Xuyên Thư 70: Mang Theo Không Gian Giả Người Chồng Quân Nhân Phản Diện
Chương 19
2024-10-10 06:52:38
Lục Vệ Bang tức đến mức trước mắt tối sầm.
Lục Vệ Dân bắt đầu dáo dác tìm đồ vật.
Hắn thấy một cây chổi tựa vào cột nhà, liền bước nhanh tới định cầm lấy.
Ngay khi tay hắn gần chạm vào, Lục Lương Nguyên đã nhanh chân đá văng cây chổi ra xa.
Cây chổi bay thẳng một quãng rồi rơi xuống đất với tiếng loảng xoảng.
Lục Vệ Dân đỏ bừng mặt, gằn giọng: "Lục Lương Nguyên, ngươi làm cái gì thế hả?"
Lục Lương Nguyên lạnh lùng đáp: "Ta ở nhà mình, chẳng lẽ để các ngươi bắt nạt vợ ta?"
"Hảo, hảo, hảo! Ngươi quả thật không coi chúng ta ra gì. Về sau, nhà ngươi có chuyện gì, đừng mong tìm chúng ta giúp đỡ."
Hạ Nghiên Nghiên cười nhạt: "Đừng làm như chúng ta cần sự giúp đỡ của các ngươi. Chỉ cần hai người không đến gây chuyện, nhà chúng ta chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn."
"Được rồi, lão nhị, chúng ta đi!"
Hạ Nghiên Nghiên lập tức đóng cửa lại, nói lớn: "Đi thong thả, không tiễn!"
Hai người kia hung hăng trừng mắt, liếc họ một cái rồi xoay người rời đi.
Ra khỏi nhà Lục Lương Nguyên, Lục Vệ Bang vẫn còn tức giận đến phát run: "Đại ca, cứ thế mà đi à?"
"Chứ còn làm gì nữa? Lục Lương Nguyên giờ đã mạnh cánh, chẳng coi chúng ta ra gì. Đợi đấy, rồi sớm muộn gì hắn cũng có ngày khóc thôi."
Trước đây, khi Hạ Chí Minh đưa Hạ Nghiên Nghiên đến, từ cách ăn mặc, trang điểm cho đến khí chất của cô, đều không giống người từ một gia đình bình thường có thể bồi dưỡng ra.
Hắn vốn định không để Lục Lương Nguyên được lợi, muốn Hạ Nghiên Nghiên gả cho con trai mình. Nhưng con bé đó lại chỉ thẳng vào mặt hắn mà mắng.
Nếu cưới cô về chẳng phải là ngày nào cũng nháo nhào cả lên sao? Huống hồ nhìn cô, rõ ràng không phải loại người dễ dãi.
Nhà bọn họ không thể cưới nổi "Đại Phật" như vậy, nên hắn và em trai mới bàn tính lừa Lục Lương Nguyên cưới cô thay.
Không ngờ sau khi gả về, con bé mồm mép kia vẫn không thay đổi, nhưng lại hết mực che chở Lục Lương Nguyên.
Bên trong.
Hạ Nghiên Nghiên đóng cửa lại, vừa quay người đã thấy em gái nhìn mình với đôi mắt lấp lánh.
"Tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại."
"Tin tưởng tỷ có thể bảo vệ ngươi rồi chứ?"
Hạ Tĩnh Tĩnh vui vẻ nói: "Ta muốn giống tỷ tỷ, sau này cũng bảo vệ tỷ!"
"Hảo, nhưng chỉ biết nói suông thì không ăn thua đâu, có muốn học chút công phu để bảo vệ mình không?"
Hạ Tĩnh Tĩnh gật đầu liên tục.
Hạ Nghiên Nghiên quay sang nhìn Lục Lương Nguyên: "Lục Lương Nguyên, ngươi có hứng thú dạy em gái ta chút công phu không?"
Khi quay lại, cô phát hiện Lục Lương Nguyên đang đờ người nhìn mình.
Ánh mắt hai người chạm nhau, hắn mới giật mình tỉnh lại. Nhưng cảm xúc trong đôi mắt ấy rất phức tạp, đến mức cô không thể đọc được hết.
Lục Lương Nguyên dời mắt khỏi cô: "Đương nhiên là có thể."
Hạ Tĩnh Tĩnh vui mừng nhảy cẫng lên: "Cảm ơn tỷ phu!"
Lục Lương Nguyên khựng lại, hơi ngạc nhiên.
Nhìn Hạ Tĩnh Tĩnh phấn khích kéo tay Hạ Nghiên Nghiên về phòng, Lục Lương Nguyên đứng trong sân rất lâu mà chưa lấy lại được bình tĩnh.
Từ khi ba hắn mất, mẹ hắn nhanh chóng tái giá. Chỉ có ông nội là người duy nhất bảo vệ hắn.
Nhưng từ khi ông mất, chẳng còn ai đứng ra che chở hắn nữa.
Trong phòng.
Hạ Tĩnh Tĩnh vừa giúp Hạ Nghiên Nghiên trải giường, vừa hớn hở hỏi mình nên học gì, nói rằng nhất định sẽ chăm chỉ học.
Hạ Nghiên Nghiên vừa nghe vừa gật đầu.
Thực ra, cô cũng biết chút ít võ nghệ.
Dù sao cô từng phải chạy đường dài, và ở những nơi hẻo lánh, đôi khi cũng không tránh khỏi gặp phải kẻ xấu.
Lục Vệ Dân bắt đầu dáo dác tìm đồ vật.
Hắn thấy một cây chổi tựa vào cột nhà, liền bước nhanh tới định cầm lấy.
Ngay khi tay hắn gần chạm vào, Lục Lương Nguyên đã nhanh chân đá văng cây chổi ra xa.
Cây chổi bay thẳng một quãng rồi rơi xuống đất với tiếng loảng xoảng.
Lục Vệ Dân đỏ bừng mặt, gằn giọng: "Lục Lương Nguyên, ngươi làm cái gì thế hả?"
Lục Lương Nguyên lạnh lùng đáp: "Ta ở nhà mình, chẳng lẽ để các ngươi bắt nạt vợ ta?"
"Hảo, hảo, hảo! Ngươi quả thật không coi chúng ta ra gì. Về sau, nhà ngươi có chuyện gì, đừng mong tìm chúng ta giúp đỡ."
Hạ Nghiên Nghiên cười nhạt: "Đừng làm như chúng ta cần sự giúp đỡ của các ngươi. Chỉ cần hai người không đến gây chuyện, nhà chúng ta chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn."
"Được rồi, lão nhị, chúng ta đi!"
Hạ Nghiên Nghiên lập tức đóng cửa lại, nói lớn: "Đi thong thả, không tiễn!"
Hai người kia hung hăng trừng mắt, liếc họ một cái rồi xoay người rời đi.
Ra khỏi nhà Lục Lương Nguyên, Lục Vệ Bang vẫn còn tức giận đến phát run: "Đại ca, cứ thế mà đi à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chứ còn làm gì nữa? Lục Lương Nguyên giờ đã mạnh cánh, chẳng coi chúng ta ra gì. Đợi đấy, rồi sớm muộn gì hắn cũng có ngày khóc thôi."
Trước đây, khi Hạ Chí Minh đưa Hạ Nghiên Nghiên đến, từ cách ăn mặc, trang điểm cho đến khí chất của cô, đều không giống người từ một gia đình bình thường có thể bồi dưỡng ra.
Hắn vốn định không để Lục Lương Nguyên được lợi, muốn Hạ Nghiên Nghiên gả cho con trai mình. Nhưng con bé đó lại chỉ thẳng vào mặt hắn mà mắng.
Nếu cưới cô về chẳng phải là ngày nào cũng nháo nhào cả lên sao? Huống hồ nhìn cô, rõ ràng không phải loại người dễ dãi.
Nhà bọn họ không thể cưới nổi "Đại Phật" như vậy, nên hắn và em trai mới bàn tính lừa Lục Lương Nguyên cưới cô thay.
Không ngờ sau khi gả về, con bé mồm mép kia vẫn không thay đổi, nhưng lại hết mực che chở Lục Lương Nguyên.
Bên trong.
Hạ Nghiên Nghiên đóng cửa lại, vừa quay người đã thấy em gái nhìn mình với đôi mắt lấp lánh.
"Tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại."
"Tin tưởng tỷ có thể bảo vệ ngươi rồi chứ?"
Hạ Tĩnh Tĩnh vui vẻ nói: "Ta muốn giống tỷ tỷ, sau này cũng bảo vệ tỷ!"
"Hảo, nhưng chỉ biết nói suông thì không ăn thua đâu, có muốn học chút công phu để bảo vệ mình không?"
Hạ Tĩnh Tĩnh gật đầu liên tục.
Hạ Nghiên Nghiên quay sang nhìn Lục Lương Nguyên: "Lục Lương Nguyên, ngươi có hứng thú dạy em gái ta chút công phu không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi quay lại, cô phát hiện Lục Lương Nguyên đang đờ người nhìn mình.
Ánh mắt hai người chạm nhau, hắn mới giật mình tỉnh lại. Nhưng cảm xúc trong đôi mắt ấy rất phức tạp, đến mức cô không thể đọc được hết.
Lục Lương Nguyên dời mắt khỏi cô: "Đương nhiên là có thể."
Hạ Tĩnh Tĩnh vui mừng nhảy cẫng lên: "Cảm ơn tỷ phu!"
Lục Lương Nguyên khựng lại, hơi ngạc nhiên.
Nhìn Hạ Tĩnh Tĩnh phấn khích kéo tay Hạ Nghiên Nghiên về phòng, Lục Lương Nguyên đứng trong sân rất lâu mà chưa lấy lại được bình tĩnh.
Từ khi ba hắn mất, mẹ hắn nhanh chóng tái giá. Chỉ có ông nội là người duy nhất bảo vệ hắn.
Nhưng từ khi ông mất, chẳng còn ai đứng ra che chở hắn nữa.
Trong phòng.
Hạ Tĩnh Tĩnh vừa giúp Hạ Nghiên Nghiên trải giường, vừa hớn hở hỏi mình nên học gì, nói rằng nhất định sẽ chăm chỉ học.
Hạ Nghiên Nghiên vừa nghe vừa gật đầu.
Thực ra, cô cũng biết chút ít võ nghệ.
Dù sao cô từng phải chạy đường dài, và ở những nơi hẻo lánh, đôi khi cũng không tránh khỏi gặp phải kẻ xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro