Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày
Đưa Ra Yêu Cầu
Mộc Yêu Nhiêu
2024-11-07 11:36:00
Trong nhà lặng lẽ, mọi người đều trầm mặc, vì thế bất quá thời gian chỉ trong chốc lát, nhưng lại thấy trôi qua rất chậm.
Nam chính nửa điểm vẫn chưa có phản ứng. Một lát sau, Ngu Huỳnh liền có động tác. Nàng chậm rãi tiến lên, đứng bên cạnh giường trúc.
Nàng biết rõ nam chính sẽ không để ý đến nàng, những vẫn mở miệng dò hỏi: “Hiện tại ta muốn kiểm tra vết thương ở chân ngươi một chút, nếu ngươi không đồng ý liền nói với ta, còn nếu ngươi không nói, ta coi như ngươi đã đồng ý”.
Ngươi không nói lời nào ta coi như ngươi đồng ý, câu nói này thông dụng cổ kim, tuy rằng vô lại, nhưng được cái hữu dụng.
Mãi đến tận khi Ngu Huỳnh xốc tấm chân mỏng lên, đôi mắt đang nhắm của Phục Nguy bỗng mở mắt, nhìn về phía nàng, ánh mắt như cũ lạnh nhạt, loáng thoáng còn mấy phần căm ghét.
Chỉ cần hắn không lên tiếng, Ngu Huỳnh liền xem như không nhìn thấy sự căm ghét này, hắn cũng không có từ chối.
Lúc nàng cúi đầu đưa tay lấy tấm chăn, cổ tay nàng bỗng nhiên bị tóm lấy. Ngu Huỳnh ngẩn ra, nhìn về bàn tay đang nắm cánh tay mình, bàn tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng.
Hơi chần chờ một chút, nàng ngẩng đầu lên, tầm mắt đối đầu với con ngươi đen nhạt nhẽo lạnh lùng của nam chính.
Nàng hơi suy tư, rồi đem tình huống hiện tại nói với hắn: “Tình huống bây giờ là ta có hiểu biết một chút y thuật, thừa lúc chân ngươi vừa mới gãy không lâu, còn có khả năng cứu chữa, cứ để ta thử một lần. Nếu không ngươi có thể sống như vậy đến hết đời.”
Sắc mặt Phục Nguy không có nửa điểm biến hóa, môi mỏng hé mở, âm thanh lành lạnh: “Đi ra ngoài.”
Mi tâm Ngu Huỳnh cau lại, cũng biết việc xấu của nguyên chủ rất nhiều, rất khó để hắn tin tưởng là mình thật sự muốn giúp hắn. Đối với nam chính không thể dùng cương, hiện tại cũng chỉ có thể quay về suy nghĩ lại, sau sẽ tính tiếp.
Nghĩ đến đây, Ngu Huỳnh cũng không nói thêm, chỉ yêu cầu: “Được, ngươi hiện tại buông ta ra, ta liền đi ra ngoài”.
Nam chính trước kia văn võ song toàn, hiện nay nhìn ốm yêu, nhưng sức lực trên tay vẫn không nhỏ. Sau mấy giây, Phục Nguy buông tay nàng ra, sau đó nhắm mắt lại.
Ngu Huỳnh liếc nhìn cổ tay bị tóm lấy đỏ ửng, lại liếc nhìn vẻ mặt đẹp đẽ của nam chính, bĩu môi sau đó xoay người đi ra ngoài.
Ngoài phòng, ba bà cháu đang cõng một cái túi từ ngoài trở về, vào sân, Phục An cùng muội muội mắt trợn tròn, kinh ngạc nhìn mảnh sân sạch sẽ đi rất nhiều.
La thị cảm giác được hai đứa tôn tử không đi nữa, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Phục An cả kinh nói: “Có người giúp chúng ta dọn sân, nhổ cỏ dại với quét lá cây rồi.”
La thị nghe vậy, khẽ cau mày. Có người dọn dẹp sân nhà cho bọn họ? Ở thôn Lăng Thủy này cũng không có nhiều người thiện tâm như vậy.
Nhưng nghĩ đến việc Dư thị đến Phục gia đã được nửa tháng, quần áo đều là sai Phục An đi giặt, ăn cũng là để Phục An bưng vào trong phòng, người lười biếng như vậy, có khả năng sao?
Chính lúc nàng nghĩ thế, nàng mơ hồ nhìn thấy vị trí nhà nhị lang đang ở có một bóng người đi ra. Bóng người kia nhìn rất quen thuộc, không phải Dư thị thì còn có thể là ai?!
La thị nhớ tới việc Dư thị rất hung ác, tâm trạng liền căng thẳng, sắc mặt trở nên sốt sắng, hét lớn một tiếng: “Người đi vào đó làm cái gì?!”
Ngu Huỳnh mới ra khỏi nhà lá, bỗng nhiên nghe được âm thanh này, bị sợ hết hồn.
Ngu Huỳnh hòa hoãn một chút, nhìn thấy ba bà cháu đã trở về, hơi sửng sốt. Sắc mặt từ từ trầm tĩnh trở lại, nàng tấn định lấy giọng điệu của nguyên chủ nói: “Đương nhiên là muốn chữa trị chân cho nhi tử tàn phế của bà. Ta nếu như không trốn đi được, vậy ta cũng không muốn có một trượng phu bị què. Nhưng hiển nhiên hắn thà muốn mình bị tàn phế chứ không để ta chữa cho hắn.”
Nói đến đây, quay đầu liếc nhìn về căn nhà lá, giả vờ không thích nói: “Hiện tại các người không còn cách nào, còn không bằng để ta lấy ngựa chết chữa thành ngựa sống, kết quả ít cũng cũng hơn hiện tại.”
Đang khi nói chuyện, Ngu Huỳnh quay lại liếc nhìn vẻ mặt sững sờ của La thị, thu hồi ánh mắt, nàng cầm lấy cái gậy trước cửa, từ từ trở về gian nhà nhỏ.
La thị phục hồi tinh thần, nghĩ đến việc Dư thị có thể bắt nạt nhi tử, vội vàng cầm trường trúc dò đường, nhanh hướng về nhà lá mà đi.
Sau khi vào trong phòng, La thị không nhìn thấy rõ, cũng không biết tình huống nhi tử ra sao, vội hỏi: “Dư thị này không có làm chuyện xấu gì với con chứ?!”
Phục Nguy mở mắt ra, ánh mắt lãnh đạm, lạnh lùng phun ra hai chữ “Không có”.
La thị nghe vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm: “Không có là tốt rồi, không có là tốt rồi, ta không nên để con ở nhà một mình, lần tới ta sẽ để Phục An ở trong nhà bồi con.”
Phục Nguy lại không mở miệng, gương mặt đó vẫn như cũ thanh lãnh, dường như đối với việc gì cũng không có hứng thú.
Phục An liếc nhìn tiểu thúc, không khỏi nghĩ đến tiểu thúc lúc trước.
Tiểu thúc kia trước đây rất hung dữ, không chỉ nhục mạ nãi nãi, còn bắt nạt cha, để cha thay hắn ta đi làm khổ dịch. Hơn nữa hắn ta cũng thừa dịp không có cha và nãi nãi sẽ bắt nạt cậu và muội muội.
Tuy rằng hiện tại cậu đối với vị tiểu thúc đẹp đẽ này cũng không có tình cảm gì. Nhưng so với tiểu thúc lúc trước, cậu vẫn muốn tiếp nhận tiểu thúc hiện tại hơn, ít nhất vị tiểu thúc này cũng sẽ không nhục mạ nãi nãi, cũng sẽ không đánh chửi cậu cùng với muội muội.
La thị không biết phải như thế nào để ở chung nhà với nhi tử, sau khi hỏi rõ ràng, liền nói câu đi làm bữa trưa rồi đi ra khỏi gian nhà.
Cái gọi là bữa trưa, ngoại trừ canh rau dại còn có bánh rau dại.
Lúc trước đúng là có tích trữ được vài đồng tiền bạc, thế nhưng đều đem dùng để chữa chân cho nhi tử. Khi La thị nghe nói nhi tử mình bị ôm sai, nàng không thể tiếp thu được, thậm chí tâm trạng còn chống cự.
Sau đó lại nghe nói con trai ruột bị đánh gãy chân, người sai khiến là đứa nhi tử ôm sai hai mươi năm kia, đáy lòng La thị nhất thời ngũ vị tạp trần.
La thị biết tính tình đứa con kia hung ác, biết hắn là người có thể làm ra chuyện như vậy, cũng từ bỏ việc nhớ nhung đứa con nuôi, dưới đáy lòng lại thấy hổ thẹn với con ruột.
Vì hổ thẹn, nên bà đem toàn bộ tiền tích trữ, muốn chữa khỏi chân cho con trai, nhưng lại như muối bỏ biển, căn bản không có khởi sắc.
Nếu có cơ hội trị chân cho con trai ruột, bảo bà đổi cái mạng già, bà cũng đều đồng ý. Nắm một mớ rau dại trong tay La thị không khỏi nghĩ đến lời của Dư thị vừa mới nói - kết quả xấu nhất là kết quả hiện tại, không bằng lấy ngựa chết chữa thành ngựa sống.
Phụ thân Dư thị làm thái y, tuy rằng ngộ chẩn một lần, nhưng khổng thể phủ định thành tích trước đây của ông.
Dư thị xuất thân trong gia đình như vậy, dưới tai dưới mắt đều có ảnh hưởng, y thuật so với những đại phu chân trần trong huyện Ngọc đều có thể hay hơn.
Thôn Lăng Thủy thuộc huyện Ngọc, quận Thương Ngô.
Quận Thương Ngô là vùng man hoang, huyện ngọc càng là địa phương tối tăm, người có chút bản lãnh cũng sẽ không đến địa phương hoang vu như vậy, vì thế đại phu trên thị trấn bất quá không ba thì bảy, chỉ có thể trị liệu chút phong hàn hay sốt nhẹ. Nếu không chữa được, trước sẽ tha một lớp thuốc, sau khi thuốc đủ rồi, sẽ bảo người lo hậu sự phía sau.
Không biết họ làm người có đức độ gì. Nếu không cùng đường mạt lộ, ai lại đi liều mạng bám lấy cọng rơm cứu mạng vô ích này?
Hiện tại trước mắt xuất hiện một ngọn cỏ cứu mạng, La thị không biết có nên chớp lấy hay không.
Sau khi làm bánh rau dại với bột ngô, La thị để tôn tử đem vào cho nhi tử, nàng do dự một lát, vẫn là đem hai cái bánh bột ngô rau dại tiến vào gian phòng vốn là của mình.
Ngu Huỳnh đang đổi dược trên chân, ở cửa truyền đến động tĩnh, nàng liền quan đầu nhìn sang, khi nhìn thấy La thị, nàng cũng không thấy quá bất ngờ.
Vừa mới ở trước phòng nói, chính là cố ý nói cho La thị nghe. La thị thật sự lưu ý đến thân thể nhi tử, hôm nay không đến tìm nàng, thì ngày mai cũng sẽ đến tìm.
La thị đem chén gỗ đặt ở trên củi, do dự chốc lát, mới lên tiếng dò hỏi: “Ngươi thật sự có thể trị hết chân cho nhị lang?”
Ngu Huỳnh sau khi đổi dược, nói: “Muốn ta trị cho hắn, cũng phải có điều kiện.”
Nàng nếu như không cầu báo đáp, La thị tất nhiên sẽ không tin nàng.
Quả nhiên, La thị nghe nói như thế, dưới đáy lòng bớt chút hoài nghi, nhưng nghĩ lại vừa không có của cải, mắt lại mù, còn có thể cùng Dư thị bàn điều kiện gì?
Nguyên bản là cảnh giác, hiện tại trở nên thấp thỏm, La thị chần chờ một chút, nói: “Ta một đồng tiền cũng không có, chỉ có hai gian nhà này, nếu ngươi muốn gì, có thể không đáp ứng được ngươi.”
Ngu Huỳnh nở nụ cười: “Ta không hi vọng có thể lấy bạc của bà, ta muốn chính là nói quyền quản gia, làm đương gia cái nhà này.”
Chỉ có khi Phục gia chịu phối hợp, mới có thể từ từ cải thiện tình cảnh nghèo khó hiện tại.
La thị nhíu nhíu mày, buồn bực nói: “Nhà chúng ta hiện tại có tình huống này, có đương gia hay không, có cái gì khác chứ?”
“Cùng bà chắc không có khác nhau, nhưng đối với ta có khác, nếu bà có thể đáp ứng ta, ta không chỉ có thể trị chân cho nhị lang, cố gắng cũng có thể trị mắt cho bà.”
Ngu Huỳnh từ nhỏ lớn lên ở tiệm trung y, tổ phụ đều đem y thuật dạy cho nàng. Ở hiện đại, tri thức nàng biết được có thể vượt xa đồng học.”
Còn nữa trong lúc học đại học, hàng năm nghỉ hè Ngu Huỳnh đều về y quán hỗ trợ. Một số ngời mắt kém hoặc là lão nhân đi đứng không tốt đều đến y quán trị liệu, cho nên nàng đối với tật mắt của lão nhân này có chút am hiểu.
La thị lại sững sờ, sau một hồi lâu, nói: “Ngươi trị chân cho nhị lang là được, ta thế nào cũng không đáng kể.”
Ngu Huỳnh suy tư một hồi, lấy giọng nói của nguyên chủ nói: “Vậy không được, nếu bà thật sự mù, sau đó ai tới hầu hạ ta? Lại nói, bà sau bị mù, còn muốn ta hầu hạ hay sao?”
La thị nghẹn lời, nhất thời không biết nên làm sao.
“Bà đi ra ngooài đi, chờ ta nghỉ ngơi tốt, ngày mai sẽ xem cho hai người một chút.”
La thị cân nhắc một hồi, muốn nói gì nữa, nhưng cuối cùng cũng không nói, tiện đà xoay người ra gian nhà.
La thị rời khỏi phòng, Ngu Huỳnh cũng âm thầm thở ra một hơi thật sâu. Tưởng chữa bệnh cho ngời ta, không nghĩ rằng khuyên bệnh nhân chữa bệnh so với chẩn bệnh hốt thuốc còn muốn nhọc lòng hơn.
Lúc này bụng đói “ùng ục” lên tiếng, Ngu Huỳnh liếc nhìn cái bát đặt trên đống củi lửa, một bước xuống giầy rơm, nhìn thấy bánh cỏ dại khô cằn, nàng cũng không xoi mói cầm một cái lên ăn. Tuy rằng không xoi mói, nhưng bánh bột ngô cỏ dại thực sự quá khó ăn.
Không chỉ khô cằn, ngoại trừ khô đắng còn không có nửa điểm mùi vị nào khác, hơi cắt chút cổ họng.
Nguyên còn muốn từ từ cải thiện cuộc sống, nhưng hiện tại xem ra, đợi chân nàng tịnh dưỡng tốt, nhất định phải vào thành một chuyến mới được.
Trước đem lá bạc đổi lấy tiền lưu thông, lại đi mua đồ sinh hoạt tất yếu. Muối là cần thiết, không có nếu không phải ăn rau cỏ dại, không có muối bổ sung, thân thể nàng cũng sẽ giống ba bà cháu Phục gia trước sau thiếu hụt, sau này chính là điều dưỡng cũng khó trị tốt được.
*
Đang lúc hoàng hôn, Phục An bưng nước lạnh vào nhà cho tiểu thúc lau người, xong rồi đi ra ngoài.
Tiểu thúc không muốn người ta hỗ trợ, hắn đều tự mình lau, chính là sáng sớm cũng tự tẩy rửa, trừ việc ăn uống cùng đi đứng không tiện, đều sẽ không để cho người khác bận tâm.
Đại khái sau khi giữ cửa ở phòng ngoài gần nửa canh giờ, sau nghe dược hai tiếng “thùng thùng”, Phục An mới vén rèm lên vào trong đem nước đi ra.
La thị sau khi nghe được tiếng rót nước, biết nhi tử đã lau người xong, liền bước vào phòng. Bà đến ngồi xuống giường trúc, Phục Nguy cũng ngồi trên giường trúc, hai mẹ con trầm mặc không nói gì.
Một lát sau, La thị chần chờ mới mở miệng: “Nhị lang, nếu không con để cho Dư thị chữa chân cho con nhé?”
Phục Nguy quay đầu nhìn về lão phụ nhân có tóc hoa râm, trầm mặc một hồi lâu sau, rồi mở miệng: “Người muốn như thế nào liền như thế đi.”
Giọng hắn lạnh nhạt, không có nửa phần chập trùng, càng không có nửa điểm tâm tình nào.
Lạnh lùng như vậy, dường như muốn trị khỏi không phải chân của hắn.
Nam chính nửa điểm vẫn chưa có phản ứng. Một lát sau, Ngu Huỳnh liền có động tác. Nàng chậm rãi tiến lên, đứng bên cạnh giường trúc.
Nàng biết rõ nam chính sẽ không để ý đến nàng, những vẫn mở miệng dò hỏi: “Hiện tại ta muốn kiểm tra vết thương ở chân ngươi một chút, nếu ngươi không đồng ý liền nói với ta, còn nếu ngươi không nói, ta coi như ngươi đã đồng ý”.
Ngươi không nói lời nào ta coi như ngươi đồng ý, câu nói này thông dụng cổ kim, tuy rằng vô lại, nhưng được cái hữu dụng.
Mãi đến tận khi Ngu Huỳnh xốc tấm chân mỏng lên, đôi mắt đang nhắm của Phục Nguy bỗng mở mắt, nhìn về phía nàng, ánh mắt như cũ lạnh nhạt, loáng thoáng còn mấy phần căm ghét.
Chỉ cần hắn không lên tiếng, Ngu Huỳnh liền xem như không nhìn thấy sự căm ghét này, hắn cũng không có từ chối.
Lúc nàng cúi đầu đưa tay lấy tấm chăn, cổ tay nàng bỗng nhiên bị tóm lấy. Ngu Huỳnh ngẩn ra, nhìn về bàn tay đang nắm cánh tay mình, bàn tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng.
Hơi chần chờ một chút, nàng ngẩng đầu lên, tầm mắt đối đầu với con ngươi đen nhạt nhẽo lạnh lùng của nam chính.
Nàng hơi suy tư, rồi đem tình huống hiện tại nói với hắn: “Tình huống bây giờ là ta có hiểu biết một chút y thuật, thừa lúc chân ngươi vừa mới gãy không lâu, còn có khả năng cứu chữa, cứ để ta thử một lần. Nếu không ngươi có thể sống như vậy đến hết đời.”
Sắc mặt Phục Nguy không có nửa điểm biến hóa, môi mỏng hé mở, âm thanh lành lạnh: “Đi ra ngoài.”
Mi tâm Ngu Huỳnh cau lại, cũng biết việc xấu của nguyên chủ rất nhiều, rất khó để hắn tin tưởng là mình thật sự muốn giúp hắn. Đối với nam chính không thể dùng cương, hiện tại cũng chỉ có thể quay về suy nghĩ lại, sau sẽ tính tiếp.
Nghĩ đến đây, Ngu Huỳnh cũng không nói thêm, chỉ yêu cầu: “Được, ngươi hiện tại buông ta ra, ta liền đi ra ngoài”.
Nam chính trước kia văn võ song toàn, hiện nay nhìn ốm yêu, nhưng sức lực trên tay vẫn không nhỏ. Sau mấy giây, Phục Nguy buông tay nàng ra, sau đó nhắm mắt lại.
Ngu Huỳnh liếc nhìn cổ tay bị tóm lấy đỏ ửng, lại liếc nhìn vẻ mặt đẹp đẽ của nam chính, bĩu môi sau đó xoay người đi ra ngoài.
Ngoài phòng, ba bà cháu đang cõng một cái túi từ ngoài trở về, vào sân, Phục An cùng muội muội mắt trợn tròn, kinh ngạc nhìn mảnh sân sạch sẽ đi rất nhiều.
La thị cảm giác được hai đứa tôn tử không đi nữa, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Phục An cả kinh nói: “Có người giúp chúng ta dọn sân, nhổ cỏ dại với quét lá cây rồi.”
La thị nghe vậy, khẽ cau mày. Có người dọn dẹp sân nhà cho bọn họ? Ở thôn Lăng Thủy này cũng không có nhiều người thiện tâm như vậy.
Nhưng nghĩ đến việc Dư thị đến Phục gia đã được nửa tháng, quần áo đều là sai Phục An đi giặt, ăn cũng là để Phục An bưng vào trong phòng, người lười biếng như vậy, có khả năng sao?
Chính lúc nàng nghĩ thế, nàng mơ hồ nhìn thấy vị trí nhà nhị lang đang ở có một bóng người đi ra. Bóng người kia nhìn rất quen thuộc, không phải Dư thị thì còn có thể là ai?!
La thị nhớ tới việc Dư thị rất hung ác, tâm trạng liền căng thẳng, sắc mặt trở nên sốt sắng, hét lớn một tiếng: “Người đi vào đó làm cái gì?!”
Ngu Huỳnh mới ra khỏi nhà lá, bỗng nhiên nghe được âm thanh này, bị sợ hết hồn.
Ngu Huỳnh hòa hoãn một chút, nhìn thấy ba bà cháu đã trở về, hơi sửng sốt. Sắc mặt từ từ trầm tĩnh trở lại, nàng tấn định lấy giọng điệu của nguyên chủ nói: “Đương nhiên là muốn chữa trị chân cho nhi tử tàn phế của bà. Ta nếu như không trốn đi được, vậy ta cũng không muốn có một trượng phu bị què. Nhưng hiển nhiên hắn thà muốn mình bị tàn phế chứ không để ta chữa cho hắn.”
Nói đến đây, quay đầu liếc nhìn về căn nhà lá, giả vờ không thích nói: “Hiện tại các người không còn cách nào, còn không bằng để ta lấy ngựa chết chữa thành ngựa sống, kết quả ít cũng cũng hơn hiện tại.”
Đang khi nói chuyện, Ngu Huỳnh quay lại liếc nhìn vẻ mặt sững sờ của La thị, thu hồi ánh mắt, nàng cầm lấy cái gậy trước cửa, từ từ trở về gian nhà nhỏ.
La thị phục hồi tinh thần, nghĩ đến việc Dư thị có thể bắt nạt nhi tử, vội vàng cầm trường trúc dò đường, nhanh hướng về nhà lá mà đi.
Sau khi vào trong phòng, La thị không nhìn thấy rõ, cũng không biết tình huống nhi tử ra sao, vội hỏi: “Dư thị này không có làm chuyện xấu gì với con chứ?!”
Phục Nguy mở mắt ra, ánh mắt lãnh đạm, lạnh lùng phun ra hai chữ “Không có”.
La thị nghe vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm: “Không có là tốt rồi, không có là tốt rồi, ta không nên để con ở nhà một mình, lần tới ta sẽ để Phục An ở trong nhà bồi con.”
Phục Nguy lại không mở miệng, gương mặt đó vẫn như cũ thanh lãnh, dường như đối với việc gì cũng không có hứng thú.
Phục An liếc nhìn tiểu thúc, không khỏi nghĩ đến tiểu thúc lúc trước.
Tiểu thúc kia trước đây rất hung dữ, không chỉ nhục mạ nãi nãi, còn bắt nạt cha, để cha thay hắn ta đi làm khổ dịch. Hơn nữa hắn ta cũng thừa dịp không có cha và nãi nãi sẽ bắt nạt cậu và muội muội.
Tuy rằng hiện tại cậu đối với vị tiểu thúc đẹp đẽ này cũng không có tình cảm gì. Nhưng so với tiểu thúc lúc trước, cậu vẫn muốn tiếp nhận tiểu thúc hiện tại hơn, ít nhất vị tiểu thúc này cũng sẽ không nhục mạ nãi nãi, cũng sẽ không đánh chửi cậu cùng với muội muội.
La thị không biết phải như thế nào để ở chung nhà với nhi tử, sau khi hỏi rõ ràng, liền nói câu đi làm bữa trưa rồi đi ra khỏi gian nhà.
Cái gọi là bữa trưa, ngoại trừ canh rau dại còn có bánh rau dại.
Lúc trước đúng là có tích trữ được vài đồng tiền bạc, thế nhưng đều đem dùng để chữa chân cho nhi tử. Khi La thị nghe nói nhi tử mình bị ôm sai, nàng không thể tiếp thu được, thậm chí tâm trạng còn chống cự.
Sau đó lại nghe nói con trai ruột bị đánh gãy chân, người sai khiến là đứa nhi tử ôm sai hai mươi năm kia, đáy lòng La thị nhất thời ngũ vị tạp trần.
La thị biết tính tình đứa con kia hung ác, biết hắn là người có thể làm ra chuyện như vậy, cũng từ bỏ việc nhớ nhung đứa con nuôi, dưới đáy lòng lại thấy hổ thẹn với con ruột.
Vì hổ thẹn, nên bà đem toàn bộ tiền tích trữ, muốn chữa khỏi chân cho con trai, nhưng lại như muối bỏ biển, căn bản không có khởi sắc.
Nếu có cơ hội trị chân cho con trai ruột, bảo bà đổi cái mạng già, bà cũng đều đồng ý. Nắm một mớ rau dại trong tay La thị không khỏi nghĩ đến lời của Dư thị vừa mới nói - kết quả xấu nhất là kết quả hiện tại, không bằng lấy ngựa chết chữa thành ngựa sống.
Phụ thân Dư thị làm thái y, tuy rằng ngộ chẩn một lần, nhưng khổng thể phủ định thành tích trước đây của ông.
Dư thị xuất thân trong gia đình như vậy, dưới tai dưới mắt đều có ảnh hưởng, y thuật so với những đại phu chân trần trong huyện Ngọc đều có thể hay hơn.
Thôn Lăng Thủy thuộc huyện Ngọc, quận Thương Ngô.
Quận Thương Ngô là vùng man hoang, huyện ngọc càng là địa phương tối tăm, người có chút bản lãnh cũng sẽ không đến địa phương hoang vu như vậy, vì thế đại phu trên thị trấn bất quá không ba thì bảy, chỉ có thể trị liệu chút phong hàn hay sốt nhẹ. Nếu không chữa được, trước sẽ tha một lớp thuốc, sau khi thuốc đủ rồi, sẽ bảo người lo hậu sự phía sau.
Không biết họ làm người có đức độ gì. Nếu không cùng đường mạt lộ, ai lại đi liều mạng bám lấy cọng rơm cứu mạng vô ích này?
Hiện tại trước mắt xuất hiện một ngọn cỏ cứu mạng, La thị không biết có nên chớp lấy hay không.
Sau khi làm bánh rau dại với bột ngô, La thị để tôn tử đem vào cho nhi tử, nàng do dự một lát, vẫn là đem hai cái bánh bột ngô rau dại tiến vào gian phòng vốn là của mình.
Ngu Huỳnh đang đổi dược trên chân, ở cửa truyền đến động tĩnh, nàng liền quan đầu nhìn sang, khi nhìn thấy La thị, nàng cũng không thấy quá bất ngờ.
Vừa mới ở trước phòng nói, chính là cố ý nói cho La thị nghe. La thị thật sự lưu ý đến thân thể nhi tử, hôm nay không đến tìm nàng, thì ngày mai cũng sẽ đến tìm.
La thị đem chén gỗ đặt ở trên củi, do dự chốc lát, mới lên tiếng dò hỏi: “Ngươi thật sự có thể trị hết chân cho nhị lang?”
Ngu Huỳnh sau khi đổi dược, nói: “Muốn ta trị cho hắn, cũng phải có điều kiện.”
Nàng nếu như không cầu báo đáp, La thị tất nhiên sẽ không tin nàng.
Quả nhiên, La thị nghe nói như thế, dưới đáy lòng bớt chút hoài nghi, nhưng nghĩ lại vừa không có của cải, mắt lại mù, còn có thể cùng Dư thị bàn điều kiện gì?
Nguyên bản là cảnh giác, hiện tại trở nên thấp thỏm, La thị chần chờ một chút, nói: “Ta một đồng tiền cũng không có, chỉ có hai gian nhà này, nếu ngươi muốn gì, có thể không đáp ứng được ngươi.”
Ngu Huỳnh nở nụ cười: “Ta không hi vọng có thể lấy bạc của bà, ta muốn chính là nói quyền quản gia, làm đương gia cái nhà này.”
Chỉ có khi Phục gia chịu phối hợp, mới có thể từ từ cải thiện tình cảnh nghèo khó hiện tại.
La thị nhíu nhíu mày, buồn bực nói: “Nhà chúng ta hiện tại có tình huống này, có đương gia hay không, có cái gì khác chứ?”
“Cùng bà chắc không có khác nhau, nhưng đối với ta có khác, nếu bà có thể đáp ứng ta, ta không chỉ có thể trị chân cho nhị lang, cố gắng cũng có thể trị mắt cho bà.”
Ngu Huỳnh từ nhỏ lớn lên ở tiệm trung y, tổ phụ đều đem y thuật dạy cho nàng. Ở hiện đại, tri thức nàng biết được có thể vượt xa đồng học.”
Còn nữa trong lúc học đại học, hàng năm nghỉ hè Ngu Huỳnh đều về y quán hỗ trợ. Một số ngời mắt kém hoặc là lão nhân đi đứng không tốt đều đến y quán trị liệu, cho nên nàng đối với tật mắt của lão nhân này có chút am hiểu.
La thị lại sững sờ, sau một hồi lâu, nói: “Ngươi trị chân cho nhị lang là được, ta thế nào cũng không đáng kể.”
Ngu Huỳnh suy tư một hồi, lấy giọng nói của nguyên chủ nói: “Vậy không được, nếu bà thật sự mù, sau đó ai tới hầu hạ ta? Lại nói, bà sau bị mù, còn muốn ta hầu hạ hay sao?”
La thị nghẹn lời, nhất thời không biết nên làm sao.
“Bà đi ra ngooài đi, chờ ta nghỉ ngơi tốt, ngày mai sẽ xem cho hai người một chút.”
La thị cân nhắc một hồi, muốn nói gì nữa, nhưng cuối cùng cũng không nói, tiện đà xoay người ra gian nhà.
La thị rời khỏi phòng, Ngu Huỳnh cũng âm thầm thở ra một hơi thật sâu. Tưởng chữa bệnh cho ngời ta, không nghĩ rằng khuyên bệnh nhân chữa bệnh so với chẩn bệnh hốt thuốc còn muốn nhọc lòng hơn.
Lúc này bụng đói “ùng ục” lên tiếng, Ngu Huỳnh liếc nhìn cái bát đặt trên đống củi lửa, một bước xuống giầy rơm, nhìn thấy bánh cỏ dại khô cằn, nàng cũng không xoi mói cầm một cái lên ăn. Tuy rằng không xoi mói, nhưng bánh bột ngô cỏ dại thực sự quá khó ăn.
Không chỉ khô cằn, ngoại trừ khô đắng còn không có nửa điểm mùi vị nào khác, hơi cắt chút cổ họng.
Nguyên còn muốn từ từ cải thiện cuộc sống, nhưng hiện tại xem ra, đợi chân nàng tịnh dưỡng tốt, nhất định phải vào thành một chuyến mới được.
Trước đem lá bạc đổi lấy tiền lưu thông, lại đi mua đồ sinh hoạt tất yếu. Muối là cần thiết, không có nếu không phải ăn rau cỏ dại, không có muối bổ sung, thân thể nàng cũng sẽ giống ba bà cháu Phục gia trước sau thiếu hụt, sau này chính là điều dưỡng cũng khó trị tốt được.
*
Đang lúc hoàng hôn, Phục An bưng nước lạnh vào nhà cho tiểu thúc lau người, xong rồi đi ra ngoài.
Tiểu thúc không muốn người ta hỗ trợ, hắn đều tự mình lau, chính là sáng sớm cũng tự tẩy rửa, trừ việc ăn uống cùng đi đứng không tiện, đều sẽ không để cho người khác bận tâm.
Đại khái sau khi giữ cửa ở phòng ngoài gần nửa canh giờ, sau nghe dược hai tiếng “thùng thùng”, Phục An mới vén rèm lên vào trong đem nước đi ra.
La thị sau khi nghe được tiếng rót nước, biết nhi tử đã lau người xong, liền bước vào phòng. Bà đến ngồi xuống giường trúc, Phục Nguy cũng ngồi trên giường trúc, hai mẹ con trầm mặc không nói gì.
Một lát sau, La thị chần chờ mới mở miệng: “Nhị lang, nếu không con để cho Dư thị chữa chân cho con nhé?”
Phục Nguy quay đầu nhìn về lão phụ nhân có tóc hoa râm, trầm mặc một hồi lâu sau, rồi mở miệng: “Người muốn như thế nào liền như thế đi.”
Giọng hắn lạnh nhạt, không có nửa phần chập trùng, càng không có nửa điểm tâm tình nào.
Lạnh lùng như vậy, dường như muốn trị khỏi không phải chân của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro