Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn
Chương 49
Chi Ma Tô Tâm Đường
2024-08-19 16:47:56
Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi đều có tính cách giống nhau, nóng giận sẽ mất đi tất cả lý trí.
Mặc dù Mạc Lệ Phong chưa từng kể cho cô nghe anh cả nhà họ Mạc qua đời như thế nào, nhưng nhìn Mạc Trần thị mỗi lần nghe cô nhắc tới anh cả thì liền có vẻ mặt chột dạ kia.
Chỉ sợ cũng không thoát khỏi quan hệ với Mạc Trần thị.
Bộ dáng Mạc Trần thị giơ dao lên không chỉ dọa Mạc Linh Chi bên cạnh sợ hãi, ngay cả cụ Mạc và người vây xem bên ngoài sân cũng sợ ngây người.
“Giết người rồi!”
Trong đám người cũng không biết là ai hô trước, cụ Mạc trực tiếp bị dọa hôn mê bất tỉnh.
Mạc Viễn Sơn lại đỡ Mạc lão thái gia, lại quát Mạc Tam Dạng: “Anh còn không mau đi bắt bà ta lại, xảy ra án mạng anh có chịu trách nhiệm không?"
Sắc mặt Mạc Tam Dạng phát xanh, ông ta biết vợ mình ngu xuẩn, nhưng thật không ngờ có thể ngu xuẩn đến mức này.
Ông ta cũng không nỡ đưa tiền cho Giang Tiểu Mãn. Nhưng nhìn xa trông rộng.
Hôm nay cho Giang Tiểu Mãn năm mươi đồng, ngày mai có thể móc ra sáu mươi đồng từ chỗ Mạc Lệ Phong.
Mạc Lệ Phong sẽ không cho sao?
Anh dám không cho ông ta tiền dưỡng lão, Mạc Tam Dạng dám đâm sau lưng anh khiến anh mất hết danh dự.
Ông ta vừa mới tính toán xong xuôi lại bị tên ngu xuẩn này phá hủy.
Mạc Lệ Phong ôm Nguyên Bảo đi về phía đại đội Thanh Sơn, trong tay còn mang theo đồ đã mua, một túi lớn, nhưng không thấy rõ bên trong chứa cái gì.
Trong tay Nguyên Bảo còn cầm một chuỗi kẹo hồ lô, bên miệng nhỏ dính một vòng đường.
Trải qua nửa ngày ở chung, Nguyên Bảo đã có thể tiếp nhận chuyện mình ngoài mẹ ra, còn có thêm một người cha.
Hơn nữa người cha này còn có thể mua đồ ăn ngon cho cậu bé.
“Ừ.” Mạc Lệ Phong một tay ôm đứa nhỏ, vẫn vững vàng như cũ: “Trước khi về nhà lau sạch sẽ, nếu không mẹ con sẽ không vui.”
Sau một buổi tối ở chung, cũng khiến Mạc Lệ Phong nhìn ra.
Người vợ anh cưới năm đó, có tính cách vô cùng thích sạch sẽ.
Mạc Lệ Phong không nói gì, nhưng trong lòng cũng đồng ý.
Dù sao anh cũng học y, đã quen với mùi nước khử trùng của bệnh viện, nếu để cho anh sống trong hoàn cảnh lôi thôi lếch thếch, cũng chịu không nổi.
Mặc dù Mạc Lệ Phong chưa từng kể cho cô nghe anh cả nhà họ Mạc qua đời như thế nào, nhưng nhìn Mạc Trần thị mỗi lần nghe cô nhắc tới anh cả thì liền có vẻ mặt chột dạ kia.
Chỉ sợ cũng không thoát khỏi quan hệ với Mạc Trần thị.
Bộ dáng Mạc Trần thị giơ dao lên không chỉ dọa Mạc Linh Chi bên cạnh sợ hãi, ngay cả cụ Mạc và người vây xem bên ngoài sân cũng sợ ngây người.
“Giết người rồi!”
Trong đám người cũng không biết là ai hô trước, cụ Mạc trực tiếp bị dọa hôn mê bất tỉnh.
Mạc Viễn Sơn lại đỡ Mạc lão thái gia, lại quát Mạc Tam Dạng: “Anh còn không mau đi bắt bà ta lại, xảy ra án mạng anh có chịu trách nhiệm không?"
Sắc mặt Mạc Tam Dạng phát xanh, ông ta biết vợ mình ngu xuẩn, nhưng thật không ngờ có thể ngu xuẩn đến mức này.
Ông ta cũng không nỡ đưa tiền cho Giang Tiểu Mãn. Nhưng nhìn xa trông rộng.
Hôm nay cho Giang Tiểu Mãn năm mươi đồng, ngày mai có thể móc ra sáu mươi đồng từ chỗ Mạc Lệ Phong.
Mạc Lệ Phong sẽ không cho sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh dám không cho ông ta tiền dưỡng lão, Mạc Tam Dạng dám đâm sau lưng anh khiến anh mất hết danh dự.
Ông ta vừa mới tính toán xong xuôi lại bị tên ngu xuẩn này phá hủy.
Mạc Lệ Phong ôm Nguyên Bảo đi về phía đại đội Thanh Sơn, trong tay còn mang theo đồ đã mua, một túi lớn, nhưng không thấy rõ bên trong chứa cái gì.
Trong tay Nguyên Bảo còn cầm một chuỗi kẹo hồ lô, bên miệng nhỏ dính một vòng đường.
Trải qua nửa ngày ở chung, Nguyên Bảo đã có thể tiếp nhận chuyện mình ngoài mẹ ra, còn có thêm một người cha.
Hơn nữa người cha này còn có thể mua đồ ăn ngon cho cậu bé.
“Ừ.” Mạc Lệ Phong một tay ôm đứa nhỏ, vẫn vững vàng như cũ: “Trước khi về nhà lau sạch sẽ, nếu không mẹ con sẽ không vui.”
Sau một buổi tối ở chung, cũng khiến Mạc Lệ Phong nhìn ra.
Người vợ anh cưới năm đó, có tính cách vô cùng thích sạch sẽ.
Mạc Lệ Phong không nói gì, nhưng trong lòng cũng đồng ý.
Dù sao anh cũng học y, đã quen với mùi nước khử trùng của bệnh viện, nếu để cho anh sống trong hoàn cảnh lôi thôi lếch thếch, cũng chịu không nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro