Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 27
2024-11-19 11:58:54
Yến Minh Qua trầm mặc một giây, mới đem cái túi bạc kia ném cho Lâm Sơ.
Lâm Sơ dùng hai tay tiếp lấy, cảm thụ được phân lượng nặng trịch của túi bạc, trong lòng còn có vài phần khác thường, Yến Minh Qua cứ như vậy yên tâm giao bạc cho nàng?
Bất quá nhớ tới hắn còn phải dựa vào chính mình giúp hắn chạy ra ngoài, đáy lòng Lâm Sơ cũng trở lại bình thường.
Yo... Không đúng!
Lâm Sơ nhìn Yến Minh Qua cầm cung huyền thiết sải bước đi tới, sắc mặt trong nháy mắt liền đen.
Người này làm sao có bộ dáng gầy yếu nửa điểm không xuống giường?
"Đem bó tiễn Nhạn Linh ở phía sau cửa mang tới đây." Yến Minh Qua trầm giọng phân phó, lời tự nhiên là nói với Lâm Sơ.
Trong nháy mắt Lâm Sơ liền ném chuyện hắn không thể đi lại ra sau đầu, đem bạc bỏ vào trong ngực, chạy đến phía sau cửa lấy ra một bó tiễn Nhạn Linh kia, xuyên thấu qua khe cửa, Lâm Sơ có thể nhìn thấy một sân đầy quan binh đang kéo dây cung.
Nàng chạy tới đưa một bó tiễn cho Yến Minh Qua, trên mặt một mảnh sầu lo: “Tướng công, bên ngoài quan binh quá nhiều, ít nhất cũng có hai ba mươi người..."
Nàng biết Yến Minh Qua võ công cao cường, nhưng hai tay khó địch bốn tay, huống chi là mưa tên đầy trời... Đến lúc đó trực tiếp bắn bọn họ thành cái sàng!
Khuôn mặt của Yến Minh Qua lạnh lùng, không nói gì.
Ánh mắt Lâm Sơ vừa chuyển, rơi xuống trên người Giang Vãn Tuyết.
Từ lúc ban đầu tê tâm liệt phế khóc đến ngốc như gỗ, Giang Vãn Tuyết giống như là thoáng cái bị rút ra linh hồn, cả người đều có chút ngây ngô.
Lâm Sơ nhíu mày, ngồi xổm xuống nói với Giang Vãn Tuyết: “Ngươi có còn muốn sống không?”
Giang Vãn Tuyết quay đầu, nhìn thấy Lâm Sơ, cổ quái cười một tiếng: “Muốn sống? Hàn gia không thể dung được ta, Hàn lang cũng đã chết... Làm thế nào ta có thể sống? Giống như nữ ăn mày đi ăn xin sống qua ngày sao?”
Lâm Sơ nhíu mày, cầm lấy thanh đao chưa khô trong tay Yến Minh Qua đặt lên cổ Giang Vãn Tuyết: “Vậy ngươi muốn chết không?”
Yến Minh Qua nhíu mày một chút, tựa hồ đối với hành động như vậy của Lâm Sơ là thập phần ngoài ý muốn.
Cảnh tượng Yến Minh Qua dùng thanh đao này cắt đứt cổ họng Hàn Tử Thần, Giang Vãn Tuyết đã thấy rõ ràng, cho nên khi thanh đao này kề lên cổ mình, cả người Giang Vãn Tuyết đều run rẩy như cái sàng.
"Ngươi... Ngươi muốn ta làm gì?" Sắc mặt của Giang Vãn Tuyết đều bị dọa trắng bệch.
"Hàn Tử Thần là do chúng ta giết, ngươi và nhi tử của ngươi đều vô tội, chúng ta mang mẫu tử các ngươi chạy ra ngoài, những người bên ngoài còn không dám hạ sát thủ với tôn tử của Hàn Quốc công đi." Lâm Sơ nói.
Tròng mắt của Giang Vãn Tuyết giật giật, hiển nhiên cũng nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó. Trong mắt người ngoài, nàng ta còn là nữ nhân của Hàn Tử Thần, có một đứa nhi tử, tự nhiên không dám khinh mạn.
Yến Minh Qua lẳng lặng nhìn tiểu nữ nhân mê hoặc Giang Vãn Tuyết, trong con ngươi đen tựa hồ hiện lên cái gì đó.
Tiếng bước chân trong sân càng lúc càng gần, sát ý trên người hắn cũng không tiếng động lan tràn, năm ngón tay hữu lực nắm chặt cung huyền thiết, rút một mũi tiễn Nhạn Linh đặt trên dây cung, kéo căng ——
"Sưu" một tiếng, tiên Nhạn Linh xuyên cửa đi ra, một tướng lĩnh mặc giáp trụ nặng nề bị mũi tiễn kia trực tiếp xuyên qua, lực đạo của Nhạn Linh không giảm bay ra thật xa, cuối cùng "Tranh" một tiếng đâm vào khung cửa sân, nửa phần thân mũi tiễn hoàn toàn không vào trong gỗ, vết nứt giống như mạng nhện nhắm lấy lỗ tiễn làm trung tâm tròn lan tràn trên gỗ.
Toàn bộ sân đình đều lặng ngắt như tờ.
Tướng lĩnh bị bắn trúng hai đầu gối đập xuống đất, đầu không tự nhiên buông xuống, khóe miệng còn mang theo vết máu, hiển nhiên là đã chết.
Khung gỗ ở cửa sân vào lúc này cũng ầm ầm sụp đổ.
Tiếng vang trầm trọng giống như tiếng sấm sét đánh thức tất cả mọi người từ trong tĩnh mịch.
Quan binh giơ cung tiễn mềm nhũn đến mức ngay cả dây cung cũng không kéo ra được, quan binh cầm trường mâu đại đao ai nấy đều lộ ra vẻ hoảng sợ, bất giác lui về phía sau hai bước.
Lâm Sơ đang uy hiếp dụ dỗ Giang Vãn Tuyết: "..."
Nàng sớm biết nhân vật đại phản diện võ công cao cường, chỉ là... Không nghĩ tới có thể mạnh đến trình độ này.
Nhìn cửa gỗ vỡ thành mảnh gỗ vụn kia, lại nhìn cửa sân chỉ còn lại một đống gỗ —— đều có thể vượt qua đội di dời phá dỡ!
Thấy Yến Minh Qua đã trấn áp tất cả quan binh, Lâm Sơ dùng sống đao chạm vào Giang Vãn Tuyết, ý bảo nàng ta đuổi theo Yến Minh Qua.
Giang Vãn Tuyết phỏng chừng là bị một mũi tiễn kia của Yến Minh Qua dọa choáng váng, từ trên mặt đất đứng lên liền đi ra ngoài, Lâm Sơ vội vàng lại dùng sống đao vỗ vỗ nàng ta, thân mình Giang Vãn Tuyết cứng đờ đứng tại chỗ.
Trong lòng Lâm Sơ kêu rên, muội tử, muội không cần con nữa sao?
Nàng muốn dùng một tay cầm đao khống chế Giang Vãn Tuyết, một tay đi kéo Hàn Quân Diệp đứng trước thi thể Hàn Tử Thần, thế nhưng con đao này quá nặng, lúc Lâm Sơ cầm một tay thì tay run rẩy, thiếu chút nữa cạo đến mặt Giang Vãn Tuyết.
Giang Vãn Tuyết sợ tới mức khóc lớn: “Đừng giết ta!”
Yến Minh Qua cũng phát hiện tình cảnh bên này, mặt hắn không chút thay đổi tiếp nhận đao trong tay Lâm Sơ đặt trên cổ Giang Vãn Tuyết, Lâm Sơ vội vàng chạy tới ôm lấy Hàn Quân Diệp thần sắc đang ngơ ngác.
Các nàng đi ra ngoài, quan binh liền lui về phía sau.
Lâm Sơ ngoài mạnh trong yếu nói: “Thị thiếp và nhi tử của Hàn thế tử đều ở trong tay chúng ta, Hàn thế tử đã chết! Nếu các ngươi muốn tôn tử của Hàn Quốc công có một chút sơ suất, cứ việc thử xem!”
Một mũi tiễn vừa rồi của Yến Minh Qua bắn chết chính là tâm phúc của Hàn Tử Thần.
Hàn Tử Thần muốn giết thiếp giết con loại chuyện không thể nhìn thấy ánh sáng này, nhiều lắm sẽ để cho tâm phúc của mình biết, còn lại đều là một đám ô hợp, thấy đám người Yến Minh Qua bắt cóc mẫu tử Giang Vãn Tuyết, đều sợ hãi rụt rè không dám có động tác khác.
Yến Minh Qua liếc mắt nhìn Lâm Sơ một cái, khóe miệng bất giác gợi lên một độ cong hơi nong, hắn làm sao cảm thấy... Tiểu nữ nhân này cố làm ra bộ dáng uy hiếp người khác có chút thú vị.
"Chuẩn bị một chiếc xe ngựa." Hắn liếc nhìn một trong những quan binh cách gần mình nhất.
Quan binh kia bị cái liếc mắt này của Yến Minh Qua nhìn đến chân mềm nhũn, thiếu chút nữa liền quỳ xuống, đáy mắt mặc dù có không cam lòng, nhưng vẫn lắp bắp phân phó thuộc hạ: “Chuẩn bị... Chuẩn bị xe!”
Lâm Sơ dùng hai tay tiếp lấy, cảm thụ được phân lượng nặng trịch của túi bạc, trong lòng còn có vài phần khác thường, Yến Minh Qua cứ như vậy yên tâm giao bạc cho nàng?
Bất quá nhớ tới hắn còn phải dựa vào chính mình giúp hắn chạy ra ngoài, đáy lòng Lâm Sơ cũng trở lại bình thường.
Yo... Không đúng!
Lâm Sơ nhìn Yến Minh Qua cầm cung huyền thiết sải bước đi tới, sắc mặt trong nháy mắt liền đen.
Người này làm sao có bộ dáng gầy yếu nửa điểm không xuống giường?
"Đem bó tiễn Nhạn Linh ở phía sau cửa mang tới đây." Yến Minh Qua trầm giọng phân phó, lời tự nhiên là nói với Lâm Sơ.
Trong nháy mắt Lâm Sơ liền ném chuyện hắn không thể đi lại ra sau đầu, đem bạc bỏ vào trong ngực, chạy đến phía sau cửa lấy ra một bó tiễn Nhạn Linh kia, xuyên thấu qua khe cửa, Lâm Sơ có thể nhìn thấy một sân đầy quan binh đang kéo dây cung.
Nàng chạy tới đưa một bó tiễn cho Yến Minh Qua, trên mặt một mảnh sầu lo: “Tướng công, bên ngoài quan binh quá nhiều, ít nhất cũng có hai ba mươi người..."
Nàng biết Yến Minh Qua võ công cao cường, nhưng hai tay khó địch bốn tay, huống chi là mưa tên đầy trời... Đến lúc đó trực tiếp bắn bọn họ thành cái sàng!
Khuôn mặt của Yến Minh Qua lạnh lùng, không nói gì.
Ánh mắt Lâm Sơ vừa chuyển, rơi xuống trên người Giang Vãn Tuyết.
Từ lúc ban đầu tê tâm liệt phế khóc đến ngốc như gỗ, Giang Vãn Tuyết giống như là thoáng cái bị rút ra linh hồn, cả người đều có chút ngây ngô.
Lâm Sơ nhíu mày, ngồi xổm xuống nói với Giang Vãn Tuyết: “Ngươi có còn muốn sống không?”
Giang Vãn Tuyết quay đầu, nhìn thấy Lâm Sơ, cổ quái cười một tiếng: “Muốn sống? Hàn gia không thể dung được ta, Hàn lang cũng đã chết... Làm thế nào ta có thể sống? Giống như nữ ăn mày đi ăn xin sống qua ngày sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Sơ nhíu mày, cầm lấy thanh đao chưa khô trong tay Yến Minh Qua đặt lên cổ Giang Vãn Tuyết: “Vậy ngươi muốn chết không?”
Yến Minh Qua nhíu mày một chút, tựa hồ đối với hành động như vậy của Lâm Sơ là thập phần ngoài ý muốn.
Cảnh tượng Yến Minh Qua dùng thanh đao này cắt đứt cổ họng Hàn Tử Thần, Giang Vãn Tuyết đã thấy rõ ràng, cho nên khi thanh đao này kề lên cổ mình, cả người Giang Vãn Tuyết đều run rẩy như cái sàng.
"Ngươi... Ngươi muốn ta làm gì?" Sắc mặt của Giang Vãn Tuyết đều bị dọa trắng bệch.
"Hàn Tử Thần là do chúng ta giết, ngươi và nhi tử của ngươi đều vô tội, chúng ta mang mẫu tử các ngươi chạy ra ngoài, những người bên ngoài còn không dám hạ sát thủ với tôn tử của Hàn Quốc công đi." Lâm Sơ nói.
Tròng mắt của Giang Vãn Tuyết giật giật, hiển nhiên cũng nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó. Trong mắt người ngoài, nàng ta còn là nữ nhân của Hàn Tử Thần, có một đứa nhi tử, tự nhiên không dám khinh mạn.
Yến Minh Qua lẳng lặng nhìn tiểu nữ nhân mê hoặc Giang Vãn Tuyết, trong con ngươi đen tựa hồ hiện lên cái gì đó.
Tiếng bước chân trong sân càng lúc càng gần, sát ý trên người hắn cũng không tiếng động lan tràn, năm ngón tay hữu lực nắm chặt cung huyền thiết, rút một mũi tiễn Nhạn Linh đặt trên dây cung, kéo căng ——
"Sưu" một tiếng, tiên Nhạn Linh xuyên cửa đi ra, một tướng lĩnh mặc giáp trụ nặng nề bị mũi tiễn kia trực tiếp xuyên qua, lực đạo của Nhạn Linh không giảm bay ra thật xa, cuối cùng "Tranh" một tiếng đâm vào khung cửa sân, nửa phần thân mũi tiễn hoàn toàn không vào trong gỗ, vết nứt giống như mạng nhện nhắm lấy lỗ tiễn làm trung tâm tròn lan tràn trên gỗ.
Toàn bộ sân đình đều lặng ngắt như tờ.
Tướng lĩnh bị bắn trúng hai đầu gối đập xuống đất, đầu không tự nhiên buông xuống, khóe miệng còn mang theo vết máu, hiển nhiên là đã chết.
Khung gỗ ở cửa sân vào lúc này cũng ầm ầm sụp đổ.
Tiếng vang trầm trọng giống như tiếng sấm sét đánh thức tất cả mọi người từ trong tĩnh mịch.
Quan binh giơ cung tiễn mềm nhũn đến mức ngay cả dây cung cũng không kéo ra được, quan binh cầm trường mâu đại đao ai nấy đều lộ ra vẻ hoảng sợ, bất giác lui về phía sau hai bước.
Lâm Sơ đang uy hiếp dụ dỗ Giang Vãn Tuyết: "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng sớm biết nhân vật đại phản diện võ công cao cường, chỉ là... Không nghĩ tới có thể mạnh đến trình độ này.
Nhìn cửa gỗ vỡ thành mảnh gỗ vụn kia, lại nhìn cửa sân chỉ còn lại một đống gỗ —— đều có thể vượt qua đội di dời phá dỡ!
Thấy Yến Minh Qua đã trấn áp tất cả quan binh, Lâm Sơ dùng sống đao chạm vào Giang Vãn Tuyết, ý bảo nàng ta đuổi theo Yến Minh Qua.
Giang Vãn Tuyết phỏng chừng là bị một mũi tiễn kia của Yến Minh Qua dọa choáng váng, từ trên mặt đất đứng lên liền đi ra ngoài, Lâm Sơ vội vàng lại dùng sống đao vỗ vỗ nàng ta, thân mình Giang Vãn Tuyết cứng đờ đứng tại chỗ.
Trong lòng Lâm Sơ kêu rên, muội tử, muội không cần con nữa sao?
Nàng muốn dùng một tay cầm đao khống chế Giang Vãn Tuyết, một tay đi kéo Hàn Quân Diệp đứng trước thi thể Hàn Tử Thần, thế nhưng con đao này quá nặng, lúc Lâm Sơ cầm một tay thì tay run rẩy, thiếu chút nữa cạo đến mặt Giang Vãn Tuyết.
Giang Vãn Tuyết sợ tới mức khóc lớn: “Đừng giết ta!”
Yến Minh Qua cũng phát hiện tình cảnh bên này, mặt hắn không chút thay đổi tiếp nhận đao trong tay Lâm Sơ đặt trên cổ Giang Vãn Tuyết, Lâm Sơ vội vàng chạy tới ôm lấy Hàn Quân Diệp thần sắc đang ngơ ngác.
Các nàng đi ra ngoài, quan binh liền lui về phía sau.
Lâm Sơ ngoài mạnh trong yếu nói: “Thị thiếp và nhi tử của Hàn thế tử đều ở trong tay chúng ta, Hàn thế tử đã chết! Nếu các ngươi muốn tôn tử của Hàn Quốc công có một chút sơ suất, cứ việc thử xem!”
Một mũi tiễn vừa rồi của Yến Minh Qua bắn chết chính là tâm phúc của Hàn Tử Thần.
Hàn Tử Thần muốn giết thiếp giết con loại chuyện không thể nhìn thấy ánh sáng này, nhiều lắm sẽ để cho tâm phúc của mình biết, còn lại đều là một đám ô hợp, thấy đám người Yến Minh Qua bắt cóc mẫu tử Giang Vãn Tuyết, đều sợ hãi rụt rè không dám có động tác khác.
Yến Minh Qua liếc mắt nhìn Lâm Sơ một cái, khóe miệng bất giác gợi lên một độ cong hơi nong, hắn làm sao cảm thấy... Tiểu nữ nhân này cố làm ra bộ dáng uy hiếp người khác có chút thú vị.
"Chuẩn bị một chiếc xe ngựa." Hắn liếc nhìn một trong những quan binh cách gần mình nhất.
Quan binh kia bị cái liếc mắt này của Yến Minh Qua nhìn đến chân mềm nhũn, thiếu chút nữa liền quỳ xuống, đáy mắt mặc dù có không cam lòng, nhưng vẫn lắp bắp phân phó thuộc hạ: “Chuẩn bị... Chuẩn bị xe!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro