược liệu đến đây, bất quá ngày mai còn muốn phiền mọi người đến hỗ trợ gom dược liệu vào trong bao tải."
Hà thúc đáp: "Chúng ta cũng được chia bạc, cái này không tính là phiền toái."
Nhận được câu trả lời đúng ý, tâm mọi người đã được ổn định, vì thế đều quay trở về nhà, tất cả đều không hẹn mà cùng mong chờ ngày mai sẽ sớm đến.
Ngu Huỳnh cũng như thế.
Buổi tối sau khi tắt nến, nàng có chút phấn khích nên không ngủ được.
Phục Nguy hỏi: "Bởi vì ngày mai phải giao hàng, vì thế nàng không ngủ được sao?"
Ngu Huỳnh thấp giọng đáp: "Hôm nay biến hóa thăng trầm, tâm tình của ta gần như là ngồi tàu đi qua núi..."
Dừng một chút, nàng nhận ra Phục Nguy sẽ không hiểu cái gì là “tàu đi qua núi”, nên sửa lời mà giải thích: "Giống như từ trên cao bỗng nhiên rơi xuống chỗ thấp, rồi từ chỗ thấp bị ném lên cao, quá mức kích thích."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phục Nguy mỉm cười, tóm tắt lại giùm nàng: "Nói đơn giản, tâm tình của nàng chính là ‘thất thượng bát hạ’*, đúng không?"
*thất thượng bát hạ: ý chỉ sự bất định, bối rối, thất thường
Ngu Huỳnh đáp: "Đúng vậy, chính là nói như vậy, thất thượng bát hạ. Tuy rằng ta rất hoảng sợ, nhưng cũng may lúc sau vẫn thuận lợi tìm được dược thương, nếu không thì đừng nói là đêm nay, ta đoán một thời gian dài ta sẽ không thể ngủ được."
Phục Nguy cũng thở dài: "Cũng may, đều đã rất thuận lợi."
Dừng một chút, hắn đề nghị: "Ngày mai đến huyện Ngọc, cứ gọi đại huynh đi theo."
Ngu Huỳnh còn chưa hỏi vì sao, lại nghe hắn nói: "Không chỉ có ngày mai, sau này khi nàng đến huyện Ngọc, cũng nên nhờ đại huynh đi cùng với nàng."
Sau khi suy nghĩ một lúc, Ngu Huỳnh biết Phục Nguy đang lo lắng điều gì. Một lát sau, tâm trạng hưng phấn của nàng từ từ bình tĩnh lại.”Đúng vậy, 500 cân thảo dược là một vụ làm ăn lớn, ai nhìn vào cũng sẽ đỏ mắt, nếu như người tâm thuật bất chính, nhất định sẽ theo dõi chúng ta."
500 cân thảo dược, tổng cộng hơn 10 lượng bạc, bất quá chỉ như muối bỏ bể ở trong mắt người giàu có, còn trong mắt của nhiều người chính là một gia tài khổng lồ.
Nhận thấy tâm tình của nàng đã có chút trầm xuống, Phục Nguy lại an ủi: "Đại huynh đã luyện thương pháp gần được hai tháng, có thể coi như đã có chút thành tựu, cộng thêm một thân thể lực của đại huynh, đối phó với ba đến năm tên côn đồ hoàn toàn không thành vấn đề."
Nghe hắn nói xong, tâm trạng Ngu Huỳnh cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút: "Vậy ta thật sự phải gọi đại huynh cùng đi."
Phục Nguy nhẹ "Ừ" một tiếng, nhưng tận đáy lòng lại đang phiền não vì hai chân mình vẫn chưa lành hẳn, càng không thể quang minh chính đại đứng dậy ở trước mặt người ngoài, nếu không thì cũng không cần nhờ đại huynh bảo vệ nàng.
*
Ngày hôm sau, trước giờ Thìn một khắc, Trần đại thúc đã trực tiếp đến đợi bên ngoài sân của Phục gia.
Ngu Huỳnh và đại huynh cùng lên xe, vì tránh hiềm nghi, cho nên cũng dẫn theo đại tẩu. Bọn họ đều lên xe thì liền khởi hành đi đến huyện Ngọc.
Bởi vì nghĩ rằng khi La chưởng quỹ khi đến Phục gia thì đã đến buổi trưa, phải đến giờ Ngọ thì bọn họ mới quay về huyện Ngọc, vì vậy muốn giữ bọn họ lại mời một bữa cơm, hơn nữa người Hà gia và Tống tam lang cũng sẽ hỗ trợ, đương nhiên phải giữ người lại dùng bữa.
Vì vậy khi ở cổng thành, Ngu Huỳnh đã đưa cho đại huynh đại tẩu 100 văn, để bọn họ trước đi mua 5 cân thịt và 10 miếng đậu hũ.
Mua xong tất cả thì đến cửa thành chờ, bọn họ sẽ tụ họp ở đó.
Sau khi tìm thấy La chưởng quỹ ở khách điếm Đồng Duyệt, La chưởng quỹ đã sắp xếp cho bốn người đi theo và hai chiếc xe ngựa cùng nhau đi tới thôn Lăng Thủy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro