Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày

Chương 67

Mộc Yêu Nhiêu

2024-11-07 11:36:00

Kết thúc một ngày bận rộn, Ngu Huỳnh mơ hồ cảm nhận được hai chân đau nhức, để ngày mai có thể xuống giường được, nàng đi tìm thảo mộc về đun nước ngâm chân.

Nàng bưng nước nóng vào gian nhà, nhưng Phục Ninh không có ở đó, mà chỉ có một mình Phục Nguy.

Một ngày trôi qua, hai người đều chưa ở chung một chỗ, nên cũng không cảm thấy có chuyện gì không tự nhiên.

Nhưng bây giờ khi yên tĩnh trở lại, và chỉ còn hai người bọn họ, một bầu không khí vi diệu phảng phất lan tràn trong nhà. Bầu không khí vi diệu này, chính là sự lúng túng.

Phục Nguy nhìn ra được một chút câu nệ trên gương mặt nàng, vừa định lên tiếng nói cái gì đó, nhưng nàng vui vẻ hào phòng cười lại với hắn, thong dong bình tĩnh như thể sự câu nệ vừa rồi hắn nhìn thấy chỉ là ảo giác.

"Nhà tắm giờ không có ai, huynh có thể đi tắm rửa."

Phục Nguy đem lời vừa muốn nói nuốt xuống, gật đầu đáp: "Một lát ta sẽ đi."

Ngửi thấy được mùi thuốc nồng nặc, ánh mắt hắn rơi vào chậu nước nàng bưng vào, nhìn thấy nước nóng màu nâu trong chậu, Phục Nguy sững sờ: "Nàng đã bị gì vậy?"

Ngu Huỳnh giải thích: "Lần đầu tiên đi bộ đường dài như vậy, không quen lắm, ngâm chân một chút thì ngày mai sẽ dễ chịu hơn."

Sau đó nàng để chậu nước ở cạnh chiếc giường sau tấm bình phong, hít một hơi sâu. Mặc dù có chút không dễ chịu, nhưng còn có thể chấp nhận được, cũng không cần cố ý lảng tránh. Nếu như phải lảng tránh, sẽ khiến người càng câu nệ hơn.

Nàng ngồi ở mép giường cởi giầy ra, gót chân chạm nhẹ vào làn hơi nước đang bốc hơi, nước nóng khiến nàng bất ngờ rụt chân lại. Sau khi thử lại vài lần, mới từ từ đưa chân vào trong chậu.

Sau khi đặt hai chân vào trong chậu, nước nóng ngấm vào những vết phồng rộp ở chân, mới đầu có chút đau. Một lát sau, nước nóng làm dịu đôi chân mệt mỏi, dần dần dễ chịu hơn.

Phục Nguy nhìn về phía tấm bình phong, muốn đi vào nhưng lại sợ đường đột.

Trên đường về, Phục Nguy nhớ lại dáng vẻ kiệt sức của nàng hôm qua khi đến khách điếm mà không tỏ ra đau đớn, hắn đã để cho nàng ngồi trên tố dư một lúc. Mặc dù ngồi được một đoạn ngắn, nhưng dường như cũng không có lợi ích gì.

Nàng tuy có thể chịu khổ, nhưng thân thể nàng không cho phép vượt qua cực hạn.

Do dự một lúc, Phục Nguy vẫn quyết định đi tắm trước, sau khi trở về thì hỏi thử nàng có muốn ấn huyệt hay không.

Lúc Phục Nguy tắm rửa trở lại, Ngu Huỳnh nằm ở trên giường ôm Phục Ninh đang ngủ, tuy nàng vẫn chưa ngủ nhưng cũng đã thấy buồn ngủ.

Phục Nguy thấy nàng chưa ngủ, liền đề nghị với nàng: "Lúc trước ta từng nói với nàng ta có biết một chút công phu ấn huyệt, nàng đã đi một quãng đường dài như vậy, ngâm chân sợ rằng tác dụng không cao lắm, nếu như không ngại, ta có thể ấn huyệt cho nàng thư giãn một hồi."

Ngu Huỳnh nghe thấy giọng nói của Phục Nguy, cố gắng mở mắt lên, đầu óc có mấy phần mơ hồ. Sau khi hiểu được một đoạn lời nói của hắn, rằng hắn muốn ấn huyệt cho nàng tiêu trừ mệt nhọc.

Nàng lẩm bẩm "Ừm" một tiếng, ngáp một cái, nửa tỉnh nửa mê vén chăn lên, vượt qua người Phục Ninh, nằm nghiêng ở bên ngoài sau đó quay nằm sấp xuống. Động tác không chút ngập ngừng, rất là tự nhiên.

Đối mặt với sự thản nhiên của nàng, Phục Nguy nhất thời lại không kịp phản ứng:...

Vươn mình nằm sấp xuống, eo nhỏ hãm sâu, tư thái linh lung.

Phục Nguy chỉ liếc mắt một cái, lập tức ngoảnh mặt đi, phi lễ chớ nhìn.

Hắn đi đến cuối giường, yên lặng hít một hơi sâu, hai tay chậm rãi đặt lên bắp chân mảnh khảnh tinh tế, bắt đầu nhẹ nhàng ấn huyệt khai thông.

Đến khi đôi tay dày rộng có lực của hắn đặt ở trên đùi nàng, Ngu Huỳnh mở đôi mắt đang nhắm nghiền ra, ánh mắt từ từ thanh tỉnh.

Tuy rằng đã hơi tỉnh táo lại, nhưng vẫn không ngăn trở Phục Nguy.

Đôi tay kia cách một tầng vải bố, nhưng cũng khiến người khác khó có thể làm ngơ với nhiệt độ và lực đạo ẩn chứa bên trong.

Khi cảm giác được ngón tay cái của hắn ấn vào bắp chân với sức mạnh tiềm ẩn, trong lòng Ngu Huỳnh dâng lên một cảm giác vi diệu.

Cảm giác vi diệu này khiến cho nàng cảm thấy ấm áp và thoải mái.

Dần dần, cảm giác đôi chân được xoa dịu dần dần lan tỏa, khiến cho nàng lại buồn ngủ lần nữa, và từ từ chìm vào trong giấc ngủ.

Cảm nhận được sự thả lỏng của nàng, Phục Nguy biết nàng đã ngủ, kéo chăn qua đắp lên người nàng, tiếp tục ấn huyệt cho nàng.

Ngọn đèn dầu yên tĩnh không tiếng động chiếu lên dáng người cao to của nam nhân, lại ước chừng nửa canh giờ sau, động tác hắn mới dừng lại.

Liếc nhìn nữ tử gần như đã ngủ say, Phục Nguy vốn muốn đánh thức nàng, nhưng thấy nàng ngủ say sưa như vậy nên cũng đành thôi.

Hắn nằm xuống ở rìa ngoài cùng, liếc nhìn người nằm bên cạnh, khóe miệng có thêm một nụ cười.

*

Ngày hôm sau, khi Ngu Huỳnh thức dậy thì phát hiện hai chân hôm qua đau nhức, sáng nay chỉ còn hơi âm ỉ, cũng không quá rõ ràng.

Có vẻ như nước thảo mộc đun sôi hôm qua để ngâm chân và công phu ấn huyệt của Phục Nguy đã có tác dụng.

Đứng dậy đi loanh quanh một hồi, thấy Phục Nguy đã rửa mặt xong từ bên ngoài đi vào, nàng cười và nói cám ơn hắn: "Hôm qua nếu không nhờ huynh ấn huyệt cho ta, hôm nay ta sẽ không cảm thấy thư thái như vậy."

Phục Nguy nở nụ cười: "Bất quá chỉ là ấn huyệt thôi, không cần cám ơn."

Ngu Huỳnh: "Cũng không đúng, nếu như không được huynh ấn huyệt, có lẽ hôm nay ta cũng không thể xuống giường được."

Chính là vết phồng rộp hôm qua bị chọc thủng, hôm nay xem ra cũng không còn đau lắm. Có lẽ là thân thể được khoan khoái, tâm trạng Ngu Huỳnh đặc biệt tốt, trên mặt đều là ý cười.

Giống như bị tâm tình của nàng lây nhiễm, trên mặt của Phục Nguy tất cả đều là ý cười.

Ôn Hạnh nhìn thấy nụ cười trên mặt của tiểu thúc và đệ muội, nàng cảm thấy rất khó hiểu.

Hôm qua từ huyện Ngọc trở về thôn Lăng Thủy, đôi vợ chồng trẻ này suốt dọc đường không ai nói với ai lời nào, thậm chí ánh mắt còn có chút né tránh, ngay cả người mù cũng có thể cảm nhận được giữa hai người là có chuyện gì đó.

Hôm qua hai người họ còn trốn trốn tránh tránh, hôm nay sao đột nhiên tốt lên rồi? Tuy hiếu kỳ, nhưng rất khó mở lời để hỏi, nàng cũng xem như là cái gì cũng không biết.

Toàn gia sau khi ăn sáng xong, Trần đại thúc đến lấy đồ ăn giao đi huyện Ngọc. Bởi vì không có ai ngồi trên xe bò, nên thúc cũng tiện đường giao chiếc giường trúc trước đó đại huynh đã đặt đưa tới.

Phục Chấn gọi Tống tam lang tới giúp khiêng giường trúc.

Ngu Huỳnh gặp lại Trần đại thúc, lòng tràn đầy áy náy: "Sự tình mấy ngày trước..."

Trần đại thúc cười đánh gãy lời nàng, nói: "Cũng không phải lỗi của Dư nương tử, trong lòng Dư nương tử không nên tiếp tục băn khoăn. Lại nói Dư nương tử đã thắng kiện, thúc còn chưa chúc mừng nữa."

Ngu Huỳnh thấy Trần đại thúc dường như thật sự không oán trách, nàng mới nhẹ thở ra.

Sau khi trò chuyện một vài câu, Trần đại thúc vội vàng đi huyện Ngọc.

Gian nhà của đại huynh đại tẩu đã có giường trúc để thay, đại huynh liền chuyển chiếc giường trúc đơn về gian nhà của Ngu Huỳnh.

Phục Nguy nhìn thấy chiếc giường trúc đã quy về chỗ cũ, hắn ngồi ở một góc không ai nhìn thấy, buồn bã thở dài.

Sau khi thở ra hơi này, Hà nhị lang này lại tới nữa rồi.

Nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy sức sống của Hà nhị lang, Phục Nguy hơi cau mày, hỏi dò Phục An: "Cháu có biết Hà nhị lang phải qua đây bao nhiêu ngày không?"

Phục An nhẹ giọng nói: "Tiểu thẩm bảo thúc ấy đến đây ba ngày." Nói đến đây, Phục An lại quay đầu nhìn về phía Phục Nguy, nghiêm mặt gọi một tiếng "Tiểu thúc."

Phục Nguy đang ngồi ở trên tố dư, quay đầu nhìn về phía cậu: "Hả?"

Phục An trịnh trọng nói: "Cháu nói với tiểu thúc này, Ngưu Ngưu của Hà gia rất quan tâm đến tiểu thẩm của nhà ta, luôn ở trước mặt cháu nói muốn có một tiểu thẩm tốt như tiểu thẩm của cháu vậy."

Cậu thường nghe hảo hữu của mình nói như vậy, nghe thế cho nên mỗi lần Phục An nhìn thấy Hà nhị thúc, càng ngày càng trở nên đề phòng.

Phục Nguy thầm nghĩ bất quá chỉ là lời nói đùa của những trẻ con với nhau, không thể coi là thật, cũng không để ở trong lòng.

Nhưng Phục An lại hỏi: "Tiểu thúc, thúc không cảm thấy Hà nhị thúc cười với tiểu thẩm đặc biệt rạng rỡ sao?"

Phục Nguy nhìn về phía Hà nhị lang đang nói chuyện với Lục nương, ánh mắt rơi vào khuôn mặt tươi cười của hắn ta.

Đúng vậy, quả thật là rất rạng rỡ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phục An lúc này mới thở dài một hơi, buồn bực nói: "Nếu như thúc cháu ta đều đi hết tới thị trấn, Hà nhị thúc lại ở gần nhà chúng ta như thế, vậy chúng ta phải làm sao đây?"

Phục Nguy: ...

Hắn phát hiện, đứa chất tử này rất biết cách khiến cho người ta lo lắng. Hắn vốn không cảm thấy lo lắng gì.

Rất tốt, hiện tại lại có rồi.

Cho dù Lục nương cố giả vờ làm ra vẻ xấu xí, nhưng cũng không thể che giấu được ánh sáng chói mắt trên người nàng. Lục nương chói mắt như vậy, sao có thể không hấp dẫn người khác?

Có lẽ ánh mắt của hai chsuchaus quá mức mãnh liệt, khiến cho Hà nhị lang nhanh chóng cảm nhận được.

Quay đầu lại, hắn ta liền nhìn thấy chú cháu Phục gia đều đang nhìn chằm chằm vào mình, tâm trạng không khỏi thấy thắc mắc.

Khi Hà nhị lang nhìn sang, trong mắt Phục Nguy nổi lên chút phòng bị, lại hơi gật đầu với hắn ta.

Ngu Huỳnh đang tỉ mỉ xem xét gương mặt của Hà nhị lang.

Sau một đêm, trên hai gò má nứt nẻ của Hà nhị lang đều có chút cải thiện nhưng cũng không mấy rõ ràng.

Nàng nói: "Đưa hai tay lên để tẩu xem thử một chút."

Hà nhị lang thu hồi ánh mắt, mở lòng tay thô ráp ra, một đêm qua đi, không nhìn thấy chút hiệu quả nào.

Điều này cũng nằm trong dự liệu của Ngu Huỳnh.

Da tay của hắn nứt nẻ nghiêm trọng hơn so với gò má, nếu như chỉ qua một buổi tối liền có hiệu quả, thì cũng không cần thử hai loại thuốc mỡ dùng trên mặt.

Chỉ là...

Nếu như thuốc mỡ có hiệu quả cao, ngày thứ hai là có thể nhìn ra được sự khác biệt.

Những loại thuốc mỡ này hầu như đều có mỡ heo, điểm khác biệt là dược liệu ở bên trong không giống nhau, công hiệu cũng khác nhau.

Ngu Huỳnh nhìn chằm chằm hai tay của Hà nhị lang, suy nghĩ một lúc.

Nếu như thuốc mỡ không có hiệu quả vượt bậc, các y quán ở quận Thương Ngô sẽ bán thuốc mỡ của họ, sao lại cần đến thuốc mỡ của nàng?

So với mỡ heo, kỳ thật mỡ dê sẽ hiệu quả cao hơn nhiều.

Chỉ là giá của thịt dê sẽ đắt hơn thịt heo, cũng không biết giá của mỡ dê này bán thế nào.

Sau khi cân nhắc, Ngu Huỳnh vẫn quyết định mua chút mỡ dê về thử một lần.

Quyết định rồi, nàng vẫn phải tiếp tục xem xét sự khác biệt giữa thuốc mỡ hiện tại và các loại khác, nếu hiệu quả vẫn tốt, sau này cũng có thể đem bán với giá rẻ.

Ngu Huỳnh quay đầu gọi Phục An tới, để cậu tiếp tục giúp bôi thuốc lên mặt của Hà nhị lang.

Nàng nói với Hà nhị lang: "Bởi vì tẩu muốn xem thêm hiệu quả, nên mấy ngày nay đệ không cần làm việc, ta cũng sẽ kết tiền công cho đệ, ta cũng sẽ nói qua trước Hà thúc Hà thẩm."

Hà nhị lang vội vã xua tay: "Không cần không cần, phụ mẫu đệ vốn cũng bảo đệ nghỉ ngơi thêm mấy ngày, chỉ là đệ thấy rảnh rỗi không chịu nổi nên đi theo làm việc mà thôi. Hiện tại nếu Dư tẩu tử muốn thử thuốc mỡ, vậy thì đệ sẽ theo ý của phụ mẫu nghỉ ngơi mấy ngày. Còn tiền công, cho dù Dư tẩu tử có tính, đệ cũng sẽ không lấy."

Ngu Huỳnh đến cùng vẫn còn cảm thấy băn khoăn, thầm nghĩ nếu như Hà nhị lang từ chối, vậy thì lúc đó gửi thêm một ít đồ ăn qua.

Sau khi bôi thuốc mỡ lên mặt, Hà nhị lang trở về nhà, Ngu Huỳnh và đại tẩu cùng đi ra đồng để xem xét.

Đại huynh thì lại cùng Hà gia và Tống tam lang vào núi hái thảo dược. Sau sự tình xảy ra với y quán Lạc ký, hiện cũng không có gì phải lo lắng, tất nhiên sẽ phải tiếp tục đi hái thảo dược.

Chỉ là nàng hiện tại còn chưa hết mệt mỏi, cho nên không đi hái.

La thị thì cùng hai tôn tử đi ra ngoài tìm giun đất về cho gà ăn.

Mấy con gà con lúc trước nàng và Phục An đến thị trấn mua về, hiện tại đã lớn được khoảng hai cân. Phải mất chừng thêm một thời gian nữa thì gà mái mới có thể đẻ trứng. Mà gà trống thì đến dịp tết thì có thể giết thịt để ăn.

Còn Phục Nguy...

Bây giờ ở trong mắt người ngoài, hắn vẫn là một người tàn phế, chỉ có thể ở nhà trông nom nhà cửa.

Nếu không có người ở nhà, Ngu Huỳnh cũng không dám đi ra ngoài, dù sao toàn bộ gia sản của nàng đều giấu ở trong nhà, làm sao có thể yên tâm nếu không có người ở nhà trông chừng.

Ngu Huỳnh đến cánh đồng, hai người được nàng thuê dài hạn đang tưới nước cho cây con. Những cây con thảo dược này phát triển rất tốt, nàng cũng thấy nhẹ nhõm.

Nhưng cây con thảo dược trồng quá dày đặc, mấy ngày nữa cần phái nhổ đi một ít, sau đó tìm chỗ đất khác trồng lại. Chuyện đất đai này, phải đợi đến sau khi có tin tức từ Phục Nguy mới có thể tiếp tục thuê.

Sau khi xử lý cỏ dại trong ruộng thuốc, nàng và đại tẩu đi xem ruộng rau. Sau hơn hai tháng, rau ở trong ruộng gần như có thể thu hoạch được.

Ôn Hạnh nhìn hai cánh đồng rau dưa, lo lắng nói: "Nhiều rau như vậy, chỉ có chúng ta thôi thì không thể ăn hết."

Ngu Huỳnh cười cười, nói: "Nếu như ăn không hết thì chúng ta gửi đến thị trấn, để cho mẫu thân sau này mở một gian hàng nhỏ, bán ra cũng được vài đồng tiền. Hơn nữa cải trắng và khoai sọ cũng có thể bảo quản được một thời gian, không cần phải đưa nhiều lần, mẫu thân cũng có chuyện để làm."

Lão thái thái vào thị trấn, lúc đầu có thể sẽ cảm thấy không thoải mái, có lẽ sẽ nhốt mình ở nhà cả ngày, không bằng kiếm công việc nào đó để cho bà làm, kiếm được vài đồng tiền cũng rất tốt.

Ôn Hạnh nghe vậy, trên mặt nhất thời vui vẻ, đáp lời nói: "Đúng vậy nha, nếu như vậy, không chỉ có thể bán được vài đồng tiền, còn có một chỗ tốt nữa là mẫu thân và tiểu thúc không cần phải ra ngoài mua thức ăn."

*

Phục Nguy làm phụ tá, là chuyện rất khó mới được Tri huyện đồng ý, tất nhiên không thể trì hoãn quá lâu, nếu không sẽ có ấn tượng xấu.

Sau bữa cơm trưa, cả nhà quây quần ở một chỗ để thương lượng.

Trong hai ngày, Phục Nguy buộc phải vào thị trấn để thu xếp.

Còn phải tìm chỗ để đặt chân, xe bò của Trần đại thúc cũng phải đợi đến ngày mốt mới đến huyện Ngọc.

Sau khi thương lượng, bọn họ quyết định mang chăn đệm đồ dùng và y phục đến thị trấn trước, nếu như tìm được gian nhà thích hợp sẽ trực tiếp thuê và vào ở ngay luôn.

Còn về xe bò, cũng không dễ kiếm, chỉ có thể thuê một ngày.

Phục Chấn bảo Phục An đến cửa thôn chờ Trần đại thúc.

Sau khi chờ thấy, cậu liền chuyển lời đến Trần đại thúc, nói rõ ngày muốn thuê xe bò của ông đến huyện Ngọc một chuyến.

Về phần ai là người đi cùng Phục Nguy đến huyện Ngọc, tất nhiên là Ngu Huỳnh.

Nàng vừa vặn cũng muốn đến huyện Ngọc tìm dầu dê, cũng có thể đến quán Ngô ký hỏi thử xem có biết nơi nào có nhà cho thuê.

Sau khi tìm được nơi ở còn phải thu dọn qua một phen, sau khi bận rộn xong chắc chắn sẽ không đuổi kịp xe bò của Trần đại thúc, Ngu Huỳnh quyết định ở lại huyện Ngọc hai ngày.

Việc này liền được quyết định như thế .

Tối nay Phục Nguy phải thu thập hành lý, sớm ngày mai liền phải rời đi.

Về chăn đắp, Phục Nguy vốn đã có sẵn chăn dành cho một người, vì vậy không cần chuẩn bị thêm.

Còn nồi niêu, trong nhà chỉ đủ dùng, khi nào đến huyện Ngọc sẽ lại mua mới.

Để phòng ngừa trường hợp Phục Nguy ở huyện Ngọc đau đầu hay bị sốt, Ngu Huỳnh lại đóng gói một số loại thảo dược cho hắn, và dự định đến huyện Ngọc thì lại nói tỉ mỉ công hiệu của dược liệu với hắn.

Sau một trận bận rộn, trời cũng rất nhanh đã tối.

Cơm tối đã sẵn sàng, Ngu Huỳnh trở vào gian nhà gọi Phục Nguy đi dùng cơm.

Vừa mở cửa định gọi hắn, lại phát hiện Phục Nguy đang nghiêng người ngồi ở cửa, không biết là đang suy nghĩ gì, vẻ mặt thất thần, bóng người cô tịch.

Nhìn thấy dáng vẻ đó của Phục Nguy, Ngu Huỳnh cuối cùng mới phản ứng lại, dường như vào buổi trưa sau khi thương lượng xong, hắn cũng không nói nhiều nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đúng thôi, sống chung với một đại gia đình náo nhiệt lâu như vậy, bỗng nhiên lại phải tách ra ở riêng, bất cứ là ai cũng sẽ cảm thấy không quen, đáy lòng sẽ thấy trống rỗng.

Nghĩ đến Phục Nguy, người có thể cùng nàng thảo luận mọi chuyện, sau này phải rời đi rồi, La thị cùng tiểu lắm lời Phục An cũng đều đi theo tới huyện Ngọc, Ngu Huỳnh nhất thời cũng thấy trống rỗng và ảo não.

Sau khi điều chỉnh xong, Ngu Huỳnh đem những tâm tình khổ sở khi này giấu ở đáy lòng, trên mặt lộ ra ý cười, hướng về Phục Nguy gọi: "Nhị lang, cơm tối xong rồi."

Phục Nguy bị một tiếng "Nhị lang" này gọi cho tỉnh táo lại, quay đầu nhìn sang, đối diện với ý cười của nàng, cũng nhàn nhạt cười đáp lại, sau đó đứng dậy, tự mình đẩy tố dư ra khỏi gian nhà.

Tại cửa lại ngồi xuống, để cho Ngu Huỳnh đẩy hắn vào nhà ăn.

Có lẽ mọi người đều biết ngày mai sẽ phải chia tay, người từ trước đến giờ hay lắm lời là Phục An cũng thấy chán nản mà không nói gì, lẳng lặng ngồi ăn xong bữa cơm này.

Buổi tối, khi Phục Nguy đi tắm, Phục An lại đến đây.

Phục An nhìn thấy chiếc giường nhỏ đặt ở phía ngoài tấm bình phong, tự suy đoán là đêm nay tiểu thúc nhất định muốn ngủ cùng với tiểu thẩm, cậu cũng muốn giúp tiểu thúc một tay.

Cậu cân nhắc một hồi, trong lòng có một ý tưởng.

Vẻ mặt cậu lộ ra chút chờ mong nhìn về phía tiểu thẩm, hỏi: "Tiểu thẩm, đêm nay cháu có thể ngủ cùng mọi người hay không?"

Trên mặt Ngu Huỳnh đã bôi thuốc mỡ, liếc cậu một cái, cười nói: "Cháu cũng sắp chín tuổi rồi, là một tiểu đại nhân rồi, cũng không thể ngủ cùng chúng ta nữa."

Phục An chỉ về chiếc giường nhỏ, nói rằng: "Cháu không ngủ giường lớn, cháu ngủ giường nhỏ."

Nói xong, lại tiếp tục nói: "Nếu như cháu theo tiểu thúc tới thị trấn rồi, cháu sẽ rất nhớ tiểu thẩm và muội muội."

Biết ca ca cũng phải cùng tiểu thúc đến huyện Ngọc, Tiểu Phục Ninh đang ngồi ở cuối chiếc giường lớn, nhất thời bĩu môi.

Ngu Huỳnh bất đắc dĩ cười nói: "Sau này, cứ mỗi ba ngày cháu cứ theo xe bò của Trần đại thúc trở về vài ngày, hoặc là thẩm dẫn Ninh Ninh đến huyện Ngọc, cũng không phải là vĩnh viễn không gặp lại."

Phục An nằm xuống chiếc giường nhỏ, không biết xấu hổ nói: "Cháu mặc kệ, cháu muốn ngủ ở trong này."

Đầu dựa vào cuối giường, so với giường còn ngắn hơn một đoạn, đó là tấm bình phong, cậu có thể nhìn thấy muội muội đang ngồi ở cuối giường lớn, cậu lộ ra vẻ mặt đáng thương: "Muội muội, một thời gian ngắn nữa ca ca sẽ phải đến huyện Ngọc, sau này mỗi ngày ở nhà muội không thể nhìn thấy ca ca, vậy đêm nay muội có muốn ngủ cùng với ca ca hay không?"

Nghe vậy, hai mắt Tiểu Phục Ninh lập tức đỏ hoe mà gật đầu, sau đó từ trên giường lớn leo xuống, xỏ giày đi đến giường nhỏ đối diện.

Ngu Huỳnh: ...

Tiểu tử Phục An này lúc trước khi bị đánh mặt mày bầm dập, mặt mũi sưng vù cũng không khóc. Kể cả khi không có nàng, thời điểm một mình chống đỡ toàn gia cũng chưa bao giờ thấy cậu lộ ra vẻ mặt như thế.

Nhìn thấy vẻ mặt đáng thương này, Ngu Huỳnh liền biến cậu giả vờ.

Mục đích sao... Không phải là muốn nàng thân cận với tiểu thúc của cậu chứ.

Tâm tư của cậu, Ngu Huỳnh liếc mắt là nhìn thấu, nhưng cũng không vạch trần.

Quên đi, cứ theo ý của cậu đi.

Trước khi Phục Nguy vào gian nhà, hắn đã chuẩn bị ngủ một mình qua một đêm cuối cùng này, chỉ là...

Khi trở vào nhà, hắn liền thấy hai đứa trẻ đang rúc vào nhau trên chiếc giường nhỏ. hắn khó hiểu nhìn về phía Ngu Huỳnh.

Ngu Huỳnh quay về hắn lộ ra bất đắc dĩ ý cười, nói: "Phục An nói muốn ngủ cùng với chúng ta."

Phục An đắp lại chăn cho muội muội, lại nhìn về phía tiểu thúc, gật đầu: "Cháu ngủ cùng với muội muội, tiểu thúc ngủ cùng tiểu thẩm!"

Phục Nguy: ...

Mục đích của chất tử quá rõ ràng, muốn bỏ qua cũng không được.

Thấy Lục nương cũng không nói lời nào, trong lòng Phục Nguy âm thầm mừng rỡ.

Ngu Huỳnh nói với hắn: "Thời tiết quá khô hanh, huynh nên bôi thuốc mỡ rồi hay đi ngủ."

Phục Nguy gật đầu, đi bôi một ít thuốc mỡ rồi mới đến bên giường.

Phục An nói: "Tiểu thúc đem dời tấm bình phong này đi, có tấm bình phong nhìn rất xa cách."

Ngu Huỳnh nghe thế thì đứng dậy, nàng và Phục Nguy cùng dời tấm bình phong đi, hai chiếc giường cách nhau chỉ chừng ba bước.

Sau khi dời tấm bình phong, hai chiếc giường đã trở nên gần hơn.

Phục Nguy tắt đèn, hắn và Ngu Huỳnh lần lượt nằm xuống.

Trong phòng yên tĩnh một lát, Phục An ngủ không được đột nhiên nói: "Tiểu thúc tiểu thẩm, cháu không vui."

Ngu Huỳnh nghi hoặc "Hả?" một tiếng.

Phục An rầu rĩ không vui nói: "Trước khi tiểu thúc còn chưa tới đây, trong nhà hầu như không có âm thanh, yên tĩnh khiến cháu rất sợ. Sau khi tiểu thúc đến rồi, nhưng ngày càng thêm yên tĩnh, mãi đến tận khi tiểu thẩm đến, trong nhà mới có âm thanh."

Ngu Huỳnh sửng sốt một chút, nghe cậu nói tiếp: "Trong nhà dần dần náo nhiệt hơn, sau đó phụ thân mẫu thân quay về nhà, trong nhà cùng với trước kia càng ngày càng khác, những ngày này đối với cháu là hạnh phúc nhất. Nhưng hiện tại nghĩ đến ngày mai tiểu thúc phải đi huyện Ngọc, sau đó cháu và nãi nãi cũng đi, cả nhà đều phải tách ra, trong lòng liền cảm thấy rất buồn."

Phục Nguy và Ngu Huỳnh nghe được những lời Phục An nói, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Sau một lúc im lặng, Ngu Huỳnh mở miệng giải thích: "Hiện tại tách ra, chỉ để sau này cùng nhau sống chung lâu dài và ổn định hơn, còn bây giờ chỉ là tạm thời mà thôi."

Lời này, không chỉ đi vào tai của Phục An, mà cũng đi vào đáy lòng của Phục Nguy.

—— Hiện tại tách ra, chỉ để sau này cùng nhau sống chung lâu dài

Phục An tuổi còn nhỏ, kỹ năng lý giải tương đối nông cạn, nghi ngờ hỏi: "Tiểu thẩm nói vậy là có ý gì?"

Ngu Huỳnh đang muốn giải thích, nhưng Phục Nguy đã mở miệng trước: "Tiểu thẩm hiện tại còn phải chăm nom ruộng thảo dược, còn phải kiểm tra thảo dược hái được, cùng là vì muốn kiếm bạc để sinh sống. Tiểu thúc đi nha môn làm việc, là vì có thể muốn được Tri huyện trọng dụng. Có tiền bạc rồi mới có thể ăn đủ no mặc đủ ấm, có thế thì sẽ không để cho người khác bắt nạt, cuộc sống mới có thể an ổn, lâu dài."

Ngu Huỳnh nghiêng mặt sang một bên, ở trong bóng tối nhìn về phía Phục Nguy.

Một lát sau, Phục An cũng đã hiểu ra được, nhưng vẫn không nhịn được mà nức nở nói: "Nhưng cháu thật sự không nỡ, không nỡ xa tiểu thẩm, cũng không nỡ xa mẫu thân và muội muội. Cũng không nỡ xa tiểu thúc và nãi nãi."

Với mỗi người trong nhà, cậu đều không nỡ.

Sau khi nghe Phục An nói, hai mắt của Ngu Huỳnh nhất thời chua xót, dần dần ướt át.

Nghe ca ca nói, Phục Ninh vốn định mím môi nhẫn nhịn không khóc, nhưng trong mắt vẫn có giọt nước mắt tuôn ra, tiểu cô nương nghẹn ngào há mồm ra: "Đừng... Đừng đi."

Trong nhà bỗng nhiên vang lên một âm thanh yếu ớt, không rõ ràng và xa lạ, ngay lập tức khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt.

Trong nháy mắt tiếp theo, mọi người đều kinh ngạc ngồi dậy.

Ngu Huỳnh vội vã mò mẫm xuống giường, cũng không kịp nhớ chạm phải Phục Nguy, nàng đi thắp ngọn đèn đầu.

Nàng nhấc ngọn đèn đi tới cạnh giường nhỏ, kinh hỉ nhìn Phục Ninh mang theo đuôi mắt còn đọng giọt nước mắt.

Ngu Huỳnh kìm nén kích động, hỏi: "Ninh Ninh, có phải vừa rồi cháu mới mở miệng nói chuyện không!?"

Phục An đang khiếp sợ bỗng tỉnh táo lại, gật đầu liên tục: "Nói rồi, nói rồi! Cháu cũng vừa nghe được!"

Phục Ninh mím môi nhỏ, vén chăn ngồi dậy nhào vào trong lòng tiểu thẩm, vừa khóc vừa mở miệng nói: "Không... Đi..."

"Muội muội thật sự biết nói!"

Giọng nói của Phục An cao vút, truyền vào trong tai của phu phụ Phục Chấn vẫn còn chưa ngủ được, ngay cả La thị, người đã ngủ say cũng phải tỉnh giấc.

Ôn Hạnh thả đôi giày trong tay xuống, nhỏ giọng nói: "Hình như thiếp nghe thấy Phục An nói Ninh Ninh có thể nói chuyện?"

Phu thê hai người nhìn nhau một chút, sau đó nhận ra rằng đó không phải nghe lầm. Cả hai nhanh chóng đứng dậy, đi giày và mặc y phục vào, vội vàng đi ra khỏi gian nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày

Số ký tự: 0