Xuyên Thư 70: Nữ Phụ Mang Không Gian Dốc Lòng Làm Nhà Giàu Số Một
A
2024-09-28 19:25:49
"Anh đang nhìn gì vậy?" Ôn Uyển Uyển đi đến bên cạnh Cố Nghĩa.
"Không có gì." Cố Nghĩa đã phát hiện ra Ôn Uyển Uyển tỉnh dậy từ lúc cô mở mắt, chỉ là không ngờ cô lại đột nhiên đi đến chỗ mình và nói chuyện.
"Nè, ăn táo đi!" Ôn Uyển Uyển lấy từ phía sau ra một quả táo đưa cho Cố Nghĩa, đây chính là quả táo cô vừa vất vả trồng được đấy.
Nhìn quả táo to, Cố Nghĩa nhíu mày, anh chưa từng thấy quả táo nào to và đỏ như vậy. Cô ấy lấy ở đâu ra thế?
Chẳng lẽ là trưởng làng mua cho cô? Trưởng làng Thẩm Kiến Dân vẫn luôn yêu quý cô, có khi nào là ông ấy đi thành phố mua cho cô không?
"Anh không ăn đâu, em ăn đi." Cố Nghĩa nào dám ăn chứ, đồ tốt đương nhiên phải để vợ ăn trước rồi.
"Em bảo anh ăn thì anh cứ ăn đi, trong túi em còn nhiều lắm, anh mà không ăn là em giận đấy."
Ôn Uyển Uyển nhét quả táo vào tay anh, giả vờ giận dỗi.
Cố Nghĩa đương nhiên biết cô không thật sự giận, nhưng vẫn cầm quả táo lên ăn.
Quả táo này...
“Uyển Uyển, khụ khụ, gọi em như vậy được chứ? Quả táo này vừa to vừa đỏ, lại còn rất ngọt, là do bác Thẩm từ thành phố mua cho em à?”
Cố Nghĩa cắn một miếng táo, thật ngọt, nước cũng nhiều.
“So với việc gọi em là Uyển Uyển, em mong anh gọi em là Uyển Nhi hơn.”
Ôn Uyển Uyển nhìn Cố Nghĩa có nhan sắc cực phẩm, trong lòng nổi lên ý muốn trêu chọc, ghé sát tai anh nói nhỏ.
Cố Nghĩa cảm thấy tai mình ngứa ngáy, giọng nói của Ôn Uyển Uyển truyền đến, càng khiến anh có một cảm giác kích thích kỳ lạ.
Anh bỗng chốc mặt đỏ tim đập nhanh, chỉ là làn da rám nắng vì luyện tập trong quân đội đã che đi màu đỏ ửng đó.
Cô vậy mà lại muốn đến gần mình, còn muốn mình gọi cô bằng tên thân mật.
Cố Nghĩa chỉ cảm thấy có gì đó chảy ra từ mũi, vội vàng đưa tay lên lau, kết quả nhìn thấy mình bị chảy máu cam.
Thật mất mặt quá! Anh vậy mà lại…
Ôn Uyển Uyển cũng sửng sốt, cô không ngờ mình chỉ muốn trêu chọc anh một chút, mà anh lại có phản ứng lớn như vậy, vội vàng lấy khăn tay trong người ra lau cho anh.
Khăn tay còn vương lại mùi hương đặc trưng của con gái, truyền vào khoang mũi Cố Nghĩa, càng khiến anh thêm phần xúc động.
Cố Nghĩa buông quả táo xuống, xoay xe lăn đi ra chỗ giếng nước, dùng nước rửa mặt.
Chị dâu cả nhà họ Cố đang rửa bát ở giếng nước, nhìn thấy Cố Nghĩa như vậy cũng giật mình.
“Em trai, em sao vậy? Sao lại chảy máu thế?”
Giọng chị dâu cả vang lên khiến mẹ Cố đang dọn dẹp trong bếp cũng chạy ra.
“Lão Nhị, con sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?”
“Con không sao, trời nóng quá nên bị chảy máu cam.” Cố Nghĩa nhìn mẹ đang lo lắng, vội vàng giải thích.
Ôn Uyển Uyển đi theo sau nghe Cố Nghĩa giải thích như vậy, phì cười.
Tiếng cười khiến mọi người quay đầu lại nhìn cô. Ôn Uyển Uyển nhất thời lúng túng.
“Trời này mà ở trong nhà đúng là nóng thật, haiz.” Cô vừa nói vừa quạt tay.
“Ban ngày đúng là hơi nóng, đến tối là mát mẻ ngay. Uyển Uyển à, hay là con ra gốc cây trước nhà ngồi chơi một lát đi, để mẹ vào nấu chè đậu xanh cho mát nhé.”
Mẹ Cố cũng không nghĩ nhiều, chỉ sợ Ôn Uyển Uyển không chịu được nóng, vội vàng dặn dò, cũng chẳng để ý xem cô chạy ra là vì muốn xem con trai mình thế nào.
Ôn Uyển Uyển ra gốc cây ngồi, giá mà có cái ghế nằm thì tốt biết mấy, tiếc là cô không thể lôi đồ trong không gian ra.
Thấy Cố Nghĩa cũng đi tới, nhớ lại chuyện vừa rồi, cô lại không nhịn được cười.
"Không có gì." Cố Nghĩa đã phát hiện ra Ôn Uyển Uyển tỉnh dậy từ lúc cô mở mắt, chỉ là không ngờ cô lại đột nhiên đi đến chỗ mình và nói chuyện.
"Nè, ăn táo đi!" Ôn Uyển Uyển lấy từ phía sau ra một quả táo đưa cho Cố Nghĩa, đây chính là quả táo cô vừa vất vả trồng được đấy.
Nhìn quả táo to, Cố Nghĩa nhíu mày, anh chưa từng thấy quả táo nào to và đỏ như vậy. Cô ấy lấy ở đâu ra thế?
Chẳng lẽ là trưởng làng mua cho cô? Trưởng làng Thẩm Kiến Dân vẫn luôn yêu quý cô, có khi nào là ông ấy đi thành phố mua cho cô không?
"Anh không ăn đâu, em ăn đi." Cố Nghĩa nào dám ăn chứ, đồ tốt đương nhiên phải để vợ ăn trước rồi.
"Em bảo anh ăn thì anh cứ ăn đi, trong túi em còn nhiều lắm, anh mà không ăn là em giận đấy."
Ôn Uyển Uyển nhét quả táo vào tay anh, giả vờ giận dỗi.
Cố Nghĩa đương nhiên biết cô không thật sự giận, nhưng vẫn cầm quả táo lên ăn.
Quả táo này...
“Uyển Uyển, khụ khụ, gọi em như vậy được chứ? Quả táo này vừa to vừa đỏ, lại còn rất ngọt, là do bác Thẩm từ thành phố mua cho em à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Nghĩa cắn một miếng táo, thật ngọt, nước cũng nhiều.
“So với việc gọi em là Uyển Uyển, em mong anh gọi em là Uyển Nhi hơn.”
Ôn Uyển Uyển nhìn Cố Nghĩa có nhan sắc cực phẩm, trong lòng nổi lên ý muốn trêu chọc, ghé sát tai anh nói nhỏ.
Cố Nghĩa cảm thấy tai mình ngứa ngáy, giọng nói của Ôn Uyển Uyển truyền đến, càng khiến anh có một cảm giác kích thích kỳ lạ.
Anh bỗng chốc mặt đỏ tim đập nhanh, chỉ là làn da rám nắng vì luyện tập trong quân đội đã che đi màu đỏ ửng đó.
Cô vậy mà lại muốn đến gần mình, còn muốn mình gọi cô bằng tên thân mật.
Cố Nghĩa chỉ cảm thấy có gì đó chảy ra từ mũi, vội vàng đưa tay lên lau, kết quả nhìn thấy mình bị chảy máu cam.
Thật mất mặt quá! Anh vậy mà lại…
Ôn Uyển Uyển cũng sửng sốt, cô không ngờ mình chỉ muốn trêu chọc anh một chút, mà anh lại có phản ứng lớn như vậy, vội vàng lấy khăn tay trong người ra lau cho anh.
Khăn tay còn vương lại mùi hương đặc trưng của con gái, truyền vào khoang mũi Cố Nghĩa, càng khiến anh thêm phần xúc động.
Cố Nghĩa buông quả táo xuống, xoay xe lăn đi ra chỗ giếng nước, dùng nước rửa mặt.
Chị dâu cả nhà họ Cố đang rửa bát ở giếng nước, nhìn thấy Cố Nghĩa như vậy cũng giật mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em trai, em sao vậy? Sao lại chảy máu thế?”
Giọng chị dâu cả vang lên khiến mẹ Cố đang dọn dẹp trong bếp cũng chạy ra.
“Lão Nhị, con sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?”
“Con không sao, trời nóng quá nên bị chảy máu cam.” Cố Nghĩa nhìn mẹ đang lo lắng, vội vàng giải thích.
Ôn Uyển Uyển đi theo sau nghe Cố Nghĩa giải thích như vậy, phì cười.
Tiếng cười khiến mọi người quay đầu lại nhìn cô. Ôn Uyển Uyển nhất thời lúng túng.
“Trời này mà ở trong nhà đúng là nóng thật, haiz.” Cô vừa nói vừa quạt tay.
“Ban ngày đúng là hơi nóng, đến tối là mát mẻ ngay. Uyển Uyển à, hay là con ra gốc cây trước nhà ngồi chơi một lát đi, để mẹ vào nấu chè đậu xanh cho mát nhé.”
Mẹ Cố cũng không nghĩ nhiều, chỉ sợ Ôn Uyển Uyển không chịu được nóng, vội vàng dặn dò, cũng chẳng để ý xem cô chạy ra là vì muốn xem con trai mình thế nào.
Ôn Uyển Uyển ra gốc cây ngồi, giá mà có cái ghế nằm thì tốt biết mấy, tiếc là cô không thể lôi đồ trong không gian ra.
Thấy Cố Nghĩa cũng đi tới, nhớ lại chuyện vừa rồi, cô lại không nhịn được cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro